← Quay lại trang sách

Chương 45 RAFE

TÔI DỰA VÀO TƯỜNG CÔNG SỰ, QUAN SÁT LIA.

Tôi ở một mình, không ai canh chừng, không cả Ulrix hay Calantha. Mặc dù bọn họ để tôi biết rằng họ vẫn để mắt sát sao đến tôi thường xuyên, họ cũng không còn kè kè bên cạnh tôi nữa. Dường như, mọi quy tắc đều được nới lỏng lúc này, khi mà việc hôn nhân đại sự đã được công bố và giờ đây...

Tôi tựa đầu vào hai cánh tay mình.

Mẹ tôi đã mất.

Chuyện đó khiến tôi buồn phát ốm, cái chết của bà càng làm tôi thêm tin yêu bà.

Tôi nên ở nhà. Mọi người ở Dalbreck có lẽ đang tìm kiếm và lo lắng không biết Hoàng tử Jaxon đang ở đâu? Tại sao Ngài ấy lại không ở đây? Tại sao Ngài ấy lại né tránh nghĩa vụ của mình? Đúng, cha tôi chắc có lẽ sẽ lấy đầu của Sven và tôi khi chúng tôi quay về. Đó là, nếu như cha tôi vẫn còn sống.

Đó là những người khó giết được nhất.

Cha tôi là một gã khốn khó đụng tới, đúng như lời Komizar đã nói. Nhưng là một người có tuổi. Mệt mỏi. Và ông yêu mẹ tôi, yêu bà nhiều hơn vương quốc của mình hoặc sinh mệnh của chính ông. Mất đi bà ấy sẽ khiến ông mất đi sức mạnh, sẽ khiến ông trở thành con mồi cho những tai ương mà ông đã từng đẩy lùi trong những khoảng thời gian tốt đẹp hơn một cách nhanh chóng.

Tôi nên ở đó.

Tôi lại trở về với chuyện đó. Tôi ngẩng đầu dậy và nhìn Lia đang ngồi trên bức tường bên trên nhìn xuống quảng trường. Bổn phận của tôi là ở Dalbreck nhưng tôi không tài nào tưởng tượng ra chính mình ở bất cứ đâu ngoại trừ nơi đây cùng với cô ấy.

“Chỉ có những nhóm nhỏ tụ tập khi tôi rời đi.”

Tôi quay lại. Kaden đã tới chỗ tôi một cách âm thầm. Anh ta náu mình trong bóng tối của một cây cột, cũng đang quan sát cô ấy. Sự đồng hành của anh ta là điều cuối cùng mà tôi muốn.

“Họ sùng bái cô ấy.”

“Họ thậm chí còn không biết cô ấy, mà chỉ biết qua những gì Komizar phô trương trên đường phố.”

Anh ta quay sang nhìn tôi, đôi mắt đầy vẻ khinh thường. “Có lẽ chính anh mới là người không hiểu về cô ấy.”

Tôi lại nhìn Lia, vắt vẻo chênh vênh trên một bức tường cao. Tôi không thích chuyện đó một chút nào. Tôi không muốn chia sẻ cô ấy với Venda. Tôi không muốn bất kỳ thứ gì liên quan đến vùng đất đày ải này tôn sùng cô ấy. Nó giống như móng vuốt bặm sâu và lôi tuột cô ấy vào sào huyệt thú dữ tối đen. Nhưng ngày qua ngày, tôi đã thấy nó. Tôi thấy nó qua cái cách mà những mẩu xương vung vẩy bên hông cô ấy khi cô ấy bước đi, cái cách cô ấy mặc trang phục, cái cách cô ấy nói chuyện với bọn họ. Đối với cô ấy họ không còn là một giuộc kẻ thù như trước đây lúc chúng tôi lần đầu tiên đặt chân bước lên cây cầu.

“Đó không chỉ là những lời kinh tưởng nhớ hay những câu chuyện,” tôi nói. “Họ đặt câu hỏi cho cô ấy. Cô ấy nói với họ về thế giới bên kia sông Cả, một thế giới cô ấy sẽ không bao giờ còn thấy lại lần nữa nếu cô ấy cưới Komizar của anh.”

“Cô ấy nắm lấy cơ hội. Cô ấy đã nói vậy với tôi.”

Tôi cười. “Vậy thì chắc là đúng như thế. Chúng ta đều biết Lia luôn nói sự thật.”

Anh ta nhìn tôi, đôi mắt chết lặng, các suy nghĩ đang dồn đuổi trong đầu như thể anh ta đang sục sạo ký ức lần tìm những lời nói dối trước kia của Lia. Tôi để ý thấy vết bầm trên hàm anh ta và bàn tay anh ấy băng kín. Đó là những dấu hiệu tốt, Sự chia rẻ trong cùng một hàng ngũ. Có lẽ Komizar sẽ giết anh ta trước khi tôi xuống tay.

Tôi ngước nhìn, và Kaden cũng vậy. Chúng tôi đã nhìn thấy họ cùng một lúc.

Khắp mọi ngả trên các sân thượng cao, các thống đốc và binh lính đều đổ dồn ra để xem Lia, và trên cao, tháp phía bắc, trong khung cửa sổ, bản thân Komizar cũng đang theo dõi tất cả. Hắn ta ở quá xa đến mức chúng tôi không nhìn rõ biểu cảm của hắn nhưng tôi đã nhận ra ngay từ trong tư thế của hắn, quyền sở hữu, lòng kiêu hãnh, những sợi dây mà hắn chắc chắn đã nghĩ rằng hắn đã buộc được vào để điều khiến con rối nhỏ xinh của mình.

Lời cô ấy nói lan tỏa khắp quảng trường, rồi vọng ngược từ những bức tường, vang lên trong trẻo, và sự tĩnh lặng kỳ lạ len lỏi trong không trung. Bầu không khí yên lặng một cách vô cùng kỳ quái, ngoại trừ cô ấy.

“Chính là bầu không khí ở thung lũng khi cô ấy chôn cất anh trai mình,” Kaden nói. “Nó khiến tất cả các binh lính lặng lại.”

Nguyện vì:

Những vương quốc vươn lên từ đống tro tàn của cha ông,

Đắp bồi bằng xương cốt của những người đã khuất,

Chúng con xin trở về theo nguyện ý của Cõi trời.

Cho mãi mãi mai sau.

Cho mãi mãi mai sau.

Những lời cuối cùng cứ day dứt trong tôi - chỉ là một “mãi mãi mai sau” mong manh nếu như tôi không đưa cô ấy thoát khỏi nơi này ngay. Tôi đã thấy Kaden quan sát cô ấy tỉ mỉ.

“Nhưng Komizar sẽ đối tốt với cô ấy, đúng không?” Tôi nói. “Đám cưới sẽ là ngày mà cả hai ta ăn mừng. Cuối cùng, chúng ta cũng có thể buông tay với cô ấy. Cô ấy là một núi rắc rối, không phải sao?”

Tôi nhìn quai hàm của anh ta siết chặt lại, đôi vai anh ta hầu như không co lại chút nào. Anh ta muốn nhảy bổ vào tôi vì tôi đã ném sự thật vào thẳng mặt anh ta. Tôi gần như đã ước rằng anh ta cứ làm vậy. Tôi muốn giải quyết với anh ta bằng cách đó một lần dứt khoát hẳn trong đời nhưng tôi còn có nỗi lo lắng lớn hơn phải suy tính mà thời gian để giải quyết thì chẳng có bao nhiêu. Đám cưới đã rút ngắn hạn định của tôi còn lại một tuần - giờ này, những người khác đã ở đây rồi. Tôi quay lưng bỏ đi.

“Giờ, anh đi lại tự do dọc ngang Tòa Sanctum rồi nhỉ, Phái viên?”

“Rất nhiều thứ đã thay đổi trong một tuần, Assassin ạ, cho cả hai chúng ta. Chào mừng anh về nhà.”