← Quay lại trang sách

Chương 55

MỘT LẦN NỮA TÔI LẠI MỘT MÌNH VÀ LẠNH CÓNG, LÒ SƯỞI TRONG phòng trưng bày đã lụi thành tro nguội từ lâu. Tôi đã nghe tiếng họ gọi ở bên ngoài, Jezelia. Kẻ một câu chuyện đi, Jezelia. Căn phòng bừng lên sắc hồng lúc chạng vạng.

Hắn đã phơi bày tất cả khá rõ ràng.

Bây giờ đến lúc rồi. Cô sẽ nói những lời tôi mớm cho. Nhìn những thứ này xem. Làm những việc này đi.

Tôi sẽ là con rối của hắn.

Thành phố quân sự của hắn bồng bềnh trong hình dung của tôi và rồi Civica, bị phá hủy thành tro bụi, tàn tích của tòa thành chĩa ra như những cái răng gãy lởm chởm nơi đường chân trời, những đám khói mù mịt, mẹ tôi - một vũng nước nhỏ giữa đám gạch vụn, sụt sùi, cô quạnh, vò đầu bứt tóc. Tôi chớp mắt liên tục, cố gạt đi những hình ảnh đó.

Cô ấy đang tới.

Ngôn từ dồn nén, trào dâng và nóng ấm trong lồng ngực tôi.

Tôi nghe tiếng bước chân của Aster. Bước chân của cô bé có sức nặng riêng biệt mà tôi đã quen thuộc rồi, một âm thanh khiêu vũ cùng nhu cầu và hy vọng, một âm thanh cổ như những tàn tích xung quanh tôi. Cô ấy đang tới. Họ đang tới. Nhưng giờ có nhiều tiếng bước chân hơn, dồn dập. Quá nhiều. Ngực tôi thắt lại và tôi ngồi xuống bệ trước lò sưởi, nhìn xuống sàn nhà, cố gắng phân định rõ xem những âm thanh đó đang tới từ đâu. Sảnh? Lối đi bên ngoài? Dường như thể là chúng bao vây lấy tôi.

“Miz? Chị đang làm gì ở đây vậy. Lò sưởi bị sao vậy? Chị sẽ lạnh chết mất, nếu ở trong đây mà không có áo choàng.”

Tôi nhìn lên, phòng trưng bày đông nghịt. Aster đứng cách tôi có vài bước, nhưng sau lưng cô bé là một trăm, một ngàn con người bằng cát bụi, cả một thành phố khác trải rộng ra. Phòng trưng bày không còn tường bao, không còn điểm cuối, một chân trời vô tận, hàng nghìn thế hệ đang chờ đợi, đang dõi theo, đang kéo lại gần, và đang đứng giữa họ, chỉ cách lưng Aster một sải tay là Venda.

“Họ đang đợi chị, Miz. Ở bên ngoài. Chị không nghe thấy tiếng họ à?”

Tóc tôi bồng bềnh nhẹ trên vai; gió ve vẩy thổi vào trong phòng trưng bày, vờn quanh, cù vào cổ tôi.

Siarrah (Thánh nữ)

Jezelia.

Tiếng họ cất lên, cắt ngang gió, tiếng than khóc của những người mẹ, người chị, người con gái của nhiều thế hệ đã qua, cùng là tiếng nói mà tôi đã nghe thấy trong thung lũng khi chôn cất anh trai mình, lời kinh tưởng nhớ xé trời xa xăm, tứa máu cả mặt đất. Những lời cầu nguyện không được dệt bằng mỗi âm thanh mà là cả các vì sao, cát bụi và vô vàn thế nữa.

Có, tôi có nghe thấy tiếng họ.

“Aster,” tôi thì thầm, “quay người lại và nói cho chị biết em nhìn thấy những gì?”

Cô bé làm như tôi bảo rồi lắc đầu. “Em thấy một cái sàn nhà cực lớn đang cần một cái chổi cứng.” Cô bé cúi xuống và nhặt một miếng vải đỏ mà thợ may bỏ lại. “Và cái này bị sót lại ở đây.”

Cô bé mang miếng vải vụn cho tôi, đặt những sợi chỉ tả tơi vào nắm tay của tôi.

Và rồi phòng trưng bày lại là phòng trưng bày như cũ, các bức tường kiên cố, hàng nghìn người biến mất. Tôi giữ tấm vải trong nắm tay.

Mọi cách thức đều thuộc về thế giới. Điều kỳ diệu và cũng là điều mà chúng ta chưa hiểu được.

“Chị ổn chứ, Miz?”

Tôi đứng lên. “Aster, em có thể mang áo choàng lại giúp chị không? Sân thượng của phòng trưng bày sẽ cho chị một tầm nhìn hướng ra quảng trường tốt hơn.”

“Không phải bức tường đó đâu, Miz.”

“Tại sao không?”

“Đó là bức tường họ nói,” giọng cô bé hạ thấp xuống thành một lời thì thầm, “họ nói đó là bức tường mà phu nhân Venda đã ngã từ trên cao xuống.” Con bé nhìn quanh như thể đang mong sẽ thấy linh hồn lẩn khuất của bà ấy.

Tiết lộ này khiến tôi do dự và tôi đẩy cửa mở ra sân thượng. Bản lề kêu rít lên lời cảnh báo của riêng chúng. Bức tường bên ngoài dày và thấp, cũng giống như bất kỳ bức tường nào khác trong Tòa Sanctum. “Chị không ngã đâu. Aster. Chị hứa.”

Hạt cườm trên khăn của Aster leng keng khi cô bé gật đầu và rồi cô bé chạy ra phía cửa.

✽ ✽ ✽

TÔI CUỐN ÁO CHOÀNG LẠI QUANH MÌNH CHO KÍN GIÓ KHI TÔI ĐÃ NGỒI CỐ ĐỊNH TRÊN TƯỜNG. Sân thượng phòng trưng bày rộng rãi và nhô ra ngoài quảng trường. Tôi đọc bài kinh tưởng nhớ trước tiên.

Để lịch sử không bao giờ lặp lại,

Những câu chuyện sẽ được lưu truyền

từ cha sang con, từ mẹ cho con gái

và cho tất cả những người anh em hay chị em của Venda,

cho tất cả, không chỉ một thế hệ,

lịch sử và sự thật đã mất đi mãi mãi.

Hãy lắng nghe những câu chuyện về lòng trung thành,

Những lời thì thầm của vũ trụ,

Những sự thực theo gió cuốn bay.

Tôi đã nói với họ về lòng dũng cảm, về nỗi buồn và hy vọng, về những điều nhìn thấy và nghe thấy trong tâm tưởng, về tin tưởng và ngôn ngữ của hiểu biết đã chôn vùi sâu cùng với họ, một cách thức cổ xưa như chính vũ trụ. Tôi đã nói với họ về những gì vẫn tiếp tục, những gì vẫn còn lại, và những con rồng đang thức giấc.

Vì chăng chúng ta không những phải sẵn sàng

Đối phó với giặc ngoài,

Mà còn chống chọi với thù trong,

Và thế nên sẽ phải vậy,

Những người chị em của trái tim tôi ơi,

Những người anh em của tâm hồn tôi ơi,

Gia đình của thịt xương tôi ơi,

Cho mai sau và mãi mãi.

Một tiếng cho mai sau và mãi mãi trầm đục của đám đông bay đến tai tôi, và họ bắt đầu tản ra để về lại với hơi ấm nhà họ. “Và cầu cho thánh thần ngăn cản những kẻ hiểm độc tránh xa các người,” tôi tự thì thẩm với chính mình.

Tôi đang vén gọn áo choàng để xuống khỏi bức tưởng thì đột nhiên cơn gió nhẹ lặng đi. Thế giới trở nên yên lặng, bức bối một cách lạ thường, và những bông hoa trắng bắt đầu rơi từ trên trời xuống. Nó phủ lên lan can, đường phố và phủ vào lòng tôi bằng một màu trắng xóa lấp lánh khi nó trôi xuống theo những vòng tròn lười biếng, kỳ diệu. Tuyết. Nó là một chiếc lông vũ mềm mại, mát lạnh lướt qua má tôi, đúng như lời dì Bernette đã mô tả. Khi những bông tuyết nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay đang mở rộng của tôi, ngực tôi bắt đầu dâng lên một nỗi nhớ đau đáu về quê nhà. Mùa đông đã ở đây rồi. Có cảm giác như một cánh cửa đang sắp đóng sập lại.