← Quay lại trang sách

Chương 43

DÌ ẤY KHÔNG DÙNG TỪ TÌNH YÊU. DÌ CLORIS CỦA TÔI GỌI NÓ LÀ “giao thoa định mệnh”. Tôi đã nghĩ nó là một từ hay khi dì ấy gọi thế, giao thoa, và tôi chắc chắn rằng nó phải là từ nào đó đẹp đẽ và ngọt ngào, như một chiếc bánh nướng vậy. Dì ấy đã kể Đức vua Morrighan đến năm ba mươi tư tuổi vẫn chưa tìm được một mối môn đăng hộ đối để kết đôi thì Trưởng nữ cao quý của một vương quốc trong vòng vây hãm đã lọt vào mắt xanh của Ngài nhân một chuyến đi ngoại giao tới Vương quốc Gastineux.

Giao thoa - là đến với nhau một cách tự nhiên như nhiều ngọn suối quanh co hợp lưu tại một hẻm núi không ai biết tới nơi xa xôi. Cùng nhau, họ làm nên một điều gì đó lớn lao hơn, nhưng điều đó không tinh tế cũng chẳng hề ngọt ngào. Giống như trên dòng sông cuồng nộ, một điểm hợp lưu có thể đưa đến tới một điều gì đó không thể đoán định trước hay không thể kiểm soát nổi. Dì Cloris của tôi xứng đáng với nhiều tín nhiệm dành cho dì ấy hơn những tin tưởng mà tôi đã gửi gắm ở dì ấy. Tuy nhiên, đôi khi việc tìm đến với nhau đó, giao thoa định mệnh đó, dường như không ngẫu nhiên chút nào cả.

Hôm nay, Komizar có vài chuyện cần để tâm xử lý ở quận Tomack, nhưng qua Calantha, hắn đã biết gia đình Rafe từng nuôi ngựa cho quân đội Dalbreck. Hắn đã lệnh cho Eben và Thống đốc Yanos đưa Rafe tới khu chăn thả và chuồng trại ở phía đông ngay bên ngoài thành phố để đánh giá một số ngựa giống và ngựa cái.

Tôi đã kiên quyết tận dụng chút ít quyền tự do mới có được của mình, ngay cả khi dưới sự hộ tống của hai vệ sĩ vũ trang đầy đủ, và tôi đã đến quận Capswam để tìm cha của Yvet. Tôi đã chia cho ông ta một nửa số tiền thắng được trong ván bài với Malich và yêu cầu ông ta ba điều rằng - ông ta hãy tìm một người chữa bệnh cho Yvet để đảm bảo tay con bé không bị tím đen vì nhiễm trùng, dùng số tiền còn lại mua pho mát mà con bé đã phải trả giá rất đắt, và không bao giờ làm con bé xấu hổ vì những sự tàn ác của kẻ khác. Ông ta cố gắng khước từ tiền bạc nhưng tôi buộc ông ta phải nhận. Và rồi, ông ta bật khóc, tôi nghĩ trái tim tôi đã thắt lại như muốn rơi ra trong lồng ngực.

Bọn lính, hai chàng trai trẻ, mới chỉ hơn hai mươi đã chứng kiến toàn bộ cuộc trao đổi và sau khi chúng tôi rời đi, tôi đã cảnh cáo họ không được nói lại cho Malich biết số tiền thắng bài của hắn ta đã đi đâu.

“Chúng tôi là người tộc Meurasi,” một người trong số họ nói. “Yvet là chị em họ của chúng tôi.” Và mặc dù họ không hứa hẹn gì với tôi, nhưng tôi biết họ sẽ không hở ra chuyện này.

Đã trưa đến nơi rồi, mà tôi chỉ vừa đặt chân vào khu chuồng trại ở cổng phía nam Tòa Sanctum, Rafe ở cổng phía tây. Trái tim tôi lại thổn thức như bao lần khi tôi nhìn thấy anh ấy, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi mà tôi chợt quên đi mối nguy hiểm anh ấy đang phải đối mặt và những lời nói dối mà tôi đang phải bảo vệ. Tôi chỉ thấy phần gáy của khuôn mặt không cạo râu, mái tóc buộc gọn ra sau, dáng vẻ tự tin của anh ấy trên yên cương, sự vững vàng giống như khi anh ấy bước vào trong quán trọ lần đầu tiên. Ở anh ấy, toát lên một sức lôi cuốn mãnh liệt, và tôi băn khoăn sao không có ai khác nhìn thấy điều đó. Anh ấy không phải là một kẻ tôi tớ thâm hiểm của một hoàng tử. Anh ấy là một hoàng tử. Có lẽ chúng ta đều chỉ thấy những gì chúng ta muốn thấy. Tôi đã yêu khi nghĩ rằng anh ấy là một người nông dân và tôi cũng không cần đắn đo nhiều để tin tưởng rằng chuyện đó đúng là như vậy.

Anh ấy đang ăn một quả táo, lớp vỏ màu đỏ của nó ánh bóng lên đối lập với cái sân chuồng ngựa xám xịt. Tôi đã thấy trái cây quý báu chuyển đến vào sáng nay cùng với một đoàn xe Previzi và Calantha ném cho anh ấy hai trái chiến lợi phẩm ngọt ngào. Tôi đã không có một trái cây nào kể từ khi tôi rời khỏi trại du mục. Thứ gần giống nhất với trái cây ở đây có lẽ là rau ăn củ - cà rốt, củ cải - mà đôi khi mới được phục vụ cùng với món thịt gà hoặc thịt thú săn được trong Tòa Sanctum. Tôi biết táo là một loại quà xa xỉ khác gửi tới các quận trưởng thuộc Hội đồng, và tôi băn khoăn về sự hào phóng của Calantha dành cho Rafe.

Anh ấy đung đưa thong thả trên yên ngựa khi anh ấy lại gần, đang cắn tiếp một miếng táo khác, và chúng tôi chạm mặt nhau ở giữa sân. Chúng tôi đưa mắt lướt qua nhau chóng vánh và xuống ngựa, chờ đợi những tốp ngựa đang được dồn lên xe để giải phóng đường đi. Mặc dù chúng tôi có chung một khoảnh khắc không vướng bận gì và những người lính bao quanh chúng tôi đều đang lớn tiếng đùa giỡn, giục giã những xà ích xe Previzi mau chóng hoàn thành công việc của họ đi, vẫn còn có quá nhiều người ở trong tầm tai nghe. Tôi không thể nhân dịp này giải thích chuyện tối qua và chuyện nếu tôi từ chối, Komizar có thể dồn Rafe đến tử đài nhanh thế nào. Anh ấy cứ thế bị để cho bối rối về chuyện tôi đã vướng vào. Anh ấy biết rõ tôi khinh miệt Komizar. Anh ấy nhai trái táo, đôi mắt săm soi chiếc váy của tôi và sợi dây dài đeo xương lúc lắc bên sườn tôi. Tôi có thể đọc được từng âm tiết từ ánh mắt của anh ấy: Cô ấy đang ngày càng trở thành người Venda.

“Nếu anh bạn Jeb của tôi ở đây,” anh ấy nói, “anh ấy sẽ ngợi khen những phụ kiện này, công chúa ạ. Thị hiếu của anh ấy thiên về tính man dại.”

“Giống như Komizar,” một người lính xen ngang, một lời nhắc nhở rằng bọn họ đều đang nghe thấy cả.

Tôi quan sát Rafe thật kĩ càng. Tôi không chắc đó là một lời khen hay là một lời lăng nhục. Giọng điệu của anh ấy quả là kỳ quặc nhưng rồi có một chuyện khác đã thu hút sự chú ý của anh ấy.

Tôi nhìn theo hướng anh ấy nhìn. Một giao thoa định mệnh.

Không phải bây giờ. Không phải ở đây. Tôi biết chuyện sẽ không thể diễn ra tốt đẹp.

Đó là Kaden. Anh ta đang cưỡi ngựa về phía chúng tôi cùng với vị thống đốc mà anh ta đã tìm về, sát bên cạnh và có vẻ như có thêm cả một đội quân xốc xếch theo sau ông ta.

Rafe bắt đầu lặng thở, táo rớt khỏi miệng anh ấy. Mắt anh ấy ứa nước.

“Phải nhai chứ, Phái viên,” tôi nói, “trước khi nuốt.”

Anh ấy ho vài tiếng, nhưng mắt vẫn dán chặt vào đội quân đang tiến tới dần.

Tôi nhìn thấy vẻ nhẹ nhõm rõ mồn một trên mặt Kaden khi anh ta nhận ra tôi. Anh ta nhảy xuống từ trên lưng ngựa và những người đi cùng anh ta cũng vậy. Kaden phớt lờ Rafe như thể không có anh ấy ở đó, trên thực tế là như không có bất kỳ ai ở đó. “Cô ổn chứ?” anh ta hỏi, không chú ý thấy sự im lặng đột ngột của những người lính xung quanh chúng tôi. Assassin đã trở về - Assassin vẫn chưa biết tin mới. Tên thống đốc bước tới, hắng giọng.

Kaden bất đắc dĩ quay về phía ông ta, gật đầu. “Đây là thống đốc mới của tỉnh Arleston và...” anh ta ngừng lại, như thể đang tìm từ ngữ thích hợp, “quân lính của ông ấy.”

Tôi hiểu tại sao chuyện đó khiến anh ta phải ngừng lại. “Quân lính” là một thuật ngữ rộng mở. Bọn họ không ấn tượng gì nhiều. Không đồng phục, quần áo tơi tả, những người nghèo nhất trong số những người nghèo. Nhưng tên thống đốc là một kẻ cục súc đáng sợ, cao lớn với bộ ngực bạnh vạm vỡ và một vết sẹo hằn rõ, kéo dài từ xương gò má tới cằm trên mặt. Ông ta có một nếp nhăn quạu quọ giữa hai lông mày rất đồng bộ nữa.

“Và cô là?” ông ta hỏi. Nụ cười gượng gạo đột ngột nhếch lên trên môi ông ta vẹo vọ còn hơn cả vẻ mặt cau có của ông ấy.

“Không quan trọng đâu,” Kaden nói. “Đi thôi nào...”

“Công chúa Arabella,” tôi trả lời. “Con gái trưởng của Hoàng tộc Morrighan, và đây là Rafe, Phái viên của Hoàng tử Jaxon từ Dalbreck.”

Nụ cười của thống đốc tan biến. “Kẻ thù địch khốn khiếp ở ngay trong Tòa Sanctum?” ông ta nói với hoài nghi.

Ông ta trừng mắt nhìn Rafe và nhổ nước bọt, văng trúng cả vào giày của Rafe. Rafe bắt đầu rướn về phía trước, nhưng tôi đã chen vào giữa bọn họ.

“Đối với vị thế của một người mới bước lên vị trí này, cái miệng của ông quả thực là vô cùng khinh suất, thống đốc ạ,” tôi nói. “Hãy thận trọng hoặc là ông sẽ mất lưỡi đấy.”

Ông ta lắp bắp kinh ngạc và nhìn Kaden. “Anh cho phép các tù nhân của anh nói chuyện với anh với kiểu cách này sao?”

“Cô ấy không còn là tù nhân nữa,” một trong những người lính gần đó lên tiếng.

Và cùng lúc đó Rafe nói với Kaden về vai trò mới của tôi tại Tòa Sanctum.