Chương 52 RAFE
TÔI LẢNG VẢNG GẦN BẾP LỬA TRONG LỀU LỚN NUÔI DIỀU HÂU. Ulrix mang cho tôi ít đồ để thay đổi nhưng trong đó không có bất kỳ cái găng tay nào. Thế cũng được. Vậy tôi lại có cớ đứng đây với Sven, cũng đã “quên” đeo găng tay để vào khu lều lớn. Chúng tôi xem những người trông giữ huấn luyện diều hâu. Orrin đứng đối diện chúng tôi như một người canh chừng cẩn mật đề phòng bất kỳ ai lại gần.
“Anh ấy có tám cái thùng trong một cái hang phía dưới dòng sông,” Sven thì thầm, mặc dù những người lính gác gần nhất đứng tận phía xa, sau lưng chúng tôi, ở bên kia của sân. “Anh ấy bảo anh ấy chỉ cần thêm bốn chiếc nữa.”
“Anh ấy định kiếm chúng bằng cách nào?”
“Người không muốn biết đâu. Chỉ có thể nói rằng, công lý Venda sẽ chẳng để lại cho anh ấy ngón tay nào hết.”
“Kỹ nghệ trộm cắp của anh ấy tốt nhất là không tì vết bởi anh ấy cần đủ các ngón tay để ghép cái mảng đó an toàn.
“Anh ấy đã kiếm lấy những sợi thừng một cách trung thực, nhờ Công chúa và số tiền mà cô ấy đưa cho. Loại thừng anh ấy cần chỉ có thể tìm được ở chợ Jehendra, chỗ đó thì khó mà nẫng được thứ gì, vậy nên tạ ơn thánh thần vì cô ấy chơi bài giỏi.”
Tôi nghĩ lại về ván bài và số máu mà tôi đã trào nghẹn khi tôi xem cô ấy chơi. Vâng, tạ ơn thánh thần và các anh trai của cô ấy, cô ấy đã chơi giỏi.
“Jeb lợi dụng những bánh phân khô để ngụy trang trên đống dây thừng ở đáy xe đẩy và lén chuyển đến cho Tavish.” Sven giơ tay gần đống lửa và hỏi tôi về các thông lệ sinh hoạt trong Tòa Sanctum.
Tôi đã nói với anh ấy nhiều hơn những gì tôi biết được trong vài tuần qua - giờ đổi gác ở lối vào, có bao nhiêu lính trong hành lang vào bất kỳ thời điểm nào, khi nào thì Lia gần như chắc chắn không thể vắng mặt, các thống đốc có vẻ hòa nhã hơn những người khác, những người cạn cốc vại của họ một cách nặng nề, các Rahtan và Chievdar mà anh ấy đừng nên giơ lưng mình về phía họ và nơi tôi đã giấu vũ khí - ba thanh gươm, bốn chủy thủ, và một chiếc rìu chiến.
“Người chôm chỉa vũ khí ngay dưới mũi bọn họ ư? Một cái rìu chiến?”
“Chỉ cần nhẫn nại thôi mà.”
Tôi không thể trách cứ anh ấy vì đã giễu cợt chua cay.
“Người ấy à? Nhẫn nại?” Sven làu bàu.
Tôi không thể trách anh ấy vì sự giễu cợt của anh ấy. Tôi là người đã dẫn dắt họ vòng vèo với một kế hoạch nhiều sơ hở. Tôi nghĩ về vài ngày trước và tất cả những quãng thời gian và tôi phải nén lại những thôi thúc tự nhiên của mình, sự chờ đợi khổ sở khi tất cả những gì tôi muốn chỉ là hành động, nhấm nháp khoảnh khắc chiến thắng thỏa mãn đổi lấy một đời bên Lia, tính toán từng bước đi và lời nói để đảm bảo nó mang lại cho cô ấy và chúng tôi cơ hội khả thi nhất. Nếu có một hình thức tra tấn nào đặc biệt dành cho tôi dưới địa ngục, thì chắc hẳn nó là cái này rồi.
“Đúng, nhẫn nại, ” tôi nói. Nó là một vết sẹo đau đớn như bất kỳ vết sẹo chiến trận nào khác. Tôi đã nói với anh ấy rằng Calantha và Ulrix là hai người canh chừng tôi chủ chốt và rằng không có gì lọt khỏi mắt Calantha, thế nên tôi có rất ít cơ hội xung quanh cô ấy nhưng sau khi hạ tôi đo ván vài lần và thấy rằng tôi chỉ có những nắm đấm yếu ớt, Ulrix ngày càng chủ quan rằng Phái viên là một kẻ không cần phải lo lắng nhiều. Cơ hội nảy ra, và tôi chầm chậm vứt những thứ vũ khí bị thất lạc vào trong những góc tối bị lãng quên, để sau đó lấy lại và chuyển sang một góc tối khác lần lần cho đến khi tôi đã cất được chúng ở nơi mà tôi chắc chắn không ai tìm thấy được.
“Không ai phát hiện mình mất vũ khí à? Ngay cả một cái rìu chiến ư?”
“Lúc nào chẳng có vài thanh gươm bỏ quên suốt những đêm muộn và những ván bài trong Tòa Sanctum. Khi những kẻ thua cuộc bấn loạn thần kinh, họ nốc thêm vào, và khi họ uống vào họ quên mọi thứ. Đến sáng ra, người hầu chuyển lại tất cả những thứ vũ khí bị bỏ lại đó cho xưởng đúc quân trang. Rìu chiến đó là một may mắn. Tôi thấy nó dựa vào quây chuồng lợn nái trong một buổi dễ chịu hơn. Khi thấy dường như không có ai bị mất cái đó, tôi ném nó ra sau đống củi.”
Sven gật đầu tán thành như thể tôi vẫn là thiếu sinh quân do anh ấy phụ trách huấn luyện. “Thế còn đêm qua thì sao? Người có đánh hơi thấy sự nghi ngờ về trận so gươm không?”
“Tôi dò dẫm. Tôi thua cuộc. Vai tôi chảy máu trước. Đến giờ, đó là tất cả những gì họ ghi nhớ. Tất cả những kỹ năng dùng gươm đều bị chiến thắng của Kaden che phủ rồi.”
Chúng tôi thấy Orrin ở bên kia đống lửa ra hiệu cho chúng tôi rằng ai đó đang tới, và chúng tôi ngừng nói chuyện.
“Chào buổi sáng, Thống đốc Obraun. Cho chim ưng ăn chuột chăng?”
Chúng tôi quay người lại. Đó là Griz. Anh ta nói tiếng Morrighan, thế mà trước đó anh ta bảo rằng anh ta không biết. Tôi nhìn Sven nhưng anh ấy không phản ứng gì. Thay vào đó cục sữa đông đó tái mặt lại.
Orrin và tôi đều biết có chuyện không hay rồi. Orrin bắt đầu rút gươm, nhưng tôi vẫy tay ra hiệu không cần. Griz mang hai thanh đoản kiếm và tay anh ta nắm chặt chuôi cả hai. Anh ta đứng quá gần Sven đến mức chúng tôi không thể nào nhúc nhích nổi một bước. Griz nhăn nhở, nhấm nháp phản ứng của Sven. “Sau hai mươi lăm năm vậy mà chiến tích trên khuôn mặt anh đó, tôi đã không nhận ra ngay lập tức nổi. Chỉ đến khi anh cất giọng nói, nó đã tiết lộ toàn bộ thân phận của anh.”
“Falgriz,” Sven cuối cùng cũng thốt lên, như thể anh ấy đang nhìn thấy một con ma. “Nhìn giống như anh cũng giành được một chiến tích xấu xí từ chân đến đầu. Và một một phần ruột khá lớn ở bên dưới.”
“Tâng bốc sẽ không giúp cứu được anh thoát khỏi chuyện này đâu.”
“Lần trước, nó đã cứu được đó thôi.”
Một nụ cười làm nhăn khóe mắt gã khổng lồ, bất chấp vẻ cau có trên đôi mày đầy sẹo của anh ta.
“Anh ta là người đã nói dối Komizar giúp tôi,” tôi nói.
Giriz ném cho tôi một cái trừng mắt. “Tôi không bao che cậu, đồ ẻo lả. Nói thẳng ra nhé. Tôi nói dối vì cô ấy.”
“Anh là gián điệp của vương quốc cô ấy sao?” Tôi hỏi.
Môi anh ta cong lại đầy ghê tởm. “Tôi là gián điệp cho vương quốc cậu, cậu đúng là đồ ngốc.”
Lông mày của Sven nhướng lên. Đây rõ ràng cũng là một bước phát triển mới đối với anh ấy.
Griz hất đầu về phía Sven. “Tất cả những năm tháng gắn bó với kẻ cục mịch này đã mang lại cho tôi một ít kiến thức về các triều đình, và rất nhiều hiểu biết về ngôn ngữ. Tôi không phải là kẻ phản bội vương quốc của chính mình nếu đó là những gì cậu đang nghĩ, nhưng tôi đã gặp người chiêu mộ của các người. Tôi cung cấp các thông tin vô dụng từ vương quốc này cho một vương quốc thù địch khác. Nếu các vị hoàng thân muốn vung tiền ra để theo dấu các đội quân, tôi vui lòng tuân mệnh. Chuyện đó đảm bảo cho người thân của tôi khỏi chết đói.”
Tôi nhìn Sven. “Đây là người mắc kẹt chung với anh trong hầm mỏ?”
“Trong suốt hơn hai năm. Griz đã cứu mạng tôi,” anh ấy trả lời.
“Hãy nói cho đúng,” Griz gầm gừ. “Anh đã bảo vệ cái cổ của tôi, và cả hai chúng ta đều biết điều đó.”
Orrin và tôi liếc nhìn nhau. Không người nào trong số bọn họ vui mừng rằng họ đã được cứu mạng hay đồng ý về chuyện ai là người đã cứu mạng ai.
Sven chà đám râu mọc lởm chởm của anh ấy, quan sát Griz thật kĩ càng. “Vậy thì, Falgriz ạ. Chúng ta có vấn đề gì không?”
“Anh vẫn là một tên khốn chậm hiểu nhỉ,” Griz trả lời. “Có, chúng ta có vấn đề đấy. Tôi không muốn cô ấy rời đi và tôi đoán chắc rằng đó là lý do mà các người ở đây.”
Sven thở dài. “Chà, anh phần nào đúng đấy!” Anh ấy gật đầu về phía tôi. “Tôi ở đây chỉ là để “nắng cái con người tối dạ này, chỉ thế thôi. Anh có thể giữ cô gái lại.”
“Sao cơ?” Tôi nói.
“Xin lỗi, chàng trai. Lệnh của Đức vua. Có một đoàn hộ tống chờ ngay bên kia con sông.”
Tôi lao vào Sven, tóm lấy áo gi-le mặc trong của anh ấy. “Anh đã nói dối, đồ bẩn thỉu...”
Griz giật mạnh tôi ra khỏi Sven và ném tôi xuống đất. “Đừng gây rối với thống đốc mới của chúng ta, Phái viên.”
Các lính canh Tòa Sanctum bắt đầu chạy đến sau khi thấy tôi nhảy chồm vào Sven.
“Không quá giống một người cận vệ nhỉ, anh đấy.” Griz nói với Orrin, anh ấy đã không hề nhúc nhích để bảo vệ Sven. “Ít nhất, tỏ vẻ như là anh biết rõ mình đang làm nhiệm vụ gì đi chứ, hoặc là anh sẽ không tồn tại lâu quanh đây đâu.” Orrin rút gươm và nắm chắc với vẻ đe dọa ngay phía trên tôi. Griz ném cho tôi một cái nhìn cau có, cảnh cáo khác. “Chỉ để chúng ta đều hiểu nhau. Tôi không quan tâm liệu các anh có chết đuối dưới sông hay chiến đấu với nhau một cách vô nghĩa nhưng cô gái phải ở lại đây.” Và sau đó, chỉ nói với mỗi Sven. “Kỹ nghệ khâu vá được cải thiện rồi đấy.”
“Cũng như kỹ nghệ khâu vá trên hộp sọ của anh thôi vậy.”
Sven và tôi nhìn nhau. “Chúng tôi đã có một rắc rối,” Griz dậm mạnh chân, bảo với toán lính gác tới gần hãy quay lại vị trí của họ, rắc rối đã được giải quyết, nhưng khi tôi nhìn anh ta bước đi, tôi lưu ý thấy Assassin đang đứng trong bóng tối của dãy cột. Anh ta đứng đó, không có đích đến rõ ràng. Chỉ quan sát chúng tôi. Và thậm chí sau khi Griz đã đi lâu rồi, anh ta vẫn tiếp tục nhìn về hướng chúng tôi.