← Quay lại trang sách

Chương 54

TÔI NGỒI TRÊN MỘT CHIẾC GHẾ GỖ DÀI GẦN KHU CHUỒNG TRẠI CỦA NHỮNG NGƯỜI HẦU, đăm đăm nhìn một cái lông vũ đang xoay tròn trên nền đất; bàn chân và những ngón chân tôi tê liệt, suy nghĩ của tôi từ giận dữ bùng lên thành mất niềm tin. Những bí mật ở quê nhà, những bí mật trong các hang động. Lừa dối không biên giới.

Bí mật. Đó là những gì mà tôi đã thấy trong đôi mắt thảng thốt của Argyris và cảm thấy tức ngực khi tôi đi qua các hang động. Một bí mật nguy hiểm.

Một bóng người đi tới từ phía xa đập vào mắt tôi. Anh ta bước tới phía tôi.

Kẻ phản bội tối thượng.

Anh ta đứng cách tôi vài bước chân, lưu ý một vài thứ thiếu vắng. “Người hộ tống cô đâu rồi?”

Tôi không trả lời.

“Tôi tìm cô khắp nơi.” Anh tà nói. “Cô đang làm gì ở đây? Trời lạnh như băng.”

Đúng là lạnh thật.

“Chúng ta có thể nói chuyện không?” anh ta hỏi.

Tôi chăm chú nhìn Kaden, đôi mắt của anh ta ấm áp và dò hỏi. Kaden muốn điều đình. Hãy làm mọi chuyện tốt đẹp hơn, giống như chúng tôi đang đi bộ trên một đồng cỏ sau một tràng đả kích say xỉn của anh ta. Kaden mang đến cho tôi một giỏ bánh nhân táo. Kaden ôm lấy tôi khi tôi chứng kiến anh trai tôi chết, nói rằng anh ta lấy làm tiếc biết bao. Kaden với đôi mắt trầm tĩnh của anh ta. Vẻ điềm tĩnh dễ đánh lừa người khác của anh ta. Sự bội phản hủy diệt của anh ta.

Anh ta nhìn chằm chằm vào đầu gối run rẩy của tôi.

Tôi không phải là người đã phản bội anh ta.

“Lia?” anh ta gọi như thể đang thử độ nhiệt độ của nước. Lia, đến gần cô có an toàn không?

“Anh biết mà.” Tôi nói. Đầu gối tôi bật lên. Tay tôi run rẩy. “Anh vẫn luôn biết.”

Anh ta bước một bước thận trọng về phía trước. “Cô đang...”

Tôi lao vào anh ta, đập vào người anh ta bằng tay, đánh anh ta khi anh ta thoái lui từng bước một, cố né những cú đòn của tôi. “Đừng giả vờ như anh không biết! Anh đã diễn trò suốt thời gian qua, liên tục nói với tôi rằng anh đang cứu mạng tôi trong khi anh lập kế hoạch tiêu diệt từng người mà tôi yêu thương! Anh Walther, chị Greta vẫn không đủ sao? Giờ là cả các anh trai khác của tôi? Dì Berdi? Pauline? Gwyneth?” Tôi dừng lại ngay trước anh ta và trừng trừng nhìn. “Anh muốn đuổi cùng giết tận đến người Morrighan cuối cùng!”

Vai anh ta co rụt lại. “Cô đã thấy quân đội.”

Tôi nhìn trả lại cái nhìn lãnh đạm của anh ta, “Tôi đã thấy quân đội.”

Anh ta yên lặng một hồi và rồi anh ta bật trả lại, tay anh ta khoát lên trong không khí như thể nó có khả năng gạt đi lời buộc tội của tôi. “Thế thì sao? Morrighan và Dalbreck cũng có những kẻ đối địch của mình. Quân đội của chúng tôi không để giết người. Chỉ những kẻ áp bức chúng tôi thôi.”

Tôi nhìn anh ta không tin nổi. Anh ta thực sự tin điều đó ư?

“Và tôi chắc rằng số đó bao gồm cả cha anh, một quý ngài dòng dõi. Ông ta có lẽ là người đứng đầu danh sách của anh.”

Anh ta đã không trả lời nhưng hàm anh ta nghiến chặt lại.

“Vậy ra đó là mục đích mà anh theo đuổi bấy lâu nay. Báo thù. Anh hận thù cha mình đến độ anh muốn giết hết những người còn đang thở ở Morrighan.”

“Chúng tôi sắp hành quân trên đất Morrighan, Lia. Chúng tôi sẽ thay thế toàn bộ giới cai trị ở đó và số đó có bao gồm cha tôi và đúng, ông ấy có lẽ sẽ chết?”

“Có lẽ?”

“Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Tôi không biết kiểu chiến đấu nào mà chúng tôi sẽ phải đối mặt. Với quân số của chúng tôi, nếu bọn họ khôn ngoan thì nên hạ vũ khí, nhưng nếu không, thì đúng là vậy, ông ta và những người khác sẽ chết.”

“Dưới tay anh.”

“Cô là người thích hợp để nói chuyện về việc báo thù đấy. Sau cái chết của Walther và Greta, cô chẳng đeo đuổi chuyện báo thù khôn nguôi đó là gì, cô nói với tôi rằng bất kể cô làm gì đi chăng nữa thì vẫn là chưa đủ. Mắt cô rực lửa báo thù mỗi lần cô nhìn thấy Malich.”

“Nhưng tôi không lên kế hoạch giết cả một vương quốc để báo thù.”

“Chuyện sẽ không diễn ra theo cách đó. Komizar và tôi đã thỏa thuận rằng...”

“Anh có một thỏa thuận với Komizar?” Tôi cười lớn. “Anh thật tuyệt biết bao. Đúng, chúng ta đều có thỏa thuận của mình với hắn ta. Đại pháp quan, Phái viên, tôi. Hắn ta dường như rất giỏi thỏa hiệp các thỏa thuận. Anh từng chế nhạo tôi vì không biết cả biên giới của vương quốc mình. Tôi xấu hổ bởi sự thật đó, nhưng sự thiếu hiểu biết của tôi có là gì so với anh đâu. Tôi chắc dì Berid, Gwyneth và Pauline cũng thấy nhẹ nhõm lắm khi biết anh đã có một thỏa thuận.”

Tôi xoay người và bỏ đi.

“Lia,” anh ta gọi với theo tôi, “Tôi hứa với cô, tôi sẽ không để dì Berdi, Pauline và Gwyneth bị mất một sợi tóc nào.”

Tôi ngừng lại. Nhưng không xoay người, chấp nhận lời hứa của anh ta chỉ với một cái gật đầu rồi tiếp tục đi tới, và mặc dù tôi không chắc anh ấy có thể đưa ra một lời tuyên bố như thế, tôi vẫn bám lấy nó như một hy vọng nhỏ nhoi. Thậm chí nếu Rafe và tôi không thể làm điều đó, có lẽ Kaden sẽ nhớ lời hứa của anh ấy với tôi.

Trên đường về phòng mình, tôi tranh thủ tới hang động. Đây rồi. Đôi khi cũng phải mất một lúc mới hiểu được sự thật đang thì thào sau lưng. Tôi cảm thấy như đang trở về thời gian trước, khi lẻn vào phòng nghiên cứu của Học giả Hoàng gia. Chỉ là lần này, tôi lấy đi thứ gì đó mà không để lại lời nhắn nào.

❖ ❖ ❖

Và thế là Morrighan dẫn những người sống sót băng qua những vùng hoang dã.

Lắng nghe thánh thần, lần theo con đường an toàn.

Đến cuối cùng họ đã tới được một chốn,

Một nơi mà trái cây trĩu nặng to bằng nắm đấm treo trên cành,

Morrighan quỳ gối xuống, trào nước mắt,

Tạ ơn, và thổn thức hát bài kinh tưởng nhớ,

Cho tất cả những người đã mất trên đường tới đây,

Và Aldrid quỳ xuống bên cạnh cô ấy.

Tạ ơn thánh thần vì đã có Morrighan.

– Sách Thánh văn Morrighan, Chương V