← Quay lại trang sách

Chương 51

“NGÀY MAI, TA SẼ CHUYỂN CÔ SANG MỘT CĂN PHÒNG GẦN KHU PHÒNG CỦA TA. Người hầu sẽ tới thu dọn đồ đạc của cô. Chỗ ở này sẽ thuận tiện hơn một khi đám cưới của chúng ta đã tổ chức xong xuôi.”

Thuận tiện. Da tôi sởn gai ốc. Tôi biết thuận tiện có nghĩa là gì.

Thật kỳ lạ khi mà tôi thấy thoải mái khi ở trong khu phòng của Kaden, nhưng đúng là vậy. Tôi biết Kaden ít ra thì cũng đáng tin trong một số chuyện - ngay cả khi anh ta say rượu bí tỉ. Khu phòng của anh ta cũng có một lối đi bí mật nữa. Tôi e rằng phòng mới của tôi chắc gì đã có.

Chúng tôi để lại ngựa cùng mấy người lính ở ngoài rìa của một bụi cây và Komizar đã dẫn tôi đi qua khu rừng. Những cái cây thân mảnh và san sát nhau nhưng tôi có thể thấy có một lối mòn chạy xuyên qua chúng. Đây là một điểm ghé thăm thường xuyên. Hắn ta gọi nó là con đường riêng tư của mình. Sau vài phút đi bộ, hàng cây dừng lại, chúng tôi đã lên trên một đỉnh dốc bao quát cả một thung lũng mênh mông. Tôi nhìn chăm chăm, không chắc chắn lắm về những gì mà tôi đang thấy.

“Thật là hùng vĩ, phải không?”

Tôi nhìn hắn ta, khuôn mặt của hắn sáng bừng lên. Đây là nơi cảm xúc của hắn ta đọng lại. Anh mắt của hắn ta bồng bềnh khắp thung lũng. Nó là một thành phố nhưng không có chút gì giống với thành phố mà chúng tôi vừa đi qua.

Nó là một thành phố của binh lính. Hàng ngàn người. Hắn không để ý rằng tôi không trả lời hắn hay thậm chí lên tiếng mà đã bắt đầu chỉ trỏ các khu vực thuộc thành phố của hắn một cách hệ thống như đã được lên danh sách.

Có những khu gây giống chăn nuôi.

Có những xưởng luyện kim.

Có những lò rèn.

Có những xưởng đúc vũ khí.

Có những khu doanh trại quân đội.

Có những xưởng làm tên.

Có những xưởng đóng thùng.

Có những kho thóc.

Có những trận địa thử nghiệm.

Hắn ta cứ say sưa kể mãi.

Tất cả đều là “có những”.

Thành phố trải dài tới tận đường chân trời.

Hắn ta cứ miên man và miên man.

Tôi không cần hỏi những thứ đó để làm gì. Quân đội chỉ phục vụ hai mục đích - phòng vệ hoặc tấn công. Họ đã không ở đây nếu phải phòng vệ trước bất cứ điều gì. Không ai muốn bước chân vào trong lãnh thổ Venda. Tôi cố gắng nhìn xem những gì đang diễn ra ở khu thử nghiệm nhưng nơi đó quá xa. Tôi nheo mắt và thở dài. “Tất cả những gì mà tôi thấy từ đây là một thành phố ngổn ngang. Chúng ta có thể nhìn gần hơn không?”

Hắn vui vẻ dẫn tôi xuống một con đường mòn ngoằn ngoèo dẫn xuống đáy thung lũng. Tôi nghe tiếng quai búa rèn sắt ồn ã trên đe. Rất nhiều đe rèn. Tiếng vang rền của thành phố xung quanh tôi, tiếng vang rền của sự chuyên tâm và tính mục đích.

Hắn ta dẫn tôi đi giữa những người lính, và tôi thấy những khuôn mặt trẻ măng cả nam lẫn nữ, nhiều người ít tuổi như Eben.

Hắn ta bước đi nhanh nhẹn tới mức tôi không thể dừng lại để nói chuyện với bất kỳ ai trong bọn họ, nhưng hắn đảm bảo rằng họ biết tôi và tôi đại diện cho điều gì - một dấu hiệu cho thấy thánh thần ưu ái Venda. Những khuôn mặt trẻ măng của họ chuyển sang hiếu kỳ khi chúng tôi đi qua.

“Họ đông quá.” Tôi nói một cách ngu ngốc, nói với chính tôi nhiều hơn là nói với Komizar.

Độ bao la của thành phố này thật đáng kinh ngạc.

Những người lính tuần tra đang bị tàn sát. Họ đang che giấu điều gì đó. Điều gì đó trọng đại.

Đội này. Một đội quân lớn gấp đôi so với quân đội của bất kỳ vương quốc nào.

Hắn ta đưa tôi lên một con gò bằng phẳng nhìn ra toàn cảnh một dải thung lũng khác. Hào hầm và thành lũy bao quanh nó. Tôi quan sát những người lính đẩy những thiết bị lớn tới giữa bãi trận địa cho đến khi họ bắt đầu sử dụng chúng. Tên bay với tốc độ chóng mặt, một vệt mờ lao vào trong không khí ngay khi một người lính quay tay quay. Cả một bức tường tên đều được bắn đi chỉ bởi một người. Nó không giống như bất cứ thứ gì tôi từng thấy.

Tiếp đó là một trận địa thử nghiệm khác. Và một thiết bị khác. Những vũ khí này đạt đến một độ phức tạp không tương ứng với đời sống thô tục, sơ sài của người Venda.

Hắn sốt sắng kéo tôi tới khắp chốn, và đó là trận địa thử nghiệm cuối cùng, nó khiến tôi đông cứng cả người vì sợ hãi. “Chúng là gì vậy?” Tôi hỏi. Tôi nhìn chằm chằm vào những con ngựa sọc vàng có chu vi lớn gấp đôi các con ngựa khác và cao khoảng 4 mét, đôi mắt màu đen của chúng hoang dại với những lỗ mũi phả ra hơi nóng dữ dội vào trong bầu không khí lạnh lẽo.

“Brezalot,” hắn ta trả lời. “Chúng có tính khí khó chịu và không hay lắm nếu để cưỡi, nhưng chúng chạy đường thẳng và trực hướng khi bị kích động. Da của chúng dày dặn. Không có gì ngăn cản được chúng, Hầu như không có gì.”

Hắn ta gọi một người lính để xem một màn thể hiện. Người lính buộc một gói nhỏ lên lưng con ngựa và sau đó dùng một vật nhọn đánh vào phần thân sau của nó. Máu túa ra từ mông con ngựa, nhưng con ngựa chạy thẳng và đúng đường như Komizar đã nói, và ngay cả khi những người lính dọc bên trận địa trút mưa tên vào nó, đám tên cũng không thể xuyên qua lớp da dày của nó được, và con ngựa không dừng lại. Nó chạy thẳng băng qua trận địa, trực hướng giữa những đụn cỏ khô, rồi chợt có một một tiếng nổ đinh tai nhức óc, và một quả cầu lửa chói lòa. Cỏ khô bén lửa rơi lả tả như mưa. Những mảnh gỗ vụn cùng với thịt vụn của con ngựa cùng nhau rơi uỵch xuống mặt đất. Giống như một nồi dầu bùng nổ thành một đám cháy nhưng tỏa ra sức mạnh gấp cả ngàn lần. Tôi chớp mắt, quá sốc đến nỗi sững sờ bất động.

“Không gì ngăn cản được chúng. Một con ngựa có thể hạ được cả một trung đội lính. Thật đáng ngạc nhiên về sức công phá khi kết hợp các thành phần với nhau. Bọn ta gọi nó là Chiến mã Tử thần.”

Băng giá lan dọc sống lưng tôi. “Ngài đã học cách kết hợp các thành phần như thế nào?” tôi hỏi.

“Nó vẫn ở ngay trước mũi chúng ta thôi.”

Hắn ta không cần phải nói thêm. Những người chuyển tải kiến thức. Đó là lý do tại sao họ âm thầm trong các hang động và hầm mộ. Họ đang mở khóa bí mật của Người xưa và đưa cho Komizar công thức hủy diệt Morrighan. Hắn ta đã hứa hẹn cho họ những gì để đánh đổi sự cống hiến của họ? Mảnh đất Morrighan của riêng họ? Cho dù là phần thưởng nào đi nữa, dù lớn hay nhỏ, nó cũng không bao giờ đáng giá bằng những sinh mệnh sẽ bị mất đi.

✽ ✽ ✽

CHÚNG TÔI LẠI ĐI TỚI NHIỀU TRẬN ĐỊA THỬ NGHIỆM NỮA, NHƯNG GIỜ TÔI HẦU NHƯ KHÔNG THẤY HỌ, và cố tưởng tượng ra xem có cách nào để bất kỳ một đội quân khác có thể chống đỡ nổi những gì mà tôi đã chứng kiến. Cuối cùng chúng tôi đã đứng ở căn cứ của năm tháp trữ lương thực có tường bằng thép sáng bóng, lóa lên dưới ánh mặt trời. Có những kho dự trữ lương thực khổng lồ ngay bên rìa thành phố trong tình trạng sẵn sàng sử dụng.

“Tại sao?” Tôi hỏi.

“Những đội quân vĩ đại hành quân với cái dạ dày của họ. Người và ngựa đều phải được nuôi ăn. Có gần đủ lương thực ở đây để duy trì một trăm ngàn lính hành quân.”

“Hành quân tới đâu?” Tôi hỏi, hy vọng rằng nhờ một số phước lành của thánh thần, có thể tôi đã sai.

“Cô nghĩ là tới đâu, công chúa?” Hắn ta hỏi. “Chẳng bao lâu nữa người Venda sẽ không chịu để cho người Morrighan thương hại nữa.”

“Một nửa số binh lính này là trẻ con.”

“Trẻ, nhưng không phải trẻ con. Chỉ có người Morrighan mới có cái quyền dung dưỡng trẻ em tới phính má một cách xa xỉ thôi. Ở đây, chúng buộc phải căng cơ và đổ mồ hồi như những bất kỳ người nào khác, làm phần việc của mình để góp phần vun đắp tương lai cho tất cả chúng ta.”

“Nhưng còn mất mát. Ngài vẫn sẽ mất người,” tôi nói. “Đặc biệt là những người trẻ tuổi.”

“Có lẽ sẽ tới một nửa bọn họ. Nhưng có một thứ mà Venda không thiếu, đó là con người. Khi họ chết, họ sẽ vui mừng vì đã chết cho đại nghiệp, và luôn có nhiều người hơn để thế chỗ họ.”

Tôi đứng đó, chết lặng trước quy mô những kế hoạch của hắn. Tôi đã đoán bọn họ đang lên kế hoạch gì đó. Một cuộc tấn công vào một tiền đồn. Một kế hoạch nào đó. Nhưng không phải kế hoạch này.

Tôi kiếm tìm điều gì đó để nói nhưng tôi biết lời khẩn cầu của tôi chẳng ích gì ngay từ khi nó còn chưa ra khỏi đầu lưỡi. Tuy vậy, những lời đó vẫn tuôn ra, yếu ớt và đã bị chế ngự. “Tôi có thể thỉnh cầu cha tôi và các vương quốc khác. Tôi đã thấy Venda khó khăn như thế nào. Tôi có thể thuyết phục họ. Có đất đai màu mỡ ở Cam Lanteux. Tôi biết tôi có thể tìm ra một phương thức để các người định cư tại đó. Có những vùng đất tốt để canh tác. Đủ cho tất cả các người để...”

Tôi nắm lấy hai cánh tay anh ấy, buộc hắn ta nhìn tôi. “Không nhất thiết phải sử dụng cách này giữa các vương quốc.”

Một nụ cười yếu ớt thoáng bừng lên trên mặt hắn ta. “Đúng, công chúa của tôi, đúng thế. Chuyện vẫn cứ luôn như vậy và sẽ luôn luôn như vậy, chỉ có điều bây giờ là chúng tôi dùng sức mạnh quân sự để áp đảo họ.”

Hắn gỡ cái nắm tay của tôi ra, và ánh mắt hắn quay lại hướng vào thành phố, ngực hắn ta rướn lên, tầm vóc của hắn ta ngày càng lớn hơn trước mắt tôi. “Giờ, đến lượt ta, ngồi trên ngai vàng của Morrighan và thưởng thức những trái nho ngọt ngào trong mùa đông rồi. Và nếu có bất kỳ kẻ hoàng tộc nào sống sót sau cuộc càn quét, ta rất lấy làm hân hạnh khóa chân họ ở bên này địa ngục để giành giật với gián và chuột nếu họ muốn làm đầy cái dạ dày của mình.”

Tôi nhìn chằm chằm vào thứ quyền lực ám ảnh đang lấp lánh trong mắt hắn ta. Nó được bơm qua tĩnh mạch của hắn ta thay cho máu, và đập trong lồng ngực của hắn ta thay cho trái tim. Lời cầu xin thỏa hiệp của tôi chỉ là lời lảm nhảm bên tai hắn, một thứ ngôn ngữ đã bị xóa khỏi trí nhớ của hắn lâu rồi.

“Chà?” hắn ta hỏi.

Một tầm vóc vĩ đại hùng tráng đang tràn qua vùng đất này.

Một tầm vóc vĩ đại hùng tráng mới mẻ.

Tôi đã nói điều duy nhất tôi có thể nói ra. Những gì tôi biết là điều hắn muốn nghe. “Ngài đã nghĩ đến mọi chuyện, Ngài Komizar. Tôi rất ấn tượng.”

Và nói với nỗi sợ hãi và sự u ám của tâm trạng.