Chương 53
NÓ ĐÃ XẢY RA KHI TÔI CỞI GIÀY RA. TIẾNG LENG KENG RỔN RANG THEO GÓT CHÂN CHẠM SÀN. Đôi giày. Tiếng thì thầm. Ký ức. Cảm giác ớn lạnh quen thuộc đọng trên vai tôi ngay khi tôi vừa nghe thấy tiếng bước chân. Sùng kính và kiềm nén.
Nó đột ngột ùa vào tôi một cách bạo liệt và tôi nghĩ tôi sắp nôn.
Tôi nhồm người trên cái chậu vệ sinh trong phòng, một giọt mồ hôi ươn ướt rỉ ra trên lông mày tôi.
Họ đã thay đổi mọi thứ chỉ trừ có đôi giày.
Tôi nuốt cái vị buồn nôn măn mặn trên đầu lưỡi và nổi giận bừng bừng thay vào đó. Cơn giận bốc lên thành cơn thịnh nộ thúc đẩy tôi về phía trước. Tôi đi vòng qua các lính gác, dùng lối đi bí mật của mình. Nơi tôi định tới, tôi không thể mang theo người hộ tống.
✽ ✽ ✽
LẦN NÀY KHI TÔI SẢI BƯỚC QUA HẦM MỘ VÀ RỒI ĐI XUỐNG hang động chứa hàng đống sách đang chờ tiêu hủy, tôi không quan tâm đến tiếng ồn bước chân mình nữa. Khi tôi đến đó, không có ai ở trong căn phòng phân loại sách bên ngoài, nhưng căn phòng ở phía xa vẫn được thắp sáng lờ mờ. Tôi thấy ít nhất một dáng hình người mặc áo choàng bên trong, đang khom người với qua cái bàn.
Căn phòng bên trong cũng gần lớn bằng căn phòng đầu tiên với vài đống sách riêng đang chờ chuyển đi để đốt bỏ. Có tám người mặc áo choàng ở bên trong. Tôi đứng ở lối vào, quan sát họ nhưng họ quá mải mê vào công việc nên đã không để ý thấy tôi. Mũ trùm đầu của họ được kéo lên, như một thông lệ biểu lộ tính khiêm tốn và lòng tận tụy, nhưng tôi biết mục đích của nó là để chắn tầm nhìn của người khác càng nhiều càng tốt nhằm giúp họ duy trì sự tập trung vào công việc gay go của mình. Công việc chết chóc của họ.
Vị linh mục mà tôi từng gặp ở mãi Terravin đã cảm thấy có điều gì đó không ổn, mặc dù ông không biết chính xác đó là điều gì. Tôi sẽ không nói chuyện với các vị linh mục khác về chuyện này. Họ có lẽ không thể hoàn toàn đồng ý về điểm dối trá của lòng trung thành. Bây giờ, tôi đã nhận ra rằng ông ấy đã cố cảnh báo tôi, nhưng nếu Komizar đã mua chuộc những người này ở đây bằng những hứa hẹn về của cải, Tôi cũng có thể xoay chuyển lòng tham của họ bằng những món vật báu lớn hơn.
Tôi nhìn xuống giày của họ, gần như bị áo choàng che khuất cả. Họ có vẻ lạc lõng ở nơi này nếu không phải đang nép mình sau những chiếc bàn bóng loáng.
Tôi đã chộp lấy một ôm lớn từ một trong những đống thải loại khi tôi bước vào, và bây giờ tôi ném xuống đất. Các cú va đập lớn vang vọng khắp phòng, và các học giả cả đang ngồi và đang đứng đều quay lại nhìn tôi. Họ không hề tỏ ra hoảng hốt, thậm chí không ngạc nhiên, nhưng các học giả đang ngồi đã rời ghế để đứng lên cùng những người khác.
Tôi dừng lại trước mặt họ, khuôn mặt họ vẫn khuất trong bóng tối của chiếc mũ trùm đầu. “Ta sẽ mong đợi ít nhất một cái cúi đầu khẽ khàng từ các thần dân của Morrighan khi công chúa của họ cất lời với họ.”
Người cao nhất đứng ở giữa đã lên tiếng thay tất cả. “Tôi đã tự hỏi phải mất bao lâu để cô tìm thấy chúng tôi ở dưới đây. Tôi vẫn nhớ rất rõ những chuyến đi lang thang của cô ở Civica.” Giọng ông ta mơ hồ quen thuộc.
“Hãy trưng bộ mặt phản bội của ông ra đi,” tôi ra lệnh. “Với tư cách là thành viên hoàng gia có vị trí cao nhất và duy nhất của ông tại vương quốc khốn khổ này, ta ra lệnh.”
Người cao lớn bước tới phía trước. “Cô không thay đổi một chút nào, phải không vậy?”
“Nhưng chắc tất cả các người đã thay đổi. Trang phục mới của các người rõ ràng là đơn điệu hơn.”
Ông ta thở dài. “Đúng, tôi thực sự nhớ những chiếc áo choàng lụa thêu của chúng tôi, nhưng chúng tôi buộc phải bỏ chúng lại phía sau. Những cái áo này thực dụng hơn ở nơi này.”
Ông ta đẩy chiếc mũ trùm ra phía sau, và bụng tôi quặn thất lại, muốn nôn ọe. Ông ta là gia sư năm tôi lên mười tuổi, Argyris. Từng người một, những người khác cũng kéo mũ ra sau. Những người không chỉ là các học giả bất kỳ từ các vùng xa xôi nào đó. Họ là một nhóm tinh tuệ nội bộ, do chính Học giả Hoàng gia đích thân đào tạo. Trợ lý thứ hai của Học giả Hoàng gia, ngọn đèn chủ đạo, gia sư năm tám tuổi và gia sư năm năm tuổi của tôi, thủ thư, hai gia sư của các anh trai tôi, tất cả các học giả đã rời bỏ vị trí từng nắm giữ mọi vị trí liên quan đến học thuật trên khắp lãnh thổ Morrighan. Bây giờ tôi biết nơi mà thực sự họ đã tới và có lẽ tệ hơn, tôi đã sớm biết từ trước rằng họ không đáng tin tưởng. Trở lại Civica, tôi đã cảm thấy lo âu trước sự hiện diện của họ. Những học giả này là những người mà thông thường tôi ghét cay ghét đắng, những người luôn khiến tôi khiếp đảm, những người nhồi nhét Thánh văn vào đầu chúng tôi cùng tất cả vẻ uyển chuyển của một con bò đực mà không hề có một chút nào sự dịu dàng hay chân thành như tôi nghe thấy trong giọng hát của Pauline mỗi khi cô ấy ngân lên bài kinh tưởng nhớ. Những con người này, đứng trước mặt tôi, đã xé nát các văn bản thành những mảnh vụn lịch sử rách bươm.
“Komizar đã hứa hẹn gì để các người quay lưng lại với đồng bào quê hương của chính mình?”
Argyris mỉm cười với vẻ ngạo mạn như tôi vẫn còn nhớ từ những ngày khi ông ta còn nhòm qua vai tôi, trách móc tôi về khoảng cách của các chữ tôi viết. “Chính xác thì chúng tôi không phải là những kẻ phản bội, Arabella. Chỉ đơn giản, chúng tôi được phái đến chỗ Komizar theo lệnh của Vương quốc Morrighan.”
“Đồ dối trá.” Tôi cười khinh bỉ “Cha ta sẽ không bao giờ phái đến vương quốc này bất cứ thứ gì, càng không bao giờ phái các học giả đến...” Tôi nhìn vào đống sách xung quanh mình. “Giờ, các người đang nghiên cứu mối đe dọa mới nào đây?”
“Chúng tôi chỉ đơn thuần là các học giả, thưa công chúa, và đang làm những gì chúng tôi phải làm,” Argyris trả lời. Ông ta và các học giả khác cùng nhìn nhau bật cười tự mãn.
“Người ta làm gì với những phát kiến của chúng tôi không còn là việc của chúng tôi nữa. Chúng tôi đơn giản là giải mã thế giới mà những cuốn sách này đang nắm giữ, thế thôi.”
“Không phải mọi thế giới. Các người đốt hết đống sách này đến đống khác trong bếp lò Tòa Sanctum.”
Ông ấy nhún vai. “Vài văn bản không hữu dụng như những loại khác. Chúng tôi không thể chuyển ngữ tất cả.”
Cái cách mà ông ta nhấn nhá từ ngữ và biện hộ cho các học giả khỏi tội phản quốc khiến tôi nhức nhối đến muốn xé toạc lưỡi ông ta ra, nhưng tôi tự kiềm nén. Tôi vẫn cần những câu trả lời. “Không khi nào là cha ta, người không phái các ngươi tới Venda. Ai đã làm việc này?” Tôi căn vặn. Họ chỉ nhìn tôi như thể tôi vẫn là người mà duy nhất họ chịu trách nhiệm và cười khẩy.
Tôi dấn bước vượt qua họ, đẩy họ ra khỏi đường đi, phớt là sự giận dữ đầy căm phẫn của họ và đi tới chiếc bàn nơi họ đang làm việc. Tôi sục sạo giữa đống sách vở và giấy tờ, cố gắng tìm ra một vài bằng chứng cho thấy ai là người đã phái họ đến đây. Tôi mở một cuốn sổ cái ra, thì có một cánh tay choàng áo hờ hững vươn qua và sập cuốn sổ lại.
“Tôi nghĩ là đừng, thưa công chúa.” Ông ta nói, hơi thở của ông ta nóng hổi bên tai tôi.
Ông ta ép quá sát, tôi gần như chỉ cần xoay người là thấy được đó là ai. Ông ta dồn tôi dựa vào cái bàn không cựa quậy được và mỉm cười, chờ biểu hiện công nhận lộ ra trên mặt tôi.
Quả thực là như vậy.
Tôi không thở nổi.
Ông ta với tay lên, chạm vào cổ tôi, sờ vào vết màu trắng nhỏ nơi tên thợ săn tiền thưởng đã xía vào. “Chỉ có một vết khía thôi sao?” Ông ta nhíu mày. “Ta biết lẽ ra ta nên cử một ai đó khác. Cái mũi hoàng tộc nhạy cảm của cô có lẽ đã đánh hơi ra hắn đang tới từ cách xa một dặm.”
Chính là người xà ích trên sân chuồng ngựa. Và bây giờ tôi đã chắc chắn, vị khách ở quán trọ mà Pauline từng nhắc tới với tôi là ai. Cô đã không thấy anh ta sao? Anh ta bước vào ngay sau hai người kia. Một người gầy nhằng, một gã lôi thôi. Hắn nhiều lần ở trong tầm mắt cô rồi nhưng là nhìn nghiêng.
Và cũng là gã thanh niên lôi thôi mà tôi từng thấy một đêm nọ cùng với Đại pháp quan.
“Garvin, vinh dự phục sự Người,” ông ta nói, cùng với cử chỉ cúi đầu thượng lưu giả tạo. “Thật thú vị khi quan sát thấy những bánh răng đang xoay tròn trong đầu cô.”
Ở ông ta không có điểm gì nổi bật. Thân hình vừa phải, tóc lòa xòa màu tro. Ông ta có thể hòa lẫn vào bất cứ đám đông nào.
Điều khiến tôi ấn tượng không phải là vẻ bề ngoài của ông ta. Chính là biểu hiện thảng thốt của Đại pháp quan khi tôi vấp vào ông ta và hai học giả trong góc tối tĩnh lặng dưới mái cổng phía đông. Tội lỗi ngập tràn trên khuôn mặt họ nhưng tôi đã không để ý đến, cho tới sau này. Đó là nửa đêm, và tôi lẻn vào sau một trận bài, và bởi thế tôi đã quá mải bận tâm tới chuyện bản thân tôi có thể bị phát hiện hơn là đặt câu hỏi đối với hành vi kỳ quặc của họ.
Tôi trừng mắt nhìn ông ta. “Chắc hẳn Đại pháp quan thất vọng biết nhường nào khi thấy ta chưa chết.”
Ông ta mỉm cười. “Tôi đã không gặp ông ta nhiều tháng rồi. Như tôi biết, ông ấy nghĩ rằng cô đã chết. Thợ săn của chúng tôi chưa bao giờ thất bại và Đại pháp quan cũng được tin rằng Assassin đang lần theo vết cô nữa. Nên chẳng mấy băn khoăn về chuyện ai đó sẽ kết liễu cô. Cứ chờ cho tới khi ông ấy biết sự thật vậy.” Ông ta lục khục cười. “Nhưng chuyện thêu dệt về tội phản bội có tầm cỡ lớn hơn của cô đối với Morrighan khi cưới Komizar có lẽ có lợi cho mục đích của ông ta hơn bao giờ hết. Làm tốt lắm, thưa công chúa.”
Mục đích của ông ta? Tôi nghĩ tới tất cả những món trang sức bằng đá quý làm đẹp cho các đốt ngón tay của Đại pháp quan. Những món quà, ông ta đã gọi chúng như vậy. Ông ta đã nhận lại được gì khi giao những xe chở rượu và biệt phái các học giả tới chỗ Komizar? Một vài món đồ trang trí lấp lánh cho những ngón tay của ông ta hầu như không đáng với cái giá phải trả cho tội mưu phản. Liệu đó có phải là một mưu đồ chiếm đoạt quyền lực cao hơn không? Komizar còn hứa hẹn với ông ta gì nữa?
“Ta muốn nói với Đại pháp quan là đừng tiêu xài của cải của mình trước khi ông ta thực sự nắm được chúng trong lòng bàn tay tham lam của ông ta. Ta nhắc cho ngươi rõ, ta vẫn chưa chết.”
Garvin bật cười, và khuôn mặt ông ta lờ mờ sát bên tôi. “Ở đây ư?” Ông ta thì thầm. “Vâng, ở đây cô sống cũng như chết thôi. Cô sẽ không bao giờ thoát khỏi đây - ít nhất thì là thoát khỏi đây mà vẫn còn sống.”
Tôi cố gắng đẩy ra để thoát khỏi ông ta, nhưng ông ta đã ghì chặt tôi vào cái bàn.
Ông ta không phải là một người đàn ông to lớn, nhưng ông ta dẻo dai và bền bỉ. Tôi nghe thấy tiếng cười khẩy của các học giả, nhưng tôi chỉ có thể nhìn thấy những cọng râu lởm chởm trên cằm Garvin và cảm thấy đùi ông ta áp sát vào đùi của tôi.
“Ta cũng nhắc cho ngươi nhớ, mặc dù ta có thể là tù nhân của Komizar nhưng ta cũng là hôn thê của Ngài ấy nữa, nên, trừ khi ông muốn thấy bộ da mỏng manh của mình bị muối chua trên đĩa bàn ăn, ta có lẽ khuyên ông nên bỏ tay ra ngay bây giờ.”
Nụ cười của ông ta tắt ngấm, và ông ta bước sang một bên. “Hãy tiếp tục con đường của cô, và tôi khuyên cô không nên đi theo con đường này nữa. Những hầm mộ này có nhiều quãng bị lãng quên và nguy hiểm. Người ta có thể dễ dàng bị lạc lối vĩnh viễn.”
Tôi lướt qua ông ta và các học giả, nếm hết cay đắng từ sự phản bội của họ, nhưng khi đã cách đó vài thước, tôi dừng lại và từ từ quan sát họ kĩ lưỡng.
“Cô định làm gì vậy?” Argyris hỏi.
“Ghi nhớ từng khuôn mặt của các người và trông các người ra sao vào đúng lúc này - và tưởng tượng ra các người trông sẽ ra sao một năm sau kể từ lúc này khi các người đối mặt với cái chết. Bởi vì như các người đã biết rất rõ, ta thực sự có năng lực, và ta đã thấy từng người trong số các ngươi chết.”
Tôi quay người lại và bỏ đi, không nghe thấy tiếng xáo trộn hay tiếng thì thầm theo gót chân nữa.
Đó là lần thứ hai trong vòng chưa đầy một giờ tôi đã “bóc mẽ” được một trò giả dối.
Có lẽ.
Bởi vì trong một giây ngắn ngủi lạnh giá, tôi đã thấy từng người bọn họ đang lơ lửng dưới một sợi dây thừng.