Chương 46
TÔI MỚI CHỈ Ở ĐÂY MỘT THỜI GIAN NGẮN NGỦI CÓ BẤY NHIÊU THÔI, NHƯNG CẢM GIÁC như dài bằng cả một cuộc đời. Từng giờ trôi qua với nỗi sợ hãi giằng xé, và tôi phải kiềm nén làm những điều mình muốn làm hơn bất cứ điều gì khác. Nhiệm vụ dường như đúng là của tôi cũng như tình yêu tưởng như đã tìm thấy của tôi suốt mấy tháng trời sau khi tôi chạy trốn khỏi thủ phủ Civica. Định mệnh của tôi có vẻ như đã an bài rõ như giấy trắng mực đen. Cho đến khi một người khác tìm tới, một người mạnh mẽ hơn. Một vài lời chứa đựng quá nhiều hứa hẹn. Hoặc có lẽ chỉ là một vài lời lảm nhảm điên khùng.
Tôi lấy ra một dải ruy băng trong cái giỏ và buộc nó vào thanh xà ngang bên trên chiếc đèn lồng trên đầu. Tôi đã hạ thấp chiếc đèn bằng một sợi dây thừng cốt để nó nằm trong tầm với của tôi, hy vọng tâm trí tôi bận rộn bởi điều gì đó khác trong vài phút may mắn. Điều gì đó đưa tôi tới thế giới bên ngoài tòa Sanctum. Nhưng suy nghĩ của tôi vẫn cứ hướng trở lại một chuyện.
Giết một con người khó khăn hơn giết một con ngựa.
Thật thế sao? Tôi không biết nữa.
Nhưng có hàng trăm phương cách, và tất cả đều bùng cháy trong tôi. Vung một cái nồi văng vào sọ. Cắm một con dao dài ba tấc vào khí quản. Đẩy ngã từ trên tường cao. Mỗi một lần tôi bỏ qua một cơ hội, ngọn lửa lại bùng lên thiêu đốt hơn, tuy nhiên niềm khao khát đó bùng cháy cùng với một nhu cầu cháy bỏng khác, cứu lấy người tôi yêu trong khi tôi buộc phải để cho một người khác nữa khổ sở vì thất vọng tột cùng.
Nếu tôi giết Komizar, sẽ xảy ra một cuộc tắm máu. Tôi không có gì để tặng cho các thống đốc, Rahtan, hoặc Chievdar; không có liên minh, thậm chí không có lấy một thùng rượu để khiến cho tôi đáng được sống. Đồng minh chắc chắn và duy nhất của tôi trong Hội đồng là Kaden, nhưng một mình anh ta không thể xóa sổ mục tiêu mà tôi sẽ tiếp tay sau lưng. Hiện tại, không chỉ là tôi muốn sống vì Rafe, mà tôi cần phải sống vì anh ấy. Cuộc hôn nhân này có thể không giải phóng anh ấy được, nhưng ít nhất nó sẽ không rút ngắn cuộc đời anh ấy. Komizar sẽ luôn cần anh ấy để nắm giữ tôi - lòng nhiệt thành sẽ bay hơi nếu hắn ta làm hại Rafe - một cuộc hôn nhân giúp cả hai chúng tôi kéo dài thời gian. Đó mới là tất cả. Không có đảm bảo nào ngoài điều đó.
Tôi nhớ lại lần nói chuyện với dì Berdi sau khi chị Greta bị sát hại, không màng đến sự bảo đảm mà chỉ đau đáu rằng tôi sẽ kết hôn kể cả đó là ác quỷ cũng được nếu chuyện đó mang lại cơ hội sống sót dù là mong manh nhất để cứu được chị Greta và đứa bé. Bây giờ dường như người mà tôi sắp kết hôn với, chính xác là một tên ác quỷ như thế rồi. Tôi dựa vào gờ cửa sổ, nhìn lên bầu trời. Thánh thần thích trêu ngươi một cách độc địa.
Tôi buộc dải ruy băng cuối cùng và kéo dây để nâng đèn chùm lên một lần nữa. Một cầu vồng màu sắc bay lượn trên đầu, và tôi tự hỏi Kaden sẽ nghĩ sao khi nhìn thấy nó. Cảm giác tội lỗi đau nhói trong tôi vì tôi đã lừa dối anh ta. Anh ta đã bị một kẻ quý tộc như tôi đối xử vô cùng tàn tệ và hết sức sai trái. Lòng trung thành là tất cả những gì có ý nghĩa với anh ta. Bây giờ tôi đã hiểu điều đó. Người ta có thể mong đợi điều gì khác từ một cậu bé đã bị chính cha ruột của mình vứt bỏ như rác rưởi cơ chứ? Tôi thở dài và lắc đầu. Một quận trưởng Morrighan. Giờ đây, giống như cha anh ta, tôi cũng đã phản bội Kaden rồi. Ở nhiều mức độ, tôi biết anh ta cảm thấy thế nào về tôi, và lạ lùng thay, tôi bận lòng vì anh ta, ngay cả khi tôi tức giận với lòng trung thành mà anh ta dành cho Komizar. Giữa chúng tôi có một sự kết nối mà tôi gần như không hiểu nổi. Nó không giống như cảm giác tôi dành cho Rafe nhưng tôi đã biết rằng, với nụ hôn cuối cùng của chúng tôi, tôi đã làm cho Kaden tin tưởng rằng nó có ý nghĩa nhiều hơn thế.
Đứng trước sự sống còn, không có quy tắc nào tồn tại cả, tôi tự nhắc nhở mình. Nhưng tôi ước gì có quy tắc nào đó. Sự phản bội cứ tiếp diễn không hồi kết. Ngay khi Komizar ra lệnh cho tôi phản bội lại những người đã chào đón tôi, đưa mắt với họ và “nhồi nhét” cái thứ hy vọng mà hắn ta phù phép cho họ, và tôi chắc rằng chuyện đó có lợi cho hắn ta nhiều hơn cho mọi người.
Cô phải giữ mồm giữ miệng và nói với họ những gì tôi mớm cho cô.
Tôi ngồi trên giường và nhắm mắt lại, bỏ ngoài tai tiếng hí và tiếng vó ngựa chạy qua mãi bên dưới cửa sổ, tiếng lách cách của cánh cổng đang đóng lại, tiếng la hét của người đầu bếp đang đuổi theo một con gà mái lỗng dây khác muốn giữ lại mạng mình. Thay vào đó, tôi đang ở trên đồng cỏ với những dải ruy băng tung bay trên cây cối, với những ngọn núi tím ngắt phía xa, với tinh dầu hoa hồng được chà thấm vào lưng tôi, và đang hít thở hương thơm ngọt ngào từ cách đây cả ngàn dặm.
Thế giới này, nó hút con vào bên trong... chia sẻ con.
Xin hãy chia sẻ ý nghĩ của con với Rafe. Em làm điều này vì anh. Chỉ dành cho anh.
Có tiếng gõ cửa thuỳnh thuỳnh bất chợt ở phòng tôi. Kaden đã ra khỏi phòng với vẻ kinh tởm lộ rõ trên mặt. Tôi biết, nếu anh ta có quay về thì cũng không thể quá sớm đến thế. Có thể nào là Ulrix mang một mệnh lệnh mới của Komizar tới không? Sẽ ra sao nếu đó là đêm nay? Hãy mặc cái váy màu xanh lá! Màu nâu! Bất cứ điều gì hạ lệnh cho tôi!
Một cảnh chớp nhoáng xấu xí về triều đình Morrighan bất chợt lóe lên trong óc tôi. Một bối cảnh khác, nhưng là hàng năm đăng đẵng chịu đựng những mệnh lệnh y hệt nhau. Mặc cái này. Trật tự. Ký vào đây. Về phòng con di. Giữ mồm giữ miệng chứ. Lạy thánh thần, Công chúa Arabela, không ai hỏi ý kiến Người đâu. Chúng tôi không muốn nghe thấy Người nói về vấn đề này nữa.
Tôi chộp lấy cái bình trên chiếc hòm và ném mạnh nó sang tận bên kia căn phòng. Những mảnh gốm rơi lả tả xuống sàn, và tôi run rẩy bởi một sự thật - các vương quốc không khác nhau nhiều cho lắm.
Một tiếng gõ cửa khác, lần này nhẹ nhàng và dè dặt.
Tôi dụi mắt và đi ra cửa.
Mắt của Aster mở to. “Chị ở trong này vẫn ổn chứ. Miz? Bởi vì em có thể đuổi gã vớ vẩn này đi và quay lại vào lúc khác nhưng Calantha bảo em đưa ông ta và xe đẩy của ông ta tới đây, chiếc xe đầy ngất ngưởng nhưng không có nghĩa là chị phải cho ông ta vào phòng ngay bây giờ bởi vì chị trông có vẻ rất ấm áp với đôi má ửng hồng và...”
“Aster, em đang nói về ai vậy?”
Cô bé tránh sang một bên, và một người đàn ông trẻ tuổi rụt rè bước vào trong tầm mắt. Anh ta bỏ mũ ra khỏi đầu, giữ rịt nó gần bụng. “Tôi tới để cấp thêm nhiên liệu đốt sưởi?”
Tôi nhìn ngoái lại chỗ cái thùng cạnh lò sưởi. “Tôi vẫn có củi và bánh phân khô. Tôi không cần...”
“Thời tiết đang chuyển lạnh hơn và tôi được lệnh làm vậy,” anh ta nói “Komizar nói cô cần thêm chất đốt.”
Komizar bận tâm đến sự ấm áp của tôi ư? Không thể nào chứ. Tôi nhìn anh ta - một người gom phân ngựa khô nhàu nhĩ - nhưng ở anh ta có gì đó không đúng lắm. Đôi mắt nâu nhạt của anh ta quá sắc sảo. Có một nguồn năng lượng không ngừng tỏa ra sôi sục trong đôi mắt đó và thậm chí mặc dầu quần áo của anh ta dơ dáy, mặt anh ta không cạo râu, hàm răng của anh ta lại đều và trắng.
“Calantha bảo em quay lại ngay, Miz,” Aster nói. “Em có thể để ông này ở lại đây với chị không?”
“Được, không sao cả, Aster. Cứ đi đi.” Cô bé chạy đi. Tôi bước sang một bên, vẫy tay người đàn ông trẻ tuổi đó tới chỗ cái thùng bên cạnh lò sưởi.
Anh ta đẩy xe vào trong phòng nhưng dừng lại ngay giữa chừng và quay mặt lại phía tôi. Anh ta nhìn tôi một cách tò mò rồi cúi đầu thấp. “Thưa công nương.”
Tôi nhíu mày. “Anh đang giễu cợt tôi đấy à?”
Anh ấy lắc đầu. “Điện hạ, người có lẽ muốn đóng cửa phòng lại đấy.”
Miệng tôi há hốc. Anh ta nói những lời cuối cùng này bằng tiếng Morrighan và đã đổi giọng nói mà không bị trật một nhịp nào. Đa số người dân Venda bên ngoài Tòa Sanctum không nói được thứ tiếng này, còn những người sống ở bên trong như thành viên Hội đồng, người hầu, lính gác đều phát âm với chất giọng nặng nề và rời rạc nều họ có phải thốt ra từ nào.
“Anh nói tiếng Morrighan,” tôi nói.
“Chúng tôi gọi nó là tiếng Dalbreck, nơi tôi đến, nhưng đúng vậy, ngôn ngữ của các vương quốc chúng ta gần như giống hệt nhau. Cánh cửa?”
Tôi hít vào một hơi đầy kinh ngạc, nhanh chóng đóng sầm cửa lại và xoay người về phía anh ta. Nước mắt tôi trào ra. Bạn bè của Rafe vẫn chưa chết.
Anh quỳ một gối xuống và nắm lấy tay tôi, hôn vào đó. “Thưa công nương,” anh ta nói lần nữa, lần này với sự nhấn mạnh rõ ràng hơn. “Chúng thần đã ở đây để đưa Điện hạ về nhà.”
✽ ✽ ✽
CHÚNG TÔI NGỒI TRÊN GIƯỜNG VÀ NÓI CHUYỆN LÂU HẾT MỨC CÓ THỂ. Tên anh ấy là Jeb. Anh ấy bảo với tôi rằng hành trình tới Venda thật là gian nan, nhưng họ đã ở thành phố này được vài ngày rồi. Họ đang bắt tay vào chuẩn bị. Anh ấy hỏi tôi những câu hỏi liên quan đến Cánh Hội đồng và sơ đồ bố trí của Tòa Sanctum. Tôi kể cho anh ấy mọi hành lang và con đường mà tôi biết, đặc biệt là những nơi ít người qua lại nhất, và những đường hầm trong hang động bên dưới. Tôi đã nói với anh ấy ai là người Venda khát máu nhất trong Hội đồng, và về những người có thể hữu ích, như Aster, nhưng chúng tôi không thể làm bất cứ điều gì có khả năng đẩy con bé vào nguy hiểm. Tôi cũng đã đề cập đến Griz và cách anh ta đã bảo vệ Rafe, nhưng tôi nghi ngờ đó chỉ là sự đền đáp vì tôi đã cứu mạng anh ta.
“Người đã cứu mạng anh ta?”
“Tôi đã cảnh báo anh ấy về một vụ bò rừng giẫm đạp.”
Tôi nhìn thấy sự bối rối trong mắt anh ấy. “Tôi không thể kiểm soát hoặc triệu hồi nó, Jeb ạ. Nó là một năng lực, một điều gì đó được truyền lại từ Những người cổ xưa sống sót, thế thôi. Đôi khi, thậm chí chính bản thân tôi còn không tin tưởng vào năng lực đó - nhưng tôi đang học cách.”
Anh ấy gật đầu. “Tôi sẽ dò la xung quanh, để xem liệu tôi có thể tìm ra bất cứ điều gì về anh bạn Griz này không.”
“Những người khác,” tôi hỏi, “Họ đâu rồi?”
Anh ấy ngần ngừ. “Ẩn náu trong thành phố. Người sẽ không thấy họ cho tới đúng thời cơ. Chỉ có Rafe hoặc tôi sẽ cảnh báo Người.”
“Và tất cả chỉ có bốn người các anh thôi?” Tôi cố gắng hết sức để giọng nói tỏ vẻ lạc quan nhưng con số được nói ra đã tự sở hữu sức tác động riêng và tự nói về chính nó.
“Vâng,” anh ấy nói một cách đơn giản, và tiếp tục câu chuyện như thể tỉ lệ chọi đó là một cái vực thẳm mà bọn họ sẽ điều hướng tránh được bằng một cách nào đó. Anh ấy không biết chính xác khi nào thì họ sẵn sàng hành động nhưng bọn họ hy vọng rằng các chi tiết sẽ được triển khai sớm. Bọn họ vẫn đang điều tra phương thức tốt nhất để hoàn thành nhiệm vụ của mình và sẽ có vài nguồn cung cấp mà họ gặp khó khăn mới có thể kiếm được.
“Chợ Jehendra ở quận Capswan có gần như đủ mọi loại nguồn hàng.” Tôi nói.
“Tôi biết, nhưng chúng tôi không có tiền Venda, và ở đó quá tấp nập khó mà thó tay không được bất cứ thứ gì?”
Tôi cúi xuống tìm cái túi da dưới giường mình. Nó kêu leng keng khi tôi đặt nó vào tay Jeb. “Tiền thắng bài.” Tôi giải thích. “Nó chỉ nên mua những gì anh muốn. Nếu anh cần thêm, tôi có thể kiếm được.” Không có gì khiến tôi thỏa mãn hơn chuyện biết rằng Malich có lẽ sẽ đóng một vai trò nào đó trong cuộc trốn thoát của chúng tôi.
Jeb cảm nhận được trọng lượng của cái túi và đảm bảo với tôi rằng thế này là quá đủ rồi. Anh ấy nói rằng anh ấy sẽ ghi nhớ không bao giờ nên chơi bài với tôi. Kể từ lúc đó, anh ấy nói chuyện một cách tích cực nhẹ nhàng theo đúng cung cách của một người lính đã qua huấn luyện thuần thục. Một người lính khác tên là Tavish sẽ điều phối toàn bộ các chi tiết và anh ấy sẽ ra tín hiệu khi mọi thứ đã sẵn sàng. Jeb nói giảm nhẹ về các mối nguy hiểm nhưng từ ngữ mà anh ấy né tránh cứ dập dềnh ngay bên dưới bề mặt, chúng nói về các nguy cơ và khả năng mà chúng tôi không thể cùng nhau trốn thoát tất cả.
Anh ấy còn trẻ, chỉ ngang tầm tuổi Rafe, một người lính không giống như bất kỳ ai trong số những người anh của tôi. Bên dưới lớp quần áo tồi tàn và bẩn thỉu, tôi đã thấy một con người ngọt ngào. Thực tế, anh ấy khiến tôi nhớ đến Bryn với nụ cười thường trực trên khóe môi. Có lẽ, ở nhà cũng có một người chị em gái đang chờ anh ấy quay trở về.
Tôi chớp mắt rưng rưng. “Tôi xin lỗi,” tôi nói. “Tôi rất xin lỗi.”
Lông mày anh ấy nhăn lại có vẻ hoảng hốt. “Người không có gì phải xin lỗi, thưa Công nương.”
“Anh chắc có lẽ đã không ở đây nếu không phải vì tôi.”
Anh ấy đặt cả hai bàn tay lên vai tôi. “Người bị bắt cóc bởi một quốc gia thù địch và hoàng tử mà gọi tên tôi để giao nhiệm vụ. Ngài ấy không phải là người hay hành động nông nổi. Tôi sẽ phụng mệnh bất cứ điều gì Ngài ấy yêu cầu và tôi thấy nhận định của Ngài ấy luôn đúng đắn. Cô đúng như mọi điều Ngài ấy đã kể.” Vẻ mặt của anh ấy trở nên nghiêm nghị. “Tôi chưa bao giờ thấy Ngài ấy kích động đến thế khi chúng tôi truy đuổi theo khắp Cam Lanteux. Người cần phải biết, Công nương ạ, Ngài ấy không định lừa dối Người. Điều đó giằng xé Ngài ấy.”
Chính những lời đó đã khiến tôi không kiềm chế nổi, ngay trước mặt Jeb - đại diện cho tất cả mọi người, gần như là một người xa lạ hoàn toàn, tôi cuối cùng cũng vỡ òa. Tôi ngả vào vai anh ấy, quên mất rằng tôi nên ngượng ngùng và thổn thức. Anh ấy đỡ tôi, vỗ về vào lưng tôi, và thì thẩm, “Sẽ ổn thôi.”
Cuối cùng, tôi đẩy anh ấy ra và lau nước mắt. Tôi nhìn anh ấy, chờ đợi vẻ ngượng ngùng của chính anh ấy nhưng thay vào đó tôi chỉ thấy nỗi băn khoăn trong mắt anh ấy. “Chắc anh có người chị em gái nào đó chứ?” Tôi hỏi.
“Ba người,” anh ấy trả lời.
“Tôi có thể đoán được. Có lẽ đó là lý do mà tôi...” Tôi lắc đầu. “Tôi không muốn anh nghĩ rằng tôi hay làm thế này?”
“Khóc ư? Hay bị bắt cóc?”
Tôi mỉm cười. “Cả hai.” Tôi vươn tay ra và siết chặt bàn tay anh ấy. “Anh phải hứa với tôi một điều. Khi nào đến thời điểm, hãy bảo vệ Rafe trước khi nghĩ đến tôi. Hãy đảm bảo rằng anh ấy trốn thoát khỏi đây với những người lính đồng đội của anh nữa. Bởi vì tôi không thể chịu đựng nổi nếu như...”
Anh ấy đặt ngón tay lên môi tôi. “Suỵt. Chúng ta sẽ bảo vệ lẫn nhau. Chúng ta sẽ cùng nhau thoát khỏi đây.” Anh ấy đứng dậy. “Nếu Người gặp lại tôi, cứ giả vờ như không biết tôi. Người thu gom bánh phân khô không đáng để nhớ mặt.”
Anh ấy gom trên cái xe đẩy và bỏ vài bánh phân khô vào trong cái thùng đựng chất đốt lò sưởi, rồi quay lại, nhoẻn miệng cười ranh mãnh khi anh ấy rời đi, thoải mái và vênh váo, nhún vai ra khỏi chốn nguy hiểm. Quá giống Bryn. Người gom bánh phân khô này là người mà tôi sẽ không bao giờ quên được.
❖ ❖ ❖
Bão bụi rực lửa toan tính
Cuồn cuộn khắp đất trời
Tột cùng dữ dội và mênh mang
Tranh đấu quyền lực
Tận diệt nhân loại
Tàn sát muông thú
Tàn phá cánh đồng
Hủy hoại cỏ hoa
Xóa sổ cả con đường bão qua
Kẻ mắc bẫy thét gào
Trời cao ngập trào nước mắt.
– Sách Thánh văn Morrighan, Chương II