Chương 50
NGÀY TRỌNG ĐẠI MÀ KOMIZAR HỨA HẸN VỚI TÔI BẮT ĐẦU BẰNG màn thử váy cưới. Tôi đứng trên một bục gỗ trong một phòng trưng bày dài không xa khu phòng hắn ta ở. Một ngọn lửa bùng lên trong lò sưởi ở cuối phòng, xua tan nốt chút hơi lạnh. Càng ngày trời càng lạnh hơn, một vũng nước nhỏ bên dưới gờ cửa sổ từ trận mưa đêm qua đã đóng băng.
Tôi quan sát những lưỡi lửa la liếm trong không khí, như bị thôi miên. Đêm qua, tôi gần như không nói chuyện với Kaden. Tôi đến gần hơn, nhưng anh ta nói rằng nó là một trò chơi mà tôi không thể thắng được, tôi e sợ rằng anh ta nói đúng. Chỉ cần tôi đi trật một bước thôi.
Tôi đã suýt thú thật nhưng rồi hình ảnh cái chạm cốc giữa Kaden và Komizar lúc cuối buổi tối lóe lên trong đầu tôi. Có một sợi dây liên kết mạnh mẽ giữa họ. Họ đã chia sẻ cùng nhau một thời gian dài.
Tôi gần như có lẽ đã ngưỡng mộ Komizar vì sự tinh anh của hắn ta.
Hắn ta làm sao có thể tìm được một Assasin tốt hơn Kaden cho mình, trung thành sâu sắc, quá tận trung đến mức anh ta sẽ không bao giờ thách thức Komizar? Quá tận trung đến mức anh ta có thể vứt con dao sang bên cạnh dù nó đã nằm chắc chắn trong một nắm tay cuồng nộ. Kaden mắc nợ anh ta mãi mải, một Assassin không thể nào quên sự bội bạc của người cha ruột là người sẽ không bao giờ đi lại vết xe đổ bội phản ấy cho dù anh ta có phải trả giá bằng cả đời của mình.
“Xoay nào,” Effiera hướng dẫn. “Đó, thế được rồi.”
Cả một đội thợ may hóa ra lại thành thêm rối trí. Mặc dù đám cưới theo phong tục tập quán của Venda không yêu cầu một chiếc váy cưới đặc biệt nhưng Komizar đã ra lệnh may một chiếc và hắn ta muốn xem thử váy trong khi nó đang được thực hiện. Hắn ta sẽ duyệt thiết kế cuối cùng trước khi thợ bắt đầu may. Nó sẽ là một chiếc váy được nhiều bàn tay may thành để tôn vinh tộc Meurasi, nhưng hắn đã chỉ định màu phải là sắc đỏ, một chỉ thị mà Effiera và các thợ may khác đã nung nấu nghĩ suy mọi buổi sáng, cố gắng tìm ra đúng các loại vải vóc phù hợp để phối được với nhau, và dường như không thỏa mãn với bất cứ dạng phối hợp nào. Họ đã ghép từng miếng vải lông nhung, gấm thêu kim tuyến và da hoẵng nhuộm màu với nhau.
Họ áp vào và đính các miếng vải lại với nhau, cuối cùng cũng thành hình một chiếc váy trên người tôi sau không biết bao nhiêu lần ghim vào, gỡ ra. Thật là một công đoạn căng thẳng tốn sức lực trong công việc của họ. Họ đã quen với việc may vá váy vóc trong căn lều ở chợ Jehendra, mà không phải chịu sự áp đặt sát sao của Komizar.
Mỗi lần hắn nói “hừm” và lắc đầu, một người thợ may sẽ gỡ hết ghim. Nhưng hắn ta không bình phẩm cay nghiệt hay giận dữ - hắn thực sự có vẻ như đã bị một điều gì đó khác chiếm trọn tâm trí. Đó là một khía cạnh của hắn ta mà tôi chưa từng nhìn thấy. Tất cả chúng tôi đều biết ơn khi Ulrix mời hắn ta đi tham dự một chuyện chính sự nhưng hắn hứa sẽ quay lại ngay. Họ đã may nhanh chóng trong khi hắn ta đi vắng để hoàn thành xong những tay áo dài xinh xắn - lần này, ít nhất, tôi cũng có hai tay áo - nhưng vai của tôi vẫn bị để trần một cách có tính toán sao cho hình kavah phô ra.
“Các cô biết gì về hình móng vuốt và dây nho?” tôi hỏi.
Tất cả những người phụ nữ bỗng nhiên im bặt. “Chỉ biết những gì mẹ chúng tôi kể cho chúng tôi nghe thôi.”
Effiera cuối cùng cũng nhỏ nhẹ nói. “Chúng tôi được dặn dò hãy trông chừng dấu hiệu đó, rằng đó là lời hứa hẹn về một ngày mới cho Venda - móng vuốt tượng trưng cho sự nhanh chóng và mãnh liệt; dây nho tượng trưng cho sự chậm rãi và kiên định; cả hai đều mạnh mẽ như nhau.”
“Thế còn Bài hát của Venda thì sao?”
“Bài nào cơ?” Ursula hỏi.
Họ nói có hàng trăm bài hát của Venda, đúng như Kaden từng nói với tôi. Những bài hát được ghi chép đã bị hủy từ lâu lắm rồi nhưng chuyện đó không giết chết được lời hát của bà ấy trong ký ức và những câu chuyện, cho dù, bây giờ, chẳng mấy ai còn nhớ tới nữa. Ít nhất, họ cũng biết về móng vuốt và dây nho, và các thị tộc mà tôi đã gặp ở vùng đầm lầy hay cao nguyên cũng biết đến cái tên Jezelia. Trong thâm tâm họ, nỗi nghi ngại đang âm ỉ. Những đoạn bài hát của Venda lưu truyền vẫn còn đó, trong không trung, và bén rễ ăn sâu vào tiềm thức sâu sắc của họ. Họ đều biết chúng.
Tất cả những bài hát được ghi chép lại đều đã bị tiêu hủy. Ngoại trừ bài hát mà tôi đã có. Và ai đó cũng đã cố tiêu hủy bài hát đó.
Cánh cửa mở ra, và tất cả bọn họ đều giật mình, ngỡ sẽ thấy Komizar nhưng đó lại là Calantha.
“Komizar về trễ. Có lẽ một lúc thôi. Ngài ấy muốn các thợ may đợi ở phòng bên cạnh cho đến khi Ngài ấy cho gọi lại.” Đám phụ nữ lập tức làm theo chỉ dẫn và nhốn nháo mang theo cả ôm vải trên cánh tay đi sang phòng bên cạnh.
“Còn tôi thì sao?” tôi hỏi. “Tôi có phải đợi không, trong khi tôi đang bị kẹt cứng trong một chiếc váy đầy ghim nhọn cho đến khi Ngài ấy quyết định quay lại.”
“Có.”
Tôi gầm gừ một hơi thở bực bội.
Calantha mỉm cười. “Quá nhiều thù địch. Không phải là một sự chờ đợi khó chịu xứng đáng dành cho người mình yêu sao?”
Tôi nhìn cô ta, chán ngấy lời chế nhạo của cô ta, và định đáp lại vài lời cay đắng, nhưng đột nhiên, chưa ra khỏi môi, chúng đã bị thu hồi lại khi tôi nhìn chằm chằm vào cô ta. Cô ta luôn luôn cố gắng ghét bỏ tôi. Những lời của chính tôi xoay vòng trở lại quanh tôi. Tôi nghĩ cô có chút ít quyền lực nhưng không biết làm gì với nó. Một quyền lực mà cô ta e ngại vượt quá lên. Cô ấy giống như một con mèo hoang vờn quanh một cái hố, cố gắng tìm cách lấy miếng mồi mà không rơi vào bẫy.
Cô ta quay người đột ngột định bỏ đi, như thể cô ta biết tôi đã nhìn ra bí mật của mình.
“Chờ đã,” tôi nói, trong khi nhảy từ trên bục xuống. Tôi chộp lấy cổ tay cô ta và cô ta trừng mắt nhìn bàn tay tôi như thể cử chỉ đụng chạm của tôi làm cô ta phải bỏng. Tôi nhận ra rằng, ngoài cú huých lạnh lùng vào lưng tôi, tôi chưa bao giờ thấy cô ta chạm vào bất cứ ai.
“Lý do mà cô giúp Komizar giết cha đẻ của mình là gì?” Tôi hỏi.
Làn da của Calantha vốn đã tái nhợt, nay càng trắng bệch ra. “Đó không phải là chuyện cô có thể hỏi.”
“Tôi muốn biết, và tôi biết cô muốn nói với tôi.”
Cô ta giật mạnh cổ tay mình ra. “Đó là một câu chuyện gớm ghiếc, công chúa ạ. Quá gớm ghiếc đối với đôi tai thanh nhã của cô.”
“Vì cô yêu anh ta phải không?”
“Komizar?” Một tiếng cười nhỏ bật khỏi môi cô ta. Cô ta lắc đầu và tôi gần như đã nhìn thấy điều gì đó mênh mang và cơn choáng váng chết lặng buột ra bên trong cô ta.
“Làm ơn đi,” tôi nói. “Tôi biết cô vừa giúp đỡ lại vừa cản trở tôi. Cô đang phải đấu tranh với điều gì đó. Tôi sẽ không phản bội cô, Calantha. Tôi thề.”
Không khí căng thẳng. Tôi nín thở, e ngại rằng chỉ cần cử động nhẹ nhàng nhất của tôi cũng sẽ đẩy cô ta ra xa lần nữa.
“Đúng, tôi yêu anh ấy,” cô ta thừa nhận, “nhưng không phải theo kiểu cách mà cô đang nghĩ.” Cô ta bước qua căn phòng và nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc lâu, rồi cuối cùng cũng quay lại và nói với tôi. Giọng cô ta lãnh đạm, trống rỗng như thể cô ta nói về một ai đó khác. Cô ta là con của Carmedes, một thành viên đội ngũ Rahtan. Mẹ cô đã từng là một đầu bếp trong Tòa Sanctum và đã qua đời khi cô ta còn nhỏ. Năm cô ấy mười hai tuổi, Carmedes tiếm quyền và trở thành Komizar đời 698 của Venda. Ông ta là một người đa nghi, thô bạo, tính khí nóng nảy nhưng cô ta đã cố để né tránh được hầu hết các cơn giận của ông ta. “Tôi lên mười lăm thì phải lòng một cậu trai cùng trong tộc Meurasi. Cậu kể những câu chuyện của thị tộc trong những thời đại khác, những vùng đất khác giúp tôi quên đi cuộc sống khổ sở của mình. Chúng tôi thận trọng giữ bí mật mối quan hệ chung và xoay xở như thế gần một năm trời như một kỳ tích.” Ngực cô ta phập phồng vài hơi thở chậm rãi trước khi tiếp tục. “Nhưng một ngày nọ, cha tôi bắt gặp chúng tôi ở cùng nhau trong chuồng ngựa của những người hầu. Ông ta chẳng việc gì phải bực tức cả. Ông ta rất ít quan tâm đến tôi, thế nhưng ông ta lại nổi cơn thịnh nộ điên cuồng.”
Cô ấy ngồi lên một chiếc ghế đẩu dùng để may chiếc váy cưới và kể với tôi rằng, lúc đó Komizar bây giờ đang là Assassin. Hắn ta là một thanh niên mười tám tuổi, và hắn ta đã tìm thấy cả hai người bọn họ bê bết máu giữa đống rơm. Chàng trai đã chết, cô ta nửa sống nửa chết. Assassin đã bế xốc cô ta lên và gọi người chữa chạy cho cô ta. Những vết bầm tím đã tan đi, xương cốt đã lành lại, những mảng tóc bị xén đi đã mọc trở lại, nhưng có những thứ đã mất mãi mãi. Chàng trai và...”
“Con mắt của cô.”
“Cha tôi tới thăm tôi một lần trong suốt những tuần tôi nằm liệt giường đó. Ông ta nhìn xuống tôi và nói nếu tôi định làm điều gì như thế lần nữa, ông ta sẽ móc nốt con mắt kia của tôi và cả hàm răng nữa. Ông ta không muốn có thêm bất kỳ kẻ khố rách áo ôm nào chạy qua Tòa Sanctum nữa. Khi tôi có thể bước đi trở lại, tôi đã đi tới chỗ Assassin, xòa bàn tay anh ấy ra, đặt chìa khóa phòng họp riêng của cha tôi vào đó và thề sẽ trung thành. Mãi mãi. Sáng hôm sau, cha tôi đã chết.”
Cô ta đứng dậy, vai so lại, trông như thể đã kiệt quệ sinh lực.
“Vậy nên nếu cô thấy tôi vừa thúc đẩy vừa cản trở, công chúa ạ, đó là bởi vì có ngày nào đó tôi thấy con người mà Komizar đã trở thành và ngày nào đó tôi nhớ lại con người đã từng là anh ấy.”
Cô ta quay đi và bước ra cửa nhưng tôi đã gọi với theo ngay khi cô ta mở cửa ra.
“Mãi mãi là quá lâu.” Tôi nói. “Khi nào thì cô nhớ ra cô đã từng là ai, Calantha?”
Cô ta khựng lại đột ngột mà không phản hồi, rồi đóng cửa lại sau lưng.
✽ ✽ ✽
TÔI ĐÃ ĐỢI QUÁ LÂU ĐẾN NỖI TÔI HẦU NHƯ KHÔNG CHÚ Ý CỬA ĐẨY MỞ RA. Đó là Komizar. Ánh mắt của hắn ta đổ dồn lên chiếc váy trước tiên, rồi tới khuôn mặt tôi. Hắn đóng cửa lại và nhìn ngắm thêm một lúc lâu nữa.
“Đến lúc rồi sao,” tôi nói.
Hắn ta phớt lờ lời nhắc nhở của tôi, cứ thế tiến lại gần. Đôi mắt của hắn lướt khắp người tôi, âu yếm tôi theo những kiểu cách khiến mặt tôi nóng bừng lên.
“Ta nghĩ ta đã lựa chọn một cách đúng đắn. Màu đỏ hợp với cô.”
Tôi cố gắng hết sức để làm như không quan trọng lắm. “Tại sao vậy, Komizar, Ngài đang thực sự cố tỏ vẻ tử tế chăng?”
“Ta có thể tử tế, Lia, nếu cô cho phép ta.” Hắn ta bước lại gần hơn. Đôi mắt đắm đuối.
“Tôi sẽ gọi đám thợ may quay lại vào phòng chứ?” Tôi hỏi.
“Chưa,” hắn nói, sải bước tới gần hơn nữa.
“Cử động trong bộ váy đính bằng ghim thật không dễ dàng gì.”
“Ta không muốn cô cử động.” Hắn dừng lại trước mặt tôi và lướt ngón tay nhẹ nhàng xuống theo tay áo của tôi. Ngực hắn nhô lên theo hơi thở sâu có kiểm soát. “Cô đã tiến được một chặng đường dài từ chiếc váy vải bố mà cô mặc lúc mới đến.”
“Đó không phải là một chiếc váy. Nó là một cái bao tải.”
Hắn mỉm cười. “Quả đúng là vậy.” Hắn với tay lên tháo một chiếc ghim trên chiếc váy. Tấm vải ở trên vai rơi ra. “Thế này không phải tốt hơn sao?”
Tôi nổi điên lên. “Để dành lời dụ dỗ quyến rũ của Ngài cho đêm diễn ra đám cưới của chúng ta.”
“Ta đang tỏ ra quyến rũ à? Ta sẽ gỡ thêm một chiếc ghim nữa nhé?”
Tôi miễn cưỡng lùi lại một bước vì sợ câu nói đó sẽ cổ vũ hắn ta. Tôi cố gắng thay đổi chủ đề và chú ý thấy hắn đã thay đồ sang quần áo cưỡi ngựa. “Không có chuyện gì mà Ngài định làm ngay bây giờ sao? Nơi nào đó mà Ngài cần phải đến?”
“Không.”
Hắn ta bước tới, với lấy một chiếc ghim khác, nhưng tôi hất tay hắn ra. “Cô đang cố quyến rũ ta hay ép buộc bản thân phải thích ta? Vì chúng ta đã đồng ý trung thực với nhau, ta muốn biết trước để còn biết nên quyết định tiếp tục ra sao.”
Hắn ta chụp lấy cánh tay tôi và tôi nhăn mặt khi đầu nhọn của chiếc ghim chọc vào da thịt mình. Hắn kéo tôi lại gần, áp môi hắn vào tai tôi. “Tại sao cô dành hết tình yêu mến cho Assassin mà không phải cho vị hôn phu của mình chứ?”
“Bởi vì Kaden đã không miễn ép tình cảm của tôi. Anh ta đã để tôi tự nguyện dâng hiến tình cảm cho mình.”
“Ta có chỗ nào không tốt với cô, Jezelia?”
“Ngài đã từng tử tế.” Tôi thì thầm vào má hắn ta. “Tôi biết Ngài đã từng như vậy. Và Ngài cũng có một cái tên. Reginaus. ”
Hắn ta giật lùi ra như thể tôi vừa tạt nước lạnh vào người hắn.
“Một cái tên thực sự,” tôi tiếp tục, cảm nhận được một lợi thế hiếm có. “Một cái tên do chính mẹ Ngài đặt cho.”
Hắn bước tới chỗ lò sưởi, ngọn lửa mới bừng lên trong hắn biến mất. “Ta không có mẹ,” hắn cáu kỉnh.
Rõ ràng là tôi đã chạm đến một vài mạch máu ấm trong con người hắn ta.
“Thật là dễ dàng để tôi tin điều đó là sự thật,” tôi nói. “Phần nhiều giống như là Ngài được sinh ra bởi một con ác quỷ và một cái hốc mắt gỗ nào đó. Ngoại trừ việc tôi đã nói chuyện với người phụ nữ đã giữ anh lại khi mẹ anh cằn nhằn về chuyện anh được sinh ra trên đời này. Bà ấy nói rằng mẹ anh đặt tên cho anh trước khi trút hơi thở cuối cùng.”
“Chuyện đó có gì đặc biệt đâu, công chúa. Ta không phải là người Venda đầu tiên có mẹ qua đời trong khi sinh nở.”
“Nhưng nó là một cái tên. Một điều gì đó bà ấy đã làm cho Ngài. Tại sao Ngài từ chối được gọi bằng cái tên mà mẹ Ngài đã thốt ra trên môi như lời trăng trối cuối cùng?”
“Chính vì một cái tên chẳng có nghĩa lý gì cả.” Hắn ta phản bác. “Nó chẳng mang lại cho ta thứ gì! Ta chỉ là một đứa ma cà bông dơ dáy trên đường phố. Ta chẳng là cái thá gì cho đến khi trở thành Assassin. Cái tên đó mà có ý nghĩa gì ư? Có duy nhất một cái tên hay hơn cả. Komizar. Tại sao phải bằng lòng với cái tên Reginaus, đầy rẫy như bụi bặm và chỉ để gọi tên trong khi có một cái tên khác mà chỉ một người duy nhất được mang thôi?”
“Đó là lý do mà Ngài đã giết Komizar đời trước? Chỉ vì một cái tên? Hoặc để báo thù cho trận đòn tàn nhẫn dội lên Calantha?”
Cơn giận của hắn ta lụi tắt và hắn ta nhìn tôi chòng chọc một cách thận trọng. “Cô ta kể cho cô sao?”
“Đúng vậy.”
Hắn ta lắc đầu. “Thế không giống Calantha tí nào. Cô ta chưa bao giờ nói về cái ngày hôm đó.” Hắn ta ném một khúc gỗ khác vào đống lửa và nhìn chằm chằm vào ngọn lửa. “Ta mới mười tám tuổi. Còn quá trẻ để trở thành Komizar tiếp theo. Ta vẫn chưa thiết lập đủ các đồng minh. Nhưng ta khao khát vị trí đó. Mỗi ngày. Ta đã mường tượng. Komizar. ” Hắn tay xoay người và ngồi xuống thềm trước lò sưởi nhô cao. “Và rồi xảy ra chuyện của Calantha. Hầu hết các thành viên Hội đồng đều ưa chuộng cô ta. Lúc đó, cô ta là một bông hoa nhỏ xinh xắn nhưng họ không dám lại gần cô ta vì sợ Komizar. Cô ta đã bị hủy hoại sau trận đòn, sẹo chằng chịt bên ngoài cũng như bên trong, nhưng nhiều người trong Hội đồng đã ưu ái tôi sau đó vì đã cứu mạng cô ta. Khi Calantha cam kết lòng trung thành của cô ta với ta, nhiều người trong Hội đồng cũng vậy. Những người không theo, ta thủ tiêu. Ta đã học được rằng để thiết lập được đồng minh, không chỉ thông qua mời gọi, mà phải tính kế bày mưu một cách cẩn thận.” Hắn ta đứng lên và đi tới gần tôi hơn. “Trả lời cho câu hỏi của cô, một mũi tên trúng hai mục đích. Báo thù trận đòn của cô ta cũng mang lại cho ta một cái tên mà ta khao khát.”
Hắn lạnh lùng xem xét chiếc váy thật kĩ càng. “Hãy bảo những người thợ may rằng một người sẽ hoàn thành chiếc váy,” hắn nói, và chốt ý kiến phê duyệt của mình. “Và, công chúa ạ, chắc cô cũng biết, nếu cô nhắc lại cái tên Reginaus thêm lần nữa, ta sẽ phải đến thăm bà đỡ không biết giữ mồm giữ miệng đấy. Cô hiểu chứ?”
Tôi gật đầu chắc chắn. “Tôi không biết ai mang cái tên đó?”
Hắn ta mỉm cười và rời đi.
Và tôi đã nói sự thật. Rõ ràng là cậu bé mang tên Reginaus đã chết lâu rồi.