Chương 44 KADEN
TÔI BẬT TUNG CỬA PHÒNG HỌP CỦA KOMIZAR, ĐẨY CHÚNG VĂNG SẦM VÀO TƯỜNG. Ba đạo hữu đang đứng gần bên cạnh anh ấy rút vũ khí ra. Komizar vẫn ngồi phía sau một chiếc bàn ngồn ngộn những bản đồ, biểu đồ, và mắt chúng tôi khóa vào với nhau. Ngực tôi phập phồng sau khi tôi chạy như bay qua sân chuồng ngựa và Tòa Sanctum.
Những người anh em Rahtan của tôi nắm chắc đoản kiếm của họ trong tay.
“Ra ngoài đi,” Komizar hạ lệnh. Họ đương nhiên ngần ngừ. Anh ấy hét lên, “Ra ngoài”.
Bọn họ miễn cưỡng tra lại kiếm vào vỏ. Khi họ đóng cánh cửa lại sau lưng, anh ấy đứng lên và đi quanh cạnh bàn và đối mặt với tôi. “Vậy là cậu đã nghe tin? Tôi cho rằng cậu đến đây để gửi lời chúc mừng.”
Tôi lao tới. Tôi quật ngã anh ấy xuống sàn, đồ đạc rơi lổng chồng quanh chúng tôi. Anh ấy rút dao ra, nhưng tôi dập tay anh ấy xuống sàn, con dao văng bật ra bên kia phòng. Nắm tay kia của anh ấy đấm vào quai hàm tôi, tôi ngã bật ra sau, nhưng đầu gối của tôi đã thúc lên mạng sườn của anh ấy khi anh ấy lại gần tôi tiếp đó. Thủy tinh vỡ vụn, giấy tờ, bản đồ tung tóe như mưa quanh chúng tôi nhưng cơn thịnh nộ của tôi cuối cùng cũng thắng thế và tôi ghì chặt anh ấy xuống, nắm lấy một mảnh vỡ ra từ chiếc đèn lồng kề vào cổ anh ấy. Máu rỉ xuống bàn tay tôi khi cạnh sắc cứa vào chính da thịt tôi.
“Anh đã biết, anh đã biết tôi cảm thấy thế nào với cô ấy. Nhưng mọi thứ anh có vẫn không đủ! Anh phải có cô ấy nữa! Ngay khi tôi quay lưng đi...”
“Vậy thì cậu đang mong đợi điều gì?” đôi mắt của anh ấy lạnh lùng dữ dội. “Cứa cổ họng tôi à. Làm đi.”
Miếng thủy tinh run rẩy trong tay tôi. Một nhát cứa và tôi sẽ là Komizar tiếp theo. Một chuyện đã được dự kiến trước hàng năm, một Assassin kế nhiệm một Assassin khác lên nắm quyền. Chúng tôi đã khóa số phận của chính chúng tôi lại với nhau, đã đào tạo những người kế nhiệm mình thông qua các nhiệm vụ quá tốt. Tay tôi chảy máu trên cổ anh ấy.
Đôi mắt của anh ấy không hề dao động. “Phải,” anh ấy nói. “Nghĩ kĩ vào. Cậu luôn vậy mà. Đó là một đức tính mà tôi luôn có thể đặt lòng tin ở cậu. Nghĩ về tất cả những năm chúng ta bên nhau. Cậu đã ở đâu khi tôi tìm thấy cậu. Hãy nghĩ về tất cả những điều mà chúng ta đã gây dựng. Tất cả những điều mà cậu vẫn hằng mong muốn. Một cô gái có thực sự đáng đánh đổi không?”
“Vậy mà, anh vẫn cưới cô ấy sao? Biến cô ấy thành hoàng hậu? Cô ấy chắc hẳn là xứng với anh! Chuyện gì đã xảy ra sau tất cả những gì anh nói về cuộc sống gia đình lãng xẹt? Và hoàng gia nữa? Venda không có hoàng gia.”
“Cơn giận làm lu mờ trí xét đoán của cậu rồi. Đó có phải là những gì mà cô ta đã gây ra cho cậu không? Đầu độc cậu sao? Quyết định của tôi hoàn toàn dựa trên lợi ích dành cho đồng bào của tôi. Quyết định của cậu dựa trên cái gì?”
Chỉ mình Lia thôi. Đối với tôi, Venda không hề tồn tại khi tôi lao vào căn phòng này.
Anh ấy nhìn tôi một cách bình tĩnh, ngay cả khi mảnh thủy tinh lởm chởm đang kề cổ họng. “Tôi đã có thể giết cậu ngay khi cậu bật cửa căn phòng này rồi. Đó không phải điều tôi muốn, Kaden. Chúng ta đã cùng chia sẻ bên nhau quá lâu rồi. Hãy cùng nói chuyện.”
Tôi trừng mắt nhìn anh ấy, phổi thiêu đốt, bừng bừng từng tích tắc trôi qua, động mạch cổ của anh ấy nằm ngay dưới tay tôi. Chỉ một mạch máu nhỏ ngăn cách tôi và Lia. Nhưng sự thật đúng là vậy - anh ấy có thể lệnh cho các Rahtan bao vây tôi ngay khi tôi bước qua cánh cửa. Thậm chí ngay khi tôi vừa đi qua những cánh cổng. Anh ấy chắc hẳn đã có thể chờ sẵn tôi với thanh đoản kiếm trong tay. Chúng ta đã cùng chia sẻ bên nhau quá lâu rồi.
Tôi để anh ấy trở dậy. Anh ấy ném cho tôi một mảnh vải để băng tay lại. Anh ấy xem xét toàn cảnh đổ vỡ tan hoang của căn phòng sau vụ đập phá và lắc đầu.
“Cậu chính là người đã đưa cô ta tới đây. Cậu chính là người đã nói cô ta có ích cho Venda. Cậu đã đúng. Và bây giờ các thị tộc đang chào đón cô ta. Đối với họ, cô ta là một dấu hiệu cho thấy thánh thần đã ưu ái Venda. Cô ta là một biểu trưng cho phương cách và những lời hứa xa xưa. Chúng ta được nhiều hơn chúng ta đòi hỏi và giờ chúng ta phải sử dụng điều đó. Chúng ta có một mùa đông dài đón đợi phía trước, và hầu hết nguồn cung đều phải mang đi nuôi quân đội của chúng ta. Nhưng lòng nhiệt thành của quần chúng sẽ không dao động nếu cô ta nuôi dưỡng sự mê tín của họ.
“Tại sao phải có một cuộc hôn nhân?” Tôi chua chát nói. “Có những cách khác.”
“Theo mong mỏi của các thị tộc, đạo hữu, không phải của tôi. Nghĩ đi. Tôi có thể hiện bất kỳ hứng thú nào với cô ta từ trước tới giờ không? Các thị tộc chào đón cô ta, nhưng một số cảnh giác, cho rằng đó có thể là chiêu trò của kẻ thù. Họ muốn có bằng chứng về một cam kết thực sự từ phía cô ta. Một cuộc hôn nhân với thủ lĩnh của họ đảm bảo tính vĩnh cửu mà họ khao khát. Tôi đã tham khảo ý kiến Hội đồng. Họ tán đồng việc này. Cậu không chỉ đang chất vấn quyết định của tôi mà là quyết định của toàn Hội đồng.”
Tôi không biết phải nghĩ gì nữa. Tôi không thể tin rằng Hội đồng sẽ thông qua điều này, mà không có mặt tôi ở đây, tại sao không? Malich có lẽ là người đầu tiên hô “Có”. Và kể từ ngày tộc Meurasi chào đón cô ấy, tôi lẽ ra phải biết chuyện này sẽ có khả năng xảy ra. Tộc Meurasi không chào đón người ngoài.
“Đừng lo, mọi thứ sẽ không thay đổi nhiều. Tôi không quan tâm đến cô gái ngoài những gì cô ấy sẽ làm được cho đồng bào của chúng ta. Cậu thậm chí vẫn có thể giữ cô ấy trong khu phòng của mình, bây giờ, miễn là khuất mắt các thị tộc. Họ phải tưởng rằng cuộc hôn nhân là có thật.” Anh ấy ngừng lại khi anh ấy ở bên phải chân ngọn đèn dầu. “Nhưng tôi phải cảnh báo cậu,” anh ấy nói, và quay lại về phía tôi, “cô ta đã gây dựng một mối thân tình thực sự với các thị tộc. Khi tôi cầu hôn, cô ta nắm lấy cơ hội đó. Cô ta thậm chí còn háo hức nữa. Cô ta cũng thấy nó đáng đánh đổi.”
“Nắm lấy? Khi mạng sống bị đe dọa?” Tôi mỉa mai.
“Hãy tự đi mà hỏi cô ta. Cô ta thấy rằng việc đó mang lại cho cô ta hai lợi thế - phạm vi tự do rộng hơn và màn báo thù ngọt ngào gửi tới cha cô ta. Rõ ràng, cậu là người có thể hiểu rõ điều đó hơn ai hết. Bị chính người của mình phản bội là một vết thương không bao giờ lành lại. Ngẫm ta mà nghĩ đến người đi, và tự xâu chuỗi lại, cậu em mụ mị vì yêu của ta.”
Tôi nhìn anh ấy, đã bình tĩnh trở lại. “Tôi sẽ hỏi cô ấy. Anh có thể chắc chắn về điều đó.”
Anh ấy dừng lại như thể chợt nghĩ ra điều gì đó. “Quỷ tha ma bắt, cô ta sẽ không mang thai con của cậu đấy chứ? Tôi hy vọng cậu không ngu ngốc đến thế.”
Anh ấy giả sử vậy, vì tôi đã khiến anh ấy tin rằng Lia và tôi đang ngủ chung với nhau. Có điều, Rahtan là vị trí buộc phải thận trọng để không phải gánh vác bất cứ trách nhiệm gia đình ủy mị nào, chuyện mà anh ấy rất khinh miệt.
“Không. Không có đứa nhóc nào cả.” Tôi xoay người và phăm phăm đi ra.
“Kaden,” anh ấy gọi với theo khi tôi ra đến cửa, “đừng buộc tôi phải đi quá xa. Malich cũng có thể trở thành một Assassin giỏi.”
✽ ✽ ✽
CÔ ẤY CÚI NGƯỜI XUỐNG CÁI CHẬU, TÓE NƯỚC ĐẦY MẶT, VAI CỦA CÔ ẤY cứng lại khi nghe thấy tiếng bước chân của tôi sau lưng cô ấy.
“Anh ấy có ép buộc cô không?” Tôi hỏi. “Tôi biết anh ấy có làm thế. Tôi thậm chí biết tại sao tôi đang hỏi thế.” Cô ấy không trả lời, nhúng tay vào trong nước, rửa sạch tới tận khủy tay. Tôi chộp lấy cánh tay cô ấy, xoay người cô ấy quay lại, cái chậu lật ụp. Nó vỡ làm đôi khi nó văng xuống sàn. “Trả lời tôi đi!” tôi hét lên.
Cô ấy nhìn xuống hai nửa chậu vỡ, nước lênh láng dưới chân chúng tôi. “Tôi nghĩ anh đã có câu trả lời cho câu hỏi của mình rồi và không cần phải hỏi tôi nữa.”
“Nói tôi nghe đi, Lia.”
Mắt cô ấy long lanh. “Kaden, tôi xin lỗi. Tôi sẽ không nói dối và bảo rằng tôi không muốn điều này. Tôi có muốn. Anh biết tôi không yêu Komizar mà, nhưng tôi không còn là một cô gái mơ mộng, ngốc nghếch nữa. Sự thật là, tôi đã chấp nhận thực tế rằng tôi không bao giờ thoát khỏi nơi này. Tôi cần thiết lập cuộc sống của chính mình - một cuộc sống tốt nhất mà tôi có thể thiết lập. Đúng như anh đã bảo tôi. Và nếu chúng ta định trung thực với nhau,” giọng cô ấy run run, cô ấy nuốt khan. “Komizar gợi ý cho tôi thứ mà anh không thể cho tôi. Quyền lực. Có những người tôi dần dà đã thực sự quan tâm tới ở đây, như Aster, các thị tộc và những người khác. Tôi muốn giúp đỡ họ. Nếu có chút ít quyền lực, tôi có lẽ giúp được. Tôi ghi nhớ anh có lần nói rằng anh không có quyền lựa chọn. Tôi nghĩ anh có đấy. Giờ tôi hiểu điều đó. Vì thế, cũng giống như anh, tôi đang tận dụng lợi thế của lựa chọn mà tôi có. Kết hôn với Komizar hứa hẹn cho tôi những lợi ích mà anh không thể mang tới cho tôi.” Mắt cô ấy nheo lại. “Và giống như một phần thưởng thêm, tin tức về cuộc hôn nhân sẽ cứa nát cha tôi tới tận ruột gan, nếu không muốn nói là tất cả người Morrighan. Chuyện đó có chút thú vị. Tin tôi đi khi tôi nói với anh rằng, tôi không bị ép buộc.”
“Chỉ trong vòng có một tuần mà cô đã quyết định xong tất cả chuyện đó?”
Ánh lấp lánh trong mắt cô ấy tắt ngấm dần dần như ánh nắng sân khấu. “Một tuần dài như một đời, Kaden ạ. Một tuần đủ để quét sách toàn bộ thế giới con người trên bề mặt Trái đất khi một ngôi sao sa xuống. Một tuần đủ để đưa một cô phục vụ quán trọ trong một ngôi làng bên bờ biển tới một sa mạc nắng cháy da cháy thịt với những kẻ sát nhân hung bạo làm bạn đồng hành. Thế nên, nếu đem so, thực sự, quyết định cưới một người đàn ông vì quyền lực của anh ta có cần suy nghĩ nhiều đến một tuần đâu?”
Tôi lắc đầu. “Đó đâu phải là cô, Lia.”
Môi cô ấy nhếch lên đầy chán ghét như thể cô ấy đột nhiên hờ hững khi được thông cảm. “Anh bị tổn thương, Kaden ạ. Tôi xin lỗi. Thực lòng. Nhưng cuộc sống khắc nghiệt mà. Hãy tỉnh táo lại đi, cái đầu Venda của anh và tập quen với điều đó. Không phải là chính anh đã phun ra những lời hoàn toàn tương tự như thế với tôi trong xe carvachi của Reena hay sao? Chà, giờ tôi mới ngấm đấy. Nên là anh cũng hãy thấm nhuần đi thôi.”
Giọng cô ấy lạnh lùng, tách bạch - những gì cô ấy nói là thật. Mọi thứ lắng xuống bên trong tôi, sụp đổ như thể cô ấy đã cắt đứt mạch thở của tôi và các cơ của tôi rơi rụng. Tôi nhìn cô ấy, ngay cả những lời nói còn chưa thoát ra khỏi đầu lưỡi tôi giờ cũng trôi mất đâu đó trong hỗn loạn, và tôi quay đi. Tôi bước ra ngoài, sau cánh cửa, xuôi xuống hành lang, không nhìn thấy bất cứ thứ gì trên đường, băn khoăn không hiểu sao cô ấy lại trở nên y như là... một kẻ “hoàng tộc” hoàn hảo đến vậy.