← Quay lại trang sách

Chương 47

TỐI NAY, TÒA SANCTUM RÕ RÀNG LÀ YÊN TĨNH HƠN. Tôi có thể dự cảm được điều đó thậm chí từ xa khi chúng tôi bước xuôi theo hành lang. Những cuộc chè chén náo nhiệt lan dần theo sàn đá với tới chúng tôi. Nhưng tối nay thì không.

Tôi muốn dò la xem Calantha có nghi ngờ người mà cô ta cử tới phòng tôi là ai không nhưng cô ta không nói gì, thế nên tôi cũng bỏ qua việc này. Tôi không muốn gieo rắc hoang mang và hồ nghi khi cô ta không hề bận tâm.

Khi chúng tôi tới gần Sảnh hơn, bầu không khí yên lặng càng đậm đặc. “Họ đã đánh nhau sao vậy?” Tôi hỏi.

“Cũng có thể nói là như thế,” Calantha trả lời.

“Tôi đã nhìn thấy vết thương trên tay Kaden.”

“Và mọi người đang chờ xem Komizar thế nào,” cô ta nói. Tôi liếc xéo sang cô ta. Cô ta bặm môi dưới.

“Tại sao, Komizar không giết anh ta vì điều đó?” Tôi hỏi. “Ngài ấy dường như không dung thứ cho hành vi nổi loạn và luôn đe dọa sẽ giết tất cả những người khác.”

“Assassin là một nhân vật nguy hiểm. Để Kaden sống là chủ ý ưu ái của Ngài ấy. Không ai biết rõ điều đó hơn Ngài ấy.”

“Nhưng nếu Kaden nguy hiểm...”

“Anh ấy có thể bị thay thế bởi một ai đó nguy hiểm hơn. Ai đó không trung thành bằng. Giữa họ cũng có một sợi dây tình cảm mạnh mẽ. Họ cũng từng chia sẻ một thời gian dài với nhau.”

“Cô và Komizar cũng vậy,” tôi nói, đào sâu thêm và hy vọng khai thác nhiều thông tin hơn nữa.

Cô ta chỉ trả lời cụt lủn. “Đúng vậy, thưa công chúa. Giống như chúng tôi.”

Bầu không khí tĩnh lặng đến khó xử khi tôi bước vào Sảnh Sanctum. Thiếu vắng tiếng ầm ĩ hỗn loạn thường lệ, toàn bộ căn phòng dường như trống trải hoặc có lẽ đó chỉ bởi vì tối nay các thị tộc, các quận trưởng, và những vị khách đặc biệt khác không lấp đầy mọi ngóc ngách còn trống ở nơi này nữa. Chỉ có Hội đồng và người hầu. Rafe đang đứng ở đầu bàn phía xa chính giữa căn phòng, nói chuyện với Eben. Hiển nhiên là cả Komizar và Kaden đều chưa đến.

Và rồi tôi bỗng thấy Venda.

Bà ấy di chuyển qua căn phòng, rõ nét như bất kỳ ai trong chúng tôi, tay bà ấy lướt dọc theo bàn như thể bà ấy đang gạt đi những mảnh vụn trên nó, như thể hàng thế kỷ và một cú đẩy từ một bức tường chẳng là gì đối với mục đích của bà ấy. Dường như, không một ai khác ghi nhận sự hiện diện của bà ấy, và tôi tự hỏi liệu họ có nhầm bà ấy với một người hầu hay không. Tôi bước lại gần, không thể rời mắt, sợ rằng bà ấy sẽ tan biến thành sương mù nếu như tôi chớp mắt. Bà ấy mỉm cười khi tôi dừng lại đối diện với bà ấy từ bên kia chiếc bàn.

“Jezelia,” bà ấy gọi, như thể bà ấy đã gọi tên tôi hàng trăm lần, như thể bà ấy đã biết tôi từ khi tôi còn đỏ hỏn và các linh mục nâng tôi lên để thánh thần chứng giám.

Mắt tôi nhoi nhói. “Cô đã đặt tên con?” Tôi hỏi.

Bà ấy lắc đầu. “Vũ trụ đã hát vang tên con với ta. Ta chỉ đơn giản là hát lại nó.” Bà ấy đi vòng quanh bàn cho đến khi bà ấy chỉ cách tôi một sải tay. “Mọi nốt nhạc đều nảy sinh ở đây,” bà ấy nói, và bà ấy đặt nắm tay vào xương ức của mình.

“Cô đã hát tên con cho mẹ con nghe?”

Bà ấy gật đầu.

“Cô đã hát cái tên đó với nhầm người rồi. Con không phải...”

“Đó là một hình thức tin tưởng, Jezelia ạ. Con có tin tưởng vào tiếng nói bên trong mình không?”

Giống như bà ấy có thể đọc được suy nghĩ của tôi. Tại sao lại là tôi mới được?

Bà ấy mỉm cười. “Hẳn phải là một ai đó. Tại sao không thể là con?”

“Vì cả một trăm lý do chính đáng. Có thể là một nghìn.”

“Quy luật lý trí dựng nên những ngọn tháp cao hơn những ngọn cây. Quy luật niềm tin dựng nên những tòa tháp cao vượt cả các vì sao.”

Tôi nhìn quanh, tự hỏi liệu có ai khác đang nghe thấy không. Mọi con mắt trong Sảnh Sanctum đều dồn chặt về phía tôi, ánh lên cái vỏ sợ hãi bao quanh lòng tôn sùng - thậm chí cả đôi mắt của Rafe. Tôi quay lại phía Venda, nhưng bà ấy đã biến mất.

Tôi và sự điên khùng đáng sợ. Đó là tất cả những gì họ đã chứng kiến và tôi tự đặt câu hỏi về sự tỉnh táo của chính mình. Tôi đã thấy vài tên lính kéo chiếc bùa hộ mệnh ngay bên dưới áo của họ ra và xoa tay vào chúng. Hẳn phải là một ai đó. Tôi dựa vào một chiếc bàn như lấy điểm tựa và Rafe bước tới chỗ tôi, quên mất mình là ai. Tôi nhanh chóng trấn tĩnh lại, đứng thật vững vàng.

Một cô hầu gái rụt rè tiến lên phía trước. “Người đã thấy gì vậy, công chúa?”

Ba tên Chievdar đứng ngay sau lưng cô ấy, trừng mắt nhìn cô ấy vì đã thừa nhận cho dù chỉ là một chút quyền năng của tôi mà họ đã không có khả năng nắm giữ. Nếu không có các thị tộc ở đây, họ không cần phải giả vờ. Tôi sắp xếp lại từ ngữ của mình một cách thận trọng vì e sợ cô gái sẽ phải chịu giày vò với câu hỏi khẩn thiết của mình. “Tôi chỉ thấy những vì tinh tú ngoài vũ trụ và chúng tỏa sáng lên tất cả các người.”

Câu trả lời mơ hồ của tôi dường như đã xoa dịu cả những người chống đối lẫn những người tin tưởng, và họ quay trở lại cuộc trò chuyện yên tĩnh của mình, lại tiếp tục chờ đợi sự xuất hiện của Komizar.

Mắt của Rafe vẫn không rời tôi, và tôi nhìn thấy sự lo lắng trong đôi mắt ấy. Nhìn ra chỗ khác đi, tôi cầu nguyện, bởi vì tôi không thể tự dứt ánh mắt của tôi đi một cách hoàn toàn được, nhưng rồi tôi liếc nhìn hai bàn tay anh ấy, hai bàn tay đã dịu dàng nâng niu khuôn mặt tôi. Sẽ thật không may nếu anh ta bắt đầu mất dần những ngón tay mãi mãi. Hãy làm cho họ tin.

Trước con mắt của tất cả mọi người, tôi đã có một lượng khán giả đông đảo cần chinh phục lòng tin. Tôi quay đi ngay khi Komizar bước vào sảnh. “Hôn thê của ta đầu rồi?” Hắn gọi lớn, mặc dù tôi sờ sờ ngay trước mắt hắn ta. Một người hầu vội vàng dúi vào tay hắn ta chiếc cốc vại; cả các Rahtan lẫn các thống đốc đều bước sang bên tránh đường khi hắn ta đi tới chỗ tôi. “Cô ấy đây rồi,” hắn ta nói, như thể đôi mắt hắn mới vừa phát hiện ra tôi vậy. Tôi nhìn vết thương nhỏ trên cổ hắn ta và không còn nghi ngờ gì về chuyện ai là người đã gây ra chuyện đó. “Đừng lo lắng, tình yêu của ta,” hắn ta nói. “Chỉ là một vết xước khi cạo râu. Có lẽ, ta đã quá bồi hồi vì tha thiết mong mỏi được đứng trước mặt nàng thật bảnh bao.”

Đôi mắt của hắn ta nhấp nháy cảnh cáo ngay cả khi hắn ta mỉm cười với tôi. Hãy nói gì đó, là một mệnh lệnh mà tôi đã thấy trong đôi mắt hắn. Chỉ được nói điều đúng đắn thôi đấy.

“Không đáng bị tổn thương dù chỉ là xây xước nhỏ, Ngài lúc nào cũng thật bảnh bao đối với em, Komizar.”

“Con bồ câu nhỏ xinh yêu dấu của ta,” hắn ta nói và vươn tay ra sau đầu tôi, kéo tôi về phía hắn. Hắn thì thầm, “Làm ra trò đi.”

Hắn ta đang cố gắng đánh lừa ai? Hội đồng đã biết rõ cuộc hôn nhân này chỉ là một trò giả tạo và tôi chỉ là một công cụ trục lợi của hắn ta nhưng rồi tôi đã nhận ra, chuyện này còn vì một mục đích khác nữa. Hắn ta muốn thể hiện hắn ta không bị đánh bật ra trong cuộc tấn công của Assassin và rằng hắn ta vẫn nắm giữ quyền lực một cách chắc chắn trong tay.

Hôn hắn ta khi chuyện đó có lợi cho tôi là một chuyện nhưng khi nó có lợi cho hắn ta lại là một chuyện khác hẳn. Tôi thu hết tinh thần khi môi hắn chạm vào môi tôi, ngạc nhiên rằng hắn rất dịu dàng, thậm chí khẽ khàng nhưng có vẻ qua loa thế nào đó. Thật là một màn trình diễn hoàn hảo nhưng rồi vào khoảnh khắc cuối cùng, bàn tay hắn bám chặt vào tóc tôi và môi hắn nhấn mạnh hơn, đầy say đắm. Tôi nghe thấy tiếng cười thô thiển xung quanh và cảm thấy hai bên thái dương của mình ửng đỏ lên. Cuối cùng, hắn cũng buông tôi ra, và thế chỗ ngay bằng sự tính toán lạnh lùng của hắn, tôi đã nhìn thấy khao khát bất chợt bùng lên trong đôi mắt hắn. Đó là điều mà tôi không muốn nhìn thấy nhất trong đôi mắt đó. Tôi cố ý điều chỉnh sắc độ của khuôn mặt.

Hắn ta quay đi như thể rất phấn chấn và gọi lớn, “Đồ ăn đâu rồi!”

Đám người hầu nhốn nháo, chúng tôi ngồi vào chỗ của mình nhưng sự vắng mặt dễ nhận thấy của Assassin treo lơ lửng trong căn phòng như một đám mây có độc dè chừng những lời bông đùa thường lệ. Tôi đọc lời kinh tạ ơn trước khi tôi chuyền đĩa xương đi, tôi nhặt lấy một mẩu để giữ cho tay và mắt mình bận rộn, mặc dù sợi dây đeo của tôi đã lủng lắng nặng nề.

Đó là một khúc xương nhỏ, được tẩy trắng và phơi khô dưới ánh nắng mặt trời như bình thường, sau khi những người đầu bếp vùi chúng trong thùng bột thô cùng với bọ hung để chúng ăn hết từng mẩu thịt và tủy còn lại. Ấu trùng của bọ cánh cứng cũng được sử dụng để làm mồi đánh cá ở cửa sông, từ đó tiếp tục thu được nhiều xương hơn. Đó là một chu kỳ hy sinh tiếp nối hy sinh vô tận. Tôi loay hoay với khúc xương, ước gì có thể xóa sạch mùi vị môi Komizar trên môi mình. Tôi sợ hãi khi nhìn lên và bắt gặp ánh mắt của Rafe, bởi vì tôi biết mình sẽ thấy gì, trạng thái căng thẳng lan rộng như triệu chứng sốt trên khuôn mặt anh ấy. Nếu, tôi phải chứng kiến cảnh anh ấy hôn một cô hầu gái hay bị cô ấy kéo vào lòng âu yếm, ngày này qua ngày khác, tôi sẽ phát điên thực sự mất.

“Nàng không ăn sao, công chúa,” Komizar nói.

Tôi đưa tay ra, lấy một lát củ cải và nhấm nháp để xoa dịu hắn ta.

“Ăn nhiều một chút,” hắn ta nài nỉ. “Ngày mai sẽ là một ngày đáng nói với hai ta đấy. Ta không muốn nàng bị yếu lả đi.”

Mỗi ngày đều là một ngày trọng đại đối với Komizar. Tôi không nghi ngờ gì chuyện nó có nghĩa là diễu hành nhiều hơn qua thành phố hoặc nông thôn. Thật kỳ lạ, chỉ có một quận mà hắn ta không đưa tôi đến - quận Tomack ở cực nam của thành trì.

Tiếng bước chân nặng nề đột ngột vang vọng cả đại sảnh, đủ khiến Komizar mất tinh thần, bữa ăn ngừng lại - không ai muốn bỏ lỡ sự xuất hiện của Assassin và tất cả đều háo hức muốn thấy liệu anh ta có dấu vết gì chứng tỏ một cuộc ẩu đả hay không. Ai nấy đều nhanh chóng nhận ra có rất nhiều tiếng bước chân đang tiến về phía chúng tôi. Tay của bọn họ chuyển từ những chiếc đĩa tới vũ khí giắt bên hông. Được bảo vệ bởi sông Cả không có đường sang, họ chắc chắn không sợ kẻ thù từ bên ngoài, vậy thì họ chắc chắn là luôn sẵn sàng đối phó với kẻ thù bên trong. Những cuộc tắm máu, như Kaden vẫn nói.

Kaden đi vào từ hành lang phía đông. Mọi người đều nhìn thấy những gì họ muốn thấy, bằng chứng của một cuộc ẩu đả, nếu không muốn nói là một lần thách thức. Một vết bầm tím đen cả quai hàm của anh ta, và tay anh ta bị quấn băng, nhưng anh ta không cầm vũ khí đã tuốt trần, và họ yên vị trở lại chỗ ngồi của mình. Có vẻ như Komizar vượt trội hơn Assassin của anh ta. Vị thống đốc mới đáng ghét và cận vệ riêng của ông ta đi bên cạnh Kaden. Có tiếng cười nghẹn từ cuối bàn nơi Malich cầm cốc vại ngồi giữa xung quanh toàn các Rahtan. Kaden quyết đoán hồi đáp thẳng thừng với Komizar. “Thống đốc mới của tỉnh Arleston, như Ngài đã hạ lệnh,” anh ta nói, như thể đang đặt một thùng hàng hóa xuống dưới chân Komizar. Anh ta vội vàng quay sang vị thống đốc. “Thống đốc Obraun, đây là quốc chủ của ông. Bây giờ hãy uốn gối và tuyên thệ lòng trung thành của ông.”

Thống đốc đã làm theo lời anh ta, và trước khi Komizar kịp phản ứng, Kaden đã bước tới giữa chúng tôi và dựa một cánh tay vào bàn. Anh ta giận đến điên cuồng, và mặc dù anh ta thì thầm, lời anh ta nói vẫn đủ lớn để những người ngồi gần chúng tôi có thể nghe thấy.

“Và cô, kính thưa Điện hạ, sẽ ngủ trong phòng của tôi đêm nay, anh ra rít lên. “Komizar nói rằng không có lý do gì mà cô lại không phục vụ cả hai chúng tôi - và nhất là sau hành trình dài của tôi, tôi muốn được phục vụ. Cô hiểu không?”

Tôi không nói gì, nhưng má tôi bừng lửa. Tôi chưa từng thấy anh ta tức giận đến vậy kể từ cái đêm anh ta ném tôi vào trong xe ngựa bởi vụ tấn công Malich. Không, đêm nay anh ta còn tức giận hơn nhiều. Tự tôi đã phản bội anh ta. Tôi đại diện cho mọi quý tộc Morrighan đúng như tất cả những đánh giá thấp kém của anh ta, nhưng bây giờ, chỉ với một vài lời nói, anh ta cũng đã trở nên đúng như mọi đánh giá của tôi. Tôi không nhận kiểu mệnh lệnh như thế này cho dù là từ bất kỳ ai.

Tôi nhìn Komizar và hắn ta gật đầu, điều đó cho thấy hắn đã tán thành cách dàn xếp chung này. Đôi mắt hắn ta âm ỉ sự thỏa mãn, hài lòng với cơn thịnh nộ của Assassin đổ dồn xuống tôi. Kaden lùi xa khỏi chiếc bàn và tìm được một ghế trống ở giữa, đối diện với Rafe. Căng thẳng luôn chực chờ bùng lên giữa họ nay càng dâng cao hơn, ánh mắt như thiêu như đốt của họ dán chặt vào nhau quá đủ lâu. Rafe không thể nghe thấy những gì Kaden nói với tôi, nhưng có lẽ khuôn mặt đỏ bừng của tôi là tất cả những gì anh ấy cần thấy. Ghế được trượt sang một bên để tên thống đốc mới và cận vệ của ông ta có thể ngồi gần quốc chủ của mình.

Komizar và thống đốc dường như bắt chuyện ngay lập tức, nhưng đối với tôi cuộc trò chuyện của họ trở thành một mớ âm thanh hỗn tạp, những lời nói rời rạc, tiếng cười và những tiếng chạm cốc. Tôi nhìn tay thống đốc mấp máy môi, nhưng chỉ nghe thấy những lời Kaden đã nói. “Và cô, kính thưa Điện hạ, sẽ ngủ trong phòng của tôi đêm nay.”

“Vậy là, bây giờ, Ngài sẽ kết hôn với ‘đồ heo giặc’?” Ánh mắt tôi chĩa thẳng vào đôi mắt soi mói ngạo mạn của tên thống đốc.

Tôi bật dậy, túm lấy áo khoác của hắn, giật mạnh để mặt hắn ghé sát vào mặt tôi. “Nếu ngươi nói ‘đồ heo giặc’ thêm một lần nữa, ta sẽ dùng tay không xé thịt trên mặt ngươi ném cho lợn trong sân chuồng trại ăn đấy! Ngươi có hiểu ta nói gì không, thống đốc?”

Komizar nắm lấy cánh tay tôi và kéo tôi trở lại chỗ ngồi của mình.

Cả thống đốc và cận vệ của ông ta tròn xoe mắt nhìn tôi giật mình hốt hoảng.

“Xin lỗi, công chúa,” Komizar ra lệnh. “Thống đốc là một thành viên trung thành mới của Hội đồng và chưa có nhiều thời gian để thích ứng với chuyện kẻ thù đang bước đi trên mặt đất Venda.”

Tôi trừng mắt nhìn hắn ta. Nếu những quyền tự do cứ cho là mới có được của tôi chẳng có ích gì cho tôi cả, thì tôi sẽ phải gỡ ra và giành lấy chúng mỗi lúc một chút. “Ông ta gọi hôn thê của Ngài là ‘đồ heo giặc’!” Tôi cự cãi.

“Đó là một cụm từ phổ biến mà chúng ta dùng để gọi kẻ địch. Xin lỗi nàng. ” Những ngón tay của hắn ta bấu vào đùi tôi ở dưới mặt bàn.

Tôi nhìn lại thống đốc. “Ta khẩn khoản mong ông tha thứ, Quý ngài cao sang. Ta thực sự sẽ không xé mặt của ông cho lợn ăn đâu. Có thể mấy con lợn sẽ nôn ra mất.”

Có tiếng thở mạnh và thời gian dường như ngừng trôi, như thể đây là khoảnh khắc cuối cùng của tôi trên Trái đất, như thể cuối cùng tôi cũng đã đẩy câu chuyện đi quá xa. Sự im lặng căng thẳng như một sợi dây mảnh bất chợt đứt giữa chừng khi Griz bật cười hô hố ngay giữa bàn. Tiếng cười ngạo nghễ của anh ta cắt qua sự im lặng kinh ngạc, rồi Eben, thống đốc Faiwell cũng cười theo, và ngay sau đó, khoảnh khắc chết chóc thấy rõ bị cuốn trôi bởi ít nhất một nửa số người ngồi tại bàn đều hùa vào “trò chế nhạo” của tôi.

Về phần Thống đốc Obraun, như thể ông ta cảm thấy mình đang bị mắc kẹt trong một cuộc náo loạn ập đến bất ngờ, cũng bật cười, và cho rằng lời lăng mạ đó chỉ là một trò đùa. Tôi mỉm cười để xoa dịu Komizar, mặc dù trong lòng tôi, cơn thịnh nộ vẫn còn đó.

Suốt phần còn lại của bữa ăn, tên thống đốc đã quá khoa trương khi gọi tôi là Hôn thê của Komizar và càng thu hút được nhiều tiếng cười hơn. Cận vệ của hắn vẫn yên lặng, tôi biết chắc hắn ta bị câm - một chọn lựa quái lạ đối với vị trí cận vệ có lẽ cần lên tiếng cảnh báo - mà có thể anh ta cũng bị điếc luôn nữa và chắc là người duy nhất có thể chịu đựng được những câu chuyện tầm phào dai dẳng liên hồi của gã thống đốc.

Ngón chân tôi bấu chặt rồi lại thả lỏng bên trong giày của tôi, những ngọn lửa ở hai đầu hành lang dường như rực cháy quá nóng. Toàn bộ bên trong tôi rấm rứt. Có lẽ, là vì biết rằng ở đâu đó trong thành phố này, Jeb và đồng đội của anh ấy đang cố gắng tìm cách thoát thân cho tất cả chúng tôi. Bốn người. Bốn là một con số mà tôi đã chế nhạo nhưng bây giờ con số đó dường như là một cơ hội quý giá xảy ra trong chưa đầy tích tắc mà tôi có được khi phải đối mặt với đàn bò rừng giẫm đạp. Mạo hiểm nhưng xứng đáng.

Tôi đã nghĩ rằng buổi tối này không thể tồi tệ hơn nữa, nhưng tôi đã nhầm.

Khi họ bắt đầu dọn đĩa và tôi trông đợi để rời đi, một đoàn người chạy xe rùa bắt đầu đẩy xe vào trong phòng.

“Cuối cùng thì đây rồi,” Komizar nói như thể hắn ta đã biết chúng sẽ tới. Tôi thấy Aster giữa những người đẩy xe, vật lộn với một chiếc xe đẩy chất đầy áo giáp, vũ khí và những chiến lợi phẩm khác. Bụng tôi chùng xuống. Một đội tuần tra khác bị thảm sát.

“Mất mát của họ, của cải của chúng ta,” Komizar nói một cách vui vẻ.

Miếng củ cải nhỏ mà tôi đã nuốt dường như nghẹn lại ở ngực tôi. Phải mất một lát, tôi mới thực sự tập trung vào những thứ họ mang về, nhưng khi tôi định hình được, tôi thấy màu xanh và đen biểu tượng của Dalbreck nổi rõ trên những chiếc khiên và biểu ngữ - và con sư tử - mà móng vuốt của nó vẫn còn trên lưng tôi. Mẻ chiến lợi phẩm thu được này cũng phải tương đương với số lượng thu được từ trung đội của anh trai tôi và thậm chí mặc dù đây không phải là những người đồng hương của tôi, tôi vẫn thấy đau xót như lần đó. Xung quanh tôi, lòng tham lóe lên trên khuôn mặt của các Chievdar và thống đốc. Ngay cả hành động này bởi đích thân Komizar cũng không phải chỉ vì chiến lợi phẩm, mà còn vì lòng nhiệt thành nữa. Một phương diện khác. Nó giống như là lấy mùi máu để nhử bầy chó săn.

Khi những người chạy xe đẩy cuối cùng dỡ hàng của họ xuống, chiếc ghế của Rafe rít lên và lật nhào sau lưng anh ấy khi anh ấy đứng dậy. Tiếng đổ sầm bất chợt khiến tất cả mọi người đều quay đầu về hướng anh ấy. Anh ấy bước tới một chiếc xe đẩy, lồng ngực phập phồng, mắt nhìn tất cả đống đồ bên trong. Anh ấy kéo một thanh gươm dài từ bên trong đống đồ ra, tiếng thép rổn rang trong không khí.

Komizar từ từ đứng dậy. “Anh có điều gì đó muốn nói, Phái viên?”

Đôi mắt của Rafe sáng rực, ánh băng xanh của chúng cắt thấu vào Komizar.

“Đây là những người đồng hương của tôi và Ngài đã giết họ,” anh ấy nói, giọng điệu băng giá như ánh mắt của anh ta. “Ngài đã thỏa thuận với hoàng tử.”

“Ngược lại, Phái viên. Tôi có lẽ hoặc có lẽ không có thỏa thuận nào với hoàng tử của anh. Thỉnh cầu của anh vẫn chưa được chứng tỏ là xác thực. Mặt khác, tôi rõ ràng là không có thỏa thuận nào với Đức vua của anh. Ông ta vẫn là kẻ thù của tôi, và ông ta là người đã phái những đội tuần tra ra ngoài để tấn công lính của tôi. Ngay tại thời điểm này, tất cả những điều đó vẫn là hiện trạng chung giữa chúng ta, ngay cả vị trí rất mong manh của anh.” Hắn ta đưa một bàn tay về phía một tên lính gác và người đó quăng cho Komizar một thanh gươm.

Hắn ta quay lại nhìn Rafe, thản nhiên, thử thanh gươm đang nắm trong tay mình. “Nhưng có lẽ anh chỉ muốn có trận thi đấu nào đó? Đã lâu rồi chúng ta chưa có bất kỳ hoạt động tiêu khiển nào bên trong những bức tường này.” Hắn ta tiến một bước về phía Rafe. “Ta chỉ không biết một phái viên triều đình có thể cũng là một gươm thủ giỏi đến thế nào.”

Tiếng khúc khích cười khẩy lan dần khắp căn phòng.

Ôi trời ơi, lạy thánh thần. Bỏ thanh gươm xuống đi Rafe. Bỏ xuống ngay đi.

“Không giỏi lắm,” Rafe trả lời nhưng anh ấy không đặt thanh gươm xuống. Thay vào đó anh ấy thử thanh gươm nắm trong tay tỏ ra không kém nguy hiểm so với Komizar.

“Nếu vậy, tôi sẽ để Assassin tiếp đấu với anh. Cậu ấy cũng có vẻ háo hức thi đấu và không thuần thục với loại vũ khí cơ bản này bằng tôi.” Hắn tung thanh gươm cho Kaden, bằng một phản xạ chớp nhoáng, Kaden đứng lên và chụp lấy nó. Anh ta còn hơn cả thuần thục (có thể nói là tinh nhuệ) ấy chứ.

“Luật là: ai đổ máu trước người đó thua,” Komizar nói.

Tôi vô thức đứng lên khỏi ghế ngồi và tiến tới chỗ họ, nhưng rồi bị giữ chặt lại bởi gọng tay sắt của Thống đốc Obraun. “Ngồi xuống đi, cô gái,” ông ta rít lên và ấn tôi ngồi xuống chiếc ghế.

Kaden bước về phía Rafe, tất cả những thanh niên chạy xe đẩy dạt ra bên lề hành lang. Rafe liếc nhìn tôi, và tôi biết anh ấy đã nhìn thấy ánh mắt van xin của tôi - Đặt gươm xuống đi - nhưng anh ấy đã nắm chặt chuôi gươm bằng cả hai tay một cách chắc chắn và bước tới, bất chấp, đón đầu Kaden ở chính giữa phòng.

Mối thù hận kìm nén từ lâu giữa họ bốc lên đậm đặc cả bầu không khí. Miệng tôi khô khốc. Kaden giơ kiếm lên bằng cả hai tay, ngưng lại một chút trong khi họ đánh giá lẫn nhau, và sau đó cuộc chiến đấu bắt đầu. Tiếng lưỡi thép va lanh canh khốc liệt vang vọng khắp đại sảnh, các chiêu đòn tung hứng liên tiếp. Không có vẻ gì giống một trận đấu chỉ nhằm lấy được một giọt máu của đối thủ.

Động tác vung gươm của Rafe rất mạnh mẽ, trí mạng, tựa những cú đòn giáng xuống liên hồi dữ dội. Kaden chống đỡ được những đòn tấn công đó nhưng sau vài lượt, liền bắt đầu mất thế. Anh ta khéo léo bước tránh sang hai bên, xoay người, vung gươm lên, gần như đã chém sượt qua mạng sườn của Rafe nhưng Rafe khóa được lưỡi gươm một cách tài tình với tốc độ đáng ngạc nhiên và đánh bật Kaden về phía sau. Tôi có thể cảm nhận được cơn giận phừng phừng bốc lên từ Rafe như tóe lửa rừng rực. Anh ấy vung gươm, đầu lưỡi gươm của anh ấy chạm vào áo của Kaden và rạch một đường ở bên sườn, nhưng không làm đổ máu. Kaden trụ vững lại, nhanh chóng và điên cuồng, tiếng gươm va nhau chát chúa khiến tôi thấy ghê răng.

Đám người đứng xem không còn giữ im lặng được nữa. Tiếng bình phẩm om sòm tẻ nhạt của họ theo sau mỗi một đòn tấn công váng cả tai, rồi, tự nhiên, tên thống đốc hét to lên, át hết tiếng họ, “Coi chừng bước chân kìa, đồ heo giặc!” và phá lên cười lớn.

“Câm họng lại!” Tôi hét lên, e sợ điều đó làm Rafe phân tâm, rồi sau đó, có vẻ như ý chí của anh ấy bị yếu đi, đòn tấn công của anh ấy không còn nhanh và mạnh nữa, cho đến lúc cuối cùng, khi Kaden dồn anh ấy vào tường, ra đòn tới tấp, Rafe bị đánh cho văng gươm, va xoảng xuống sàn nhà. Kaden ấn đầu lưỡi gươm chỉ ngay dưới cằm Rafe. Lồng ngực của cả hai người đều phập phồng bởi dồn sức chiến đấu, ánh mắt của họ khóa vào nhau. Tôi sợ hãi đến không thốt nổi lời nào, bởi e rằng chỉ cần tôi lên tiếng, Kaden sẽ lao gươm vào cổ họng Rafe ngay.

“Ai đổ máu trước, người đó thua. Anh nông dân ạ.” Kaden nói và anh ấy trượt thanh gươm xuống phía dưới, xứa một rạch vào vai Rafe. Một vệt máu đỏ tươi loang trên áo Rafe, và Kaden bỏ đi.

Có tiếng reo hò mừng chiến thắng trong đám chiến hữu của Kaden, Komizar chúc mừng cả hai bọn họ sau cuộc thi đấu tiêu khiển. “Khởi đầu, mạnh, Phái viên ạ. Kết thúc, yếu. Tuy nhiên, đừng cảm thấy tệ quá. Ta chỉ mong đợi bấy nhiêu ở một quan chính sự thôi. Hầu hết những nỗi lo lắng và các trận đấu của họ đều chỉ có tính chóng vánh và không sánh được với khả năng chịu đựng bền bỉ của lính Venda.”

Tôi ngả lưng vào ghế. Lông mày tôi ướt đẫm, và vai tôi nhức nhối. Tôi thấy thống đốc và cận vệ của ông ta đang quan sát tôi, không nghi ngờ gì cho rằng tôi đã tích cực cô vũ cho cái đồ heo giặc - đồng bọn của mình. Tôi trừng mắt nhìn cả hai. Komizar bảo Calantha chăm sóc vết rạch trên vai Rafe, vì không muốn phái viên của hắn chết vì nhiễm độc máu, và hắn ta nâng cốc chúc mừng Kaden. Tôi đã thấy một kẻ tự mãn, và ánh mắt trao đổi giữa bọn họ. Bất kể họ đã cãi vã nhau như thế nào mới đây, mâu thuẫn đó giờ đã được khắc phục. Tôi sẽ phải phục vụ cả hai bọn họ.

Nhục đến muốn chết đi, tôi sẽ như vậy.

Một thanh kiếm luyện tập có thể đập mạnh vào cái sọ dừa của anh ta dễ dàng như một thanh kiếm thép. Lần này tôi sẽ không nhắm vào ống quyển của anh ta nữa. Tôi đứng dậy và bỏ đi, những người hộ tống được chỉ định bám gót tôi.