Chương 49 RAFE
“ANH MẤT TRÍ SAO VẬY?” TÔI RÍT LÊN.
Tôi ngồi trong một kho thực phẩm tối tăm tách riêng với gian bếp nồng nặc mùi hành và mỡ ngỗng. Calantha đã bỏ lại tôi ở đây, chờ đợi trong lúc đầu bếp đun sôi cao đắp chống viêm sưng cho vết thương của tôi.
“Cơ hội trên trời rơi xuống chỗ chúng tôi thôi mà. Chúng tôi không thể đều xuất hiện trong vai người gom bánh phân ngựa khô hay phái viên được. Vai của Người sao rồi?”
Tôi đẩy tay anh ấy ra. “Thật là điên rồ. Orrin có thể đóng vai người câm bao lâu chứ? Anh đang nghĩ gì vậy? Và những người lính khác đã đi cùng anh, họ là ai vậy?”
“Đều là những cậu bé khiếp sợ thôi. Đúng như họ đã biết, tôi thực sự là thống đốc mới của tỉnh Arleston. Chúng tôi phục kích bọn chúng trên đường. Bị đánh tan tác dễ dàng. Tên thống đốc vã mồ hôi như chuột lột. Anh bạn bẩn thỉu gần như không biết mình đụng độ phải cái gì. Những người được gọi là cận vệ của hắn giao nộp vũ khí của họ cho chúng tôi hoàn toàn trong một nhịp thở và cam kết trung thành với đời thống đốc tiếp theo.
Tôi lắc đầu.
“Thôi nào, chàng trai. Đây là một vị trí “thơm thơ” mà. Tôi có thể đường đường chính chính mang theo vũ khí mà không kẻ nào làm khó được.”
“Và nhổ vào mặt tôi nữa chứ.”
“Vào giày của Người,” anh ấy sửa lại. “Đừng phỉ báng chủ đích của tôi.” Sven cười lục cục. “Tôi nghĩ Người sắp nghẹn thở khi thấy tôi cơ.”
“Tôi nghẹn thở thật mà. Tôi vẫn còn một miếng táo mắc trong cổ họng đây này.”
“Hầu như, trên mọi nẻo đường tới đây, tôi không chắc rằng chúng tôi có cơ hội nào tìm thấy Người còn sống không. Tôi kích tên Assassin đó nói ra hàng dặm đường nhưng hắn quả là một người đồng hành kín miệng, đúng nhỉ? Không hở ra bất cứ điều gì, và bọn lính đi theo hắn ta cũng chẳng khá hơn gì. Cuối cùng, tôi nghe lỏm bọn chúng nói chuyện với nhau quanh đống lửa trại về một tên phái viên thích khoa trương nào đó của hoàng tử.”
Orrin đứng canh cửa nhà bếp, trông chừng người đầu bếp, thì thào, “Tên Assassin đó là người đầu tiên mà chúng ta phải lấy mạng.”
“Không,” Tôi nói. “Tôi sẽ tự xử lý hắn.”
Sven hỏi chi tiết về chuyến đi đến đây của tôi và tôi kể cho họ nghe về đề nghị của tôi với Komizar, và cách mà tôi chơi chiêu hòng lợi dụng lòng tham và tính tự mãn của hắn.
“Và hắn đã mắc mồi?” Sven hỏi.
“Lòng tham là một thứ ngôn ngữ mà hắn ta hiểu được. Khi tôi nói với hắn về phần chia hứa hẹn cho chúng ta chỉ là một bến cảng và một vài ngọn đồi, nó nghe có vẻ rất thật.”
Vẻ mặt của Sven tối sầm lại. “Người biết chuyện đó?”
“Tôi không bị điếc, Sven. Đó là những gì họ mong muốn trong suốt nhiều năm.”
“Cô ấy có biết không?”
“Không. Chuyện đó không thành vấn đề. Tôi không bao giờ để cô ấy biết.”
Sven lộn trái vết rách đẫm máu trên áo sơ mi của tôi và càu nhàu. “Tối nay, Người đã đi một bước thật sự là ngớ ngẩn.”
“Tôi đã lùi lại.”
“May còn có tôi.”
Tôi biết anh ấy ám chỉ chuyện đó. Coi chừng bước đi kìa. Nếu bọn họ nghi ngờ thân phận của tôi không phải là cái người mà tôi đã tuyên bố, điều đó sẽ không mang lại lợi lộc gì cho bất kỳ ai trong số chúng tôi - đặc biệt là Lia. Chúng tôi chết chắc nhưng cô ấy có thể sẽ vẫn kết hôn với một con thú và hầu hạ thêm một con thú khác theo mệnh lệnh của hắn. Đám cưới sẽ diễn ra trong ba ngày nữa. Chúng ta sẽ phải tiến hành nhanh.
“Tavish đâu?” tôi hỏi.
“Vẫn đang vạch vẽ chi tiết cho chiếc mảng. Anh ấy cần mua những cái thùng để cột chúng lại với nhau.”
Những chiếc thùng. Trong chưa đầy một tích tắc hôm nay, Jeb đã thì thầm ngắn gọn về cuộc trốn chạy có khả năng nhờ vào một chiếc mảng nhưng tôi hy vọng tôi đã nghe nhầm những gì anh ấy nói. Tôi lắc đầu. “Phải có một cách khác.”
“Nếu có, Người nói xem là cách nào,” Sven nói. Anh ấy bảo tôi, họ đã tham khảo ý kiến của những người khác và chắc chắn rằng cây cầu không thể nào là một phương cách khả dĩ. Phải cần đến rất nhiều nhân lực mới nâng được cây cầu lên và như vậy sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý. Đi hàng dặm trên đất liền tới hạ lưu sông cũng không phải là một phương án tốt. Chúng ta sẽ bị săn hạ trước khi chúng ta tới được vùng nước lặng và ở những khu vực đó của con sông, có những loài thú lớn tự săn mồi. Orrin đã nếm mùi rồi. Bắp chân của anh ấy đã bị cắn nát trước khi Jeb và Tavish xoay xở để giết được con quái vật đu bám theo cái chân anh ấy.
Họ khẳng định bè mảng là phương án duy nhất. Tavish đã nghiên cứu con sông. Anh ấy nói chiếc mảng sẽ hữu dụng. Mặc dầu dòng nước trồi sụt, cuộn trào tạo ra một màn sương mù khắc nghiệt, chính màn sương mù đó lại là lớp ngụy trang tuyệt vời, và có những xoáy nước chậm hơn ở bờ tây. Chỉ cần điều động chiếc mảng đó vào đúng thời điểm. Một chuyện khả thi. Lợi thế khác của dòng sông là nó sẽ xô chúng ta ra khỏi tầm với của Venda rất nhanh chóng, chúng ta sẽ trôi hàng dặm thậm chí trước khi bọn chúng kéo đến và nâng được cây cầu lên để cố gắng truy đuổi chúng ta và rồi sau đó bọn chúng không biết chúng ta đã thoát khỏi con sông bằng con đường nào. Orrin đã nói họ từng bỏ lại ngựa của họ, và một vài con ngựa Venda mà chúng tôi chiếm được vẫn còn cột dây thừng trong một chuồng trại kín đáo cách hạ lưu sông khoảng hai mươi dặm. Thật là một kế hoạch hoàn hảo. Đúng như những gì họ nói. Nếu những con ngựa vẫn còn đó. Nếu một trăm điều khác không trật hướng. Tôi cố nhắc nhở chính mình rằng Tavish luôn là kiến trúc sư dựng nên mọi thứ. Tôi phải tin tưởng anh ấy nhưng tôi chắc sẽ cảm thấy yên tâm hơn nếu chính bản thân tôi có thể nhận thấy sự bảo đảm trong mắt anh ấy. Tôi thậm chí không biết liệu Lia có biết bơi không.
“Chân anh sao rồi?” Tôi hỏi Orrin.
“Tavish khâu lại giúp tôi rồi. Tôi sẽ sống thôi.”
“Nhưng nó cần băng bó nữa,” Sven nói chắc nịch.
Orrin nâng cả chiếc chân trong ống quần lên, nhún vai. Hàng tá đường khâu lộ ra ngay trên giày của anh ấy đỏ lựng và mưng mủ, chuyện này có thể giải thích tại sao anh ấy đi hơi khập khiễng. Nhưng vết thương đó lại mang đến cho Thống đốc Obraun và tên cận vệ bị thương của ông ta một cái cớ chính đáng để gia nhập một hội với tôi ở đây. Sven đã bảo Calantha rằng cận vệ của anh ấy bị một con báo tấn công trong khi đi săn và cũng cần một ít thuốc cao trị viêm tấy.
Trong khi chúng tôi đang thì thầm, Jeb lẻn vào từ một cánh cửa khác. “Có ai trong đây cần một bánh phân khô không?”
Tôi mỉm cười, quan sát anh ấy từ đầu đến chân. Anh ấy là người duy nhất trong chúng tôi quan tâm đến mốt thời trang thời thượng nhất theo mùa và liệu những chiếc nút áo của anh ấy có sáng bóng hay không. Giờ đây anh ấy đang mặc một đống giẻ rách, tóc anh ấy rối bù, và trông anh ấy hoàn toàn giống như cái vai một người thu gom bánh phân khô. “Sao mà anh lại hăm hở với công việc đó được nhỉ?” Tôi hỏi.
“Mọi người, rất vui khi được mở cửa cho một người gom phân khô giao hàng. Ít nhất là vui mừng trong vài giây.” Khóe miệng anh ấy phát ra tiếng lích tích, giống như tiếng răng rắc khi xoay cổ. “Có thể chúng ta cần đưa một vài người ra khỏi phòng bọn họ một cách lặng lẽ trước khi chúng ta đi?”
“Và anh nói tiếng Venda nghe như người bản địa,” Sven thêm vào.
Jeb cũng như Lia, có năng khiếu ngôn ngữ. Anh ấy dường như thích thú cảm giác ngoại lai trên đầu lưỡi mình cũng như tấm vải ngoại lai phủ trên lưng mình. Nhưng Sven đã học tiếng Venda rất vất vả - khi anh ấy đang trong quân ngũ, có vài năm anh ấy bị tống giam suốt cùng với hai người Venda, tại Vương quốc Lesser. Họ bị bắt làm nô dịch theo như anh ấy kể, làm việc hai năm trong các mỏ khai thác cho đến khi anh ấy và những người Venda cuối cùng cũng chạy thoát được.
“Tôi nghe bàn tán rằng giờ Người cũng chuyện trò được đôi chút?”
“Tôi xoay xở thôi,” tôi nói. “Tôi không nói tốt nhưng tôi có thể hiểu khá nhiều. Như anh thấy, Komizar và một vài thành viên Hội đồng nói tiếng Morrighan, Lia giúp tôi hiểu vài cụm từ.”
Jeb bước tới phía trước, bẻ các khớp ngón tay. “Tôi đã nói chuyện với cô ấy,” anh ấy nói.
Bây giờ, anh ấy đã có toàn bộ sự chú ý của chúng tôi, bao gồm cả Orrin, đang ngoái lại nhìn chúng tôi. Jeb nói anh ấy gặp cô ấy chỉ ngay trước bữa tối tại Sảnh Sanctum. Anh ấy đã xoay xở để giao hàng tới phòng cô ấy. “Cô ấy biết, giờ, tất cả chúng ta đang ở đây.”
“Cả bốn người ư?” Tôi nói. “Cô ấy không được ấn tượng cho lắm với quân số của chúng ta khi tôi kể với cô ấy.”
“Người làm sao có thể trách cô ấy được? Tôi cũng không ấn tượng nữa là,” Jeb trả lời.
Orrin khịt mũi, “Chuyện đó chỉ khiến người ta xiên xỏ...”
“Gã Assassin là phần tôi,” tôi nhắc nhở anh ta. “Đừng quên đấy nhé.”
Cô ấy đã cung cấp cho tôi thông tin hữu ích,” Jeb tiếp tục, “đặc biệt là các đường đi lối lại trong Tòa Sanctum. Đường lối ở nơi này chằng chịt lắm và nhiều cái là đường cụt. Tôi từng bị kẹt trong một vài lối cụt rồi và suýt rơi xuống dưới từ một lối khác. Cô ấy cũng đưa cho tôi tiền thắng cược từ một ván bài để mua vật dụng.”
“Cô ấy gọi thế sao? Tiền thắng cược?” Tôi nói. “Tiền gian lận thì đúng hơn. Tôi mất năm cân mồ hôi tối hôm đó đấy?”
Sven đảo mắt. “Thế là cô ấy giỏi chơi bài và cào mặt người khác à.”
“Mặt một số người thôi.” Tôi quay lại nhìn Jeb. “Cô ấy có nói gì nữa không?”
Anh ấy ngập ngừng một lát, xoa xoa gáy mình. “Cô ấy nói mẫu hậu của Người đã mất.”
Những lời nói đó lại khiến tôi đau đớn. Mẹ tôi đã qua đời. Tôi kể với họ những gì Komizar đã nói và hắn ta cũng nói rằng các kỵ mã Venda đã tận mắt chứng kiến giàn hỏa táng. Sven khựng lại, bảo chuyện đó là không thể, rằng Hoàng hậu vẫn nồng nhiệt và sẽ không thể dễ dàng và nhanh chóng bỏ cuộc như thế nhưng sự thật là chúng tôi đã đi xa quá lâu, chúng tôi không biết tin tức gì về những chuyện đang diễn ra ở quê nhà và trong tôi, một làn sóng tội lỗi mới lại dâng trào. Tất cả bọn họ đều bác bỏ câu chuyện, cho rằng đó chỉ là một lời nói đối của người Venda để hành hạ tôi và tôi để họ giữ ý nghĩ đó - có lẽ tôi cũng muốn giữ lại ý nghĩ đó - nhưng tôi biết Komizar chẳng có lý gì phải nói dối. Hắn ta không biết bà là mẹ tôi, chỉ là Hoàng hậu của tôi thôi và hắn nói với tôi để củng cố lời tuyên bố trước đó của tôi.
“Còn một chuyện nữa,” Jeb nói, rồi lắc đầu như thể đang nghĩ nói sao thì tốt hơn về chuyện đó.
“Tiếp đi. Nói đi,” tôi nói.
“Tôi thích cô ấy, thế thôi. Và tôi hứa với cô ấy rằng chúng ta đều sẽ thoát khỏi đây. Thế nên, tốt hơn là chúng ta nên giữ lời hứa chết tiệt đó.”
Tôi gật đầu. Tôi không thể tìm ra bất kỳ lựa chọn nào khác.
Orrin thở dài sườn sượt, thổi tung mái tóc bù xù của mình. “Cô ấy làm tôi sợ,” anh ấy nói, “nhưng tôi cũng thích cô ấy, và treo cổ tôi đi, cô ấy...”
“Đừng nói điều đó, Orrin,” tôi cảnh báo.
Anh ấy thở dài. “Tôi biết rồi mà. Cô ấy là hoàng hậu tương lai của tôi.” Anh ấy quay lại cửa để trông chừng người đầu bếp.
Chúng tôi cập nhật cho Jeb về các chi tiết khác bao gồm cả sự mất mát đi những lính Dalbreck, trận đấu giữa tôi và Assssin và khuôn mặt của Sven suýt bị đem cho lợn ăn thế nào.
“Gần như một cái siêu nước sắp sôi chuẩn bị phát nổ ở đó.” Sven nói. “Nhưng lại an toàn hơn khi mà cô ấy ghét chúng ta thực sự vào lúc này - an toàn hơn cho cô ấy và cho chúng ta - đặc biệt là từ khi Orrin và tôi lộ diện quá rõ ràng. Cứ để yên như thế một thời gian đã.” Sven đưa tay lên vuốt bên má đấy sẹo của mình. “Cô ấy mới mười bảy nhỉ?”
Tôi gật đầu.
“Cô ấy mang gánh nặng quá lớn trên vai đối với một người tuổi đời còn quá trẻ.”
“Cô ấy có lựa chọn nào khác đâu?”
Sven nhún vai. “Có lẽ là không, nhưng tối nay, cô ấy đã suýt ‘thò tay ra ánh sáng’ rồi. Tôi đã phải đẩy cô ấy trở lại ghế của mình.”
“Anh xô cô ấy à?” Tôi đã nói.
“Nhẹ nhàng mà,” anh ấy giải thích. “Cô ấy bắt đầu băng qua phòng để đến giữa anh và tên Assassin đó.”
Tôi nhổm người về phía trước, cào ngón tay qua tóc mình. “Cô ấy hành động bốc đồng y như tôi vậy. Căng thẳng đã khiến cả hai chúng tôi bất cẩn.”
“Cô ta đây rồi,” Orrin thì thầm và ngồi lại xuống chiếc ghế dài cạnh tôi.
Cánh cửa mở tung ra, cô đầu bếp đưa mắt nhìn căn phòng đầy người. Cô ấy lẩm bẩm một câu nguyền rủa và vứt toẹt một đôi kẹp và một xô nước bốc hơi ở cuối ghế băng dài. Cô ấy kéo một chồng vải từ dưới cánh tay ra và thả chúng bên cạnh những chiếc kẹp. “Năm lớp. Để qua đêm. Mang trả những tấm vải khi nào dùng xong. Nhớ giặt sạch.”
Cô ấy đẩy cửa ngược ra khi đã hoàn thành những lời hướng dẫn quyến rũ và chúng tôi bị bỏ lại với làn khói ngột ngạt bốc lên từ hỗn hợp xanh vàng um cả phòng. Jeb lưu ý rằng mùi khó chịu của phân ngựa còn dễ chịu hơn mùi thuốc độc mà cô đầu bếp đã bào chế. Làm sao mà cái thứ này có thể trị thương được. Tôi không chắc lắm. Nhưng Sven dường như rất tin tưởng vào công dụng của nó. Anh ấy hít một hơi nồng nặc của cái chất đã ủ mục đó.
“Tôi thà là dùng một liều thuốc chữa đau mắt đỏ của anh,” tôi nói.
“Thì tôi cũng vậy,” anh ấy nói một cách khao khát, “nhưng chứng đau mắt đỏ đã khỏi từ lâu rồi.”
Anh ấy thoải mái nhúng những miếng vải vào trong chất lỏng nóng và áp chúng lên vết rạch của tôi, và cả vết thương ở cái chân mưng mủ của Orrin nữa.
“Vì đã lôi cô ấy theo suốt dọc đường băng qua Cam Lanteux, tên Assassin đó dường như không có vẻ quá thích cô ấy tối nay.” Sven nhận định.
“Hắn còn hơn cả thích cô ấy. Tin tôi đi.” Tôi nói. “Chỉ là hắn giận điên lên khi cô ấy đồng ý kết hôn với Komizar trong khi hắn vắng mặt. Tôi biết cô ấy không được lựa chọn. Komizar đang nắm giữ thứ gì đó để khống chế cô ấy - Tôi chỉ không biết thứ đó là gì.”
“Tôi biết,” Jeb nói. “Cô ấy đã nói với tôi.”
Tôi nhìn anh ấy.
Tôi nhìn anh ấy, nỗi sợ hãi tràn ngập bao phủ tôi, chờ đợi.
“Người đấy,” anh ta nói. “Komizar nói nếu cô ấy không thuyết phục được mọi người rằng cô ấy đã nắm lấy cuộc hôn nhân, thì Người sẽ bắt đầu mất đi từng ngón tay một. Hoặc nhiều hơn. Cô ấy kết hôn với hắn ta là để cứu Người.”
Tôi dựa lưng vào tường và nhắm mắt lại.
Cho người. Chỉ cho người thôi.
Lẽ ra, tôi nên hiểu ra khi cô ấy thêm những lời đó vào bài kinh tạ ơn. Chúng đã ám ảnh tôi kể từ khi cô ấy nói ra.
“Đừng lo lắng, chàng trai, chúng ta sẽ đưa cô ấy đi khỏi đây trước đám cưới.”
“Ba ngày nữa là đám cưới,” tôi nói.
“Đến lúc đó chúng ta đã đang chèo xuôi dòng con sông rồi.”
Chèo sông.
Trên những cái thùng.