← Quay lại trang sách

Chương 48 KADEN

TÔI THẤY CÔ ẤY RỜI ĐI, BUỔI TỐI CỦA CHÚNG TÔI CÒN LÂU MỚI KẾT THÚC. Tôi cố gắng đi theo nhưng mọi người muốn chia sẻ niềm hả hê về chiến thắng dễ dàng của tôi trước Phái viên.

Dễ dàng.

Cứ nghĩ đến đó là máu tôi lại sôi lên.

Đến lần vung gươm thứ ba, tôi biết tôi đang không chiến đấu với một phái viên. Đến lần thứ năm, tôi biết anh ta không phải là một người lính bình thường. Đến chiêu thứ mười, tôi biết tôi sẽ thua. Nhưng đột nhiên, đòn tấn công của anh ta dịu đi, và anh ta mắc những lỗi lầm ngu xuẩn. Anh ta không thua. Anh ta để cho tôi thắng. Bảo toàn danh tính của mình như một phái viên thích khoe mẽ, đối với anh ta, quan trọng hơn cắt đầu tôi lìa khỏi xác - và tôi biết đó là một phần thưởng mà anh ta vô cùng khao khát.

Tôi nốc ừng ực cho xong ngụm bia cuối cùng và bỏ lại Chierdar Detrik còn đang dở dang câu chuyện, để đi theo Lia. Hành lang vang vọng tiếng bước chân. Vừa tới phòng mình, tôi đẩy tung cửa. Cô ấy đang đứng đó, chờ tôi sẵn, tay cầm thanh kiếm tập, khí thế chiến đấu bừng bừng trong mắt cô ấy, có một trận chiến trong mắt cô ấy.

“Đặt nó xuống!” Tôi ra lệnh.

Cô ấy nâng nó lên cao trong không trung, sẵn sàng tấn công. “Ra ngoài!”

Tôi bước lại gần và nói từng từ một cách chậm rãi, cốt để cô ấy không hiểu lầm những lời đó là hăm dọa. “Đặt thanh kiếm xuống. Ngay.”

Tư thế của cô ấy vẫn thách thức như cũ. Cô ấy sẽ giết tôi trước khi cô ấy đặt thanh gươm sang bên. “Thế ra tôi có thể phục vụ anh?” cô ấy nhạo báng.

Tôi sẽ không cho qua việc này với cô ấy một cách dễ dàng nữa. Tôi sẽ khiến cô ấy quay cuồng, rồi mặc kệ muốn ra sao thì ra cho đến khi mệt lử như tôi đã từng. Tôi bước tới một bước nữa và cô ấy vung kiếm lên, suýt sượt qua đầu tôi. Cơn thịnh nộ của tôi bùng lên và tôi lao vào cô ấy, tay tôi túm lấy lưỡi kiếm khi cô ấy lại vung lên lần nữa. Chúng tôi ngã xuống nền và ngã lăn vòng, mắc kẹt cùng thanh kiếm. Tôi cuối cùng cũng vặn xoắn cổ tay cô ấy cho tới khi cô ấy thét lên vì đau đớn và buông rơi nó. Tôi quăng thanh kiếm sang bên kia phòng. Cô ấy loạng choạng muốn tránh đi nhưng tôi đã ném phịch cô ấy xuống và ghìm chặt lại.

“Dừng lại, Lia! Dừng lại ngay!”

Cô ấy nhìn tôi chằm chằm, hơi thở nặng nề và giận dữ.

“Ngài sẽ không làm cô ấy đau chứ, Ngài Kaden! Xin hãy để cô ấy dậy! Bởi vì tôi biết cách dùng cái này!”

Lia và tôi đều nhìn ra cửa. Đó là Aster, và mắt con bé sợ hãi đến dại đi.

“Ra ngoài!” Tôi hét lên. “Trước khi ta lột da ngươi.”

Aster nâng thanh kiếm lên cao hơn, đứng vững lại. Cánh tay cô bé run run bởi trọng lượng của thanh vũ khí.

“Anh nói thế mà nghe được à!” Lia nói. “Đe dọa một đứa trẻ con. Không phải anh là Assassin dũng cảm sao?”

Tôi buông cô ấy ra và đứng lên. “Dậy đi!” Tôi ra lệnh, và khi cô ấy đứng vững dậy, tôi chỉ vào Aster. “Bây giờ hãy bảo con bé rời đi, vậy thì tôi không cần phải lột da con bé nữa.”

Lia trừng mắt nhìn tôi, đợi tôi lùi xuống. Tôi với lấy đoản kiếm của mình. Cô ấy miễn cưỡng quay sang phía Aster, nét mặt dịu lại. “Không sao đâu. Chị có thể tự giải quyết với Assassin. Anh ta quá bực tức thôi, không phương hại gì đâu. Đi ngay đi.”

Cô bé vẫn ngập ngừng, đôi mắt long lanh. Lia hôn hai ngón tay và giơ lên trời như một mệnh lệnh im lặng dành cho Aster. “Đi đi,” cô ấy nói khẽ, và cô bé miễn cưỡng rời đi, đóng cửa lại sau lưng.

Tôi nghĩ Lia đã bình tĩnh lại, nhưng ngay sau khi cô ấy quay lại phía tôi, cơn thịnh nộ của cô ấy lại phục hồi. “Điện hạ? Cô sẽ ngủ trong khu của tôi tối nay, Điện hạ?”

“Cô biết là bản thân tôi chưa bao giờ bức hiếp cô mà.”

“Vậy tại sao anh lại nói điều đó?”

“Tôi cáu tiết,” tôi nói. “Tôi tổn thương.”

Bởi vì tôi biết tất cả những điều cô ấy nói với tôi về Komizar và mong muốn quyền lực đều là giả dối và tôi muốn bảo cô ấy là đồ lừa gạt. Bởi vì tôi muốn Komizar tin rằng đã có một rạn nứt không thể lành lại trong mối quan hệ của chúng tôi. Bởi vì tôi đang cố gắng giữ cô ấy ở lại trong phòng của tôi, an toàn thêm một đêm nữa. Bởi vì mọi thứ đang trượt xa ra ngoài tầm kiểm soát. Bởi vì cô ấy đúng - tôi muốn tin tưởng cô ấy nhưng tôi không thể. Bởi vì khi tôi rời đi cách đây một tuần, cô ấy đã hôn tôi.

Bởi vì tôi đã yêu cô ấy đến mụ mị đầu óc.

Tôi thấy cơn hoảng loạn trong mắt cô ấy, những đợt sóng tính toán ập đến, dồn nén, đè nặng lên từng từ mà cô ấy có thể và không thể nói ra. Đêm nay, trong thâm tâm cô ấy, sẽ không còn chút trung thực nào nữa.

“Trò mà cô đang chơi thực sự nguy hiểm đấy, Lia.” Tôi nói. “Và nó không phải là trò mà cô sẽ thắng được đâu.”

“Tôi không chơi trò gì hết, Kaden. Tôi gây chiến. Đừng để tôi phải gây chiến với anh.”

“Những lời táo bạo dũng cảm đó vô nghĩa với tôi.”

Môi cô ấy hé ra, sẵn sàng cho một màn trở lại đầy cay đắng. “Tôi không...” Nhưng rồi cô ấy tự hãm mình lại và từ chối nói tiếp, gần như thể cô ấy không tin tưởng chính mình để nói thêm. Cô ấy quay đi và chộp lấy một tấm chăn trên cái thùng, ném cho tôi. “Tôi sẽ đi ngủ, Kaden. Anh cũng nên ngủ đi.”

Cô ấy đã đi ngủ. Tôi gần như có thể thấy được gánh nặng trên hai vai cô ấy. Mi mắt của cô ấy trĩu nặng bởi mệt mỏi, như thể, không còn lại trận chiến nào bên trong cô ấy nữa. Cô ấy chẳng màng đến chuyện thay đồ. Cô ấy nằm trên giường, kéo chăn bông trùm qua vai.

“Chúng ta có thể...”

“Chúc ngủ ngon.”

Chúng tôi đi ngủ mà không nói thêm bất cứ từ nào khác, nhưng khi tôi nằm đó, trong bóng tối, tôi âm thầm hồi tưởng lại cuộc trò chuyện ban nãy với cô ấy trong đầu mình. Cô ấy đã đánh lên tất cả các nốt nhạc khi cô ấy giải thích về quyết định kết hôn với Komizar của mình - nhẫn nhục, cay đắng, ném lại những lời của chính tôi vào thẳng mặt tôi, hối tiếc, đôi mắt long lanh, từng cung bậc như thể cô ấy đang hát bài kinh tạ ơn. Màn bộc lộ gần như hoàn hảo không tì vết nhưng nó không hàm chứa một chút mệt mỏi thực sự nào như tôi vừa mới thấy ngay đây. Tôi sẽ không nói dối đâu, Kaden.

Nhưng, cô ấy đã nói dối. Tôi chắc chắn. Tôi nhớ những lời đắng cay dành cho tôi khi chúng tôi rời khỏi trại du mục, lúc tôi gọi cô ấy là kẻ nói dối tội nghiệp. Không, thực sự thì, tôi có thể trở thành một người nói dối rất tài tình nhưng vài lời nói dối cần nhiều thời gian hơn mới đánh lừa được người khác.

Và giờ đây khi tôi hồi tưởng lại những ngày đã qua, lời tuyên bố của cô ấy về chuyện sẽ xây dựng một cuộc sống mới ở đây, nụ hôn của cô ấy, tôi chỉ băn khoăn.. không biết cô ấy mất bao lâu mới thêu dệt nên một sự lừa dối như thế?