← Quay lại trang sách

Chương 57

TÔI KHÔNG CẢM THẤY ĐAU NGAY LẬP TỨC. TÔI NHÌN CHẰM CHẰM XUỐNG SÀN NHÀ, chỉ thấy nửa mặt nghiêng nghiêng mờ ảo, má tôi vẫn áp vào nền đá, mùi hôi của rượu bia trào ra xộc vào tôi. Rồi tôi nghe tiếng Komizar hét lên, gọi tôi đứng dậy.

Đã là giữa buổi sáng, và tôi tới bữa sáng dưới Sảnh Sanctum muộn do phải thử trang phục lúc sáng sớm, đúng phút chót. Calantha và hai người lính gác cũng ở đó cùng tôi khi chúng tôi nghe thấy tiếng bước chân đanh gọn xuôi xuống theo hành lang phía nam. Komizar xộc vào và ra lệnh cho tất cả những người khác ra ngoài.

Tôi cố gắng nén chịu hết sức, để tập trung vào căn phòng đang đổ chao đảo chống chếnh.

“Đứng dậy! Ngay lập tức!” hắn ta ra lệnh.

Tôi gượng dậy khỏi sàn nhà, cho đến lúc đó cơn đau mới bùng lên. Hộp sọ của tôi choáng mạnh như thể đang bị nắm đấm của một gã khổng lồ giã liên hồi. Tôi gắng đứng lên và dựa vững vào chiếc bàn. Komizar đang cười. Hắn ta bước tới, nhẹ nhàng chạm vào bên má mà hắn ta vừa đánh, rồi lại đánh tôi tiếp. Lần này tôi đã chuẩn bị tinh thần nên chỉ loạng choạng, có điều, cảm thấy như thể cổ mình đã bị bẻ gãy làm đôi. Tôi đối mặt với hắn ta, hai vai thủ thế, cảm thấy có gì đó âm ấm, ươn ướt chảy từ từ trên má mình.

“Chào buổi sáng, thưa Ngài Komizar.”

“Cô nghĩ rằng tôi sẽ không phát hiện ra phải không?”

Tôi biết chính xác hắn ta đang nói về chuyện gì, nhưng tôi giả vờ bối rối.

“Tôi đã nói với cô một cách chính xác là phải nói những gì, vậy mà cô lại kể những câu chuyện về những người chị em đã chết và những con rồng sắp thức giấc sau khi say ngủ.”

“Họ thích nghe những câu chuyện về cái tên của vương quốc. Đó là câu chuyện mà họ muốn nghe thôi.” Tôi trả lời.

Hắn ta chộp lấy cánh tay tôi và kéo mạnh tôi về phía hắn ta. Đôi mắt hắn ngùn ngụt giận dữ. “Tôi không quan tâm họ ‘muốn’ gì! Tôi quan tâm về những gì họ cần nghe! Tôi quan tâm tới mệnh lệnh của tôi với cô! Và tôi không quan tâm liệu chính các thánh thần có tự mình gửi gắm lời họ trong những chiếc cốc vàng hay không! Tất cả những lời lảm nhảm của cô về chuyện nghe mà không dùng tai, nhìn mà không dùng mắt không thành vấn đề. Những người lính đã cười lớn vào từng từ với tôi - nhưng không một từ nào đề cập đến chiến trận và chiến thẳng! Đó mới là vấn đề, công chúa ạ! Tất cả vấn đề là ở đó.”

“Tôi cầu xin Ngài tha thứ, Komizar. Tôi bị sao nhãng phút chốc bởi sự ân cần của mọi người và mong muốn tha thiết được nghe một câu chuyện của họ. Tôi chắc chắn sẽ kể câu chuyện của Ngài lần tới.”

Hắn ta nhìn tôi, ngực vẫn còn phập phồng. Hắn với tay lên, quệt sạch má tôi, rồi nhần vết máu giữa những ngón tay.

“Cô sẽ nói với Kaden là cô trượt chân ở cầu thang. Nói đi.”

“Tôi bị trượt cầu thang.”

“Thế tốt hơn đấy con bồ câu bé nhỏ của ta.” Hắn chà chỗ máu dính trên ngón tay hắn vào môi dưới của tôi và rồi cúi người xuống hôn tôi, đầy vị mặn của chính máu tôi vào đúng lưỡi của tôi.

✽ ✽ ✽

CALANTHA VÀ LÍNH GÁC KHÔNG NÓI GÌ KHI HỌ DẪN TÔI VỀ LẠI PHÒNG MÌNH, nhưng trước khi cô ta quay lưng rời đi, cô ta ngưng lại, nhìn vào mặt tôi. Một lát sau, một người hầu đã mang tới phòng tôi một chậu nước vẫn còn thảo dược nổi bồng bềnh bên trên. Cô gái cũng mang một lát củ mềm. “Để đắp lên mặt cô,” cô ấy nói, mi mắt vẫn cụp xuống rồi vội vã rời đi trước khi tôi có thể hỏi xem ai là người đã gửi tới nhưng tôi có thể đoán được, chính là Calantha. Lần phạm tội này đã dấn được một bước quá sát mục đích.

Tôi nhúng một miếng vải mềm vào nước và chấm chấm nhẹ nó lên má của tôi để làm sạch vết thương. Tôi nhăn mặt vì đau nhói. Tôi không có gương, nhưng tôi có thể cảm thấy vết bầm tím và vết xước bỏng rát từ cú văng xuống sàn nhà. Tôi nhắm mắt và để yên miếng vải ướt đẫm đắp trên da. Cũng đáng thôi. Mỗi lời tôi nói đều đáng giá. Tôi không thể để cho họ ngu ngơ về nguồn gốc của chính họ nữa. Tôi đã thấy nó trên khuôn mặt của họ, đắn đo từng lời của tôi và ý nghĩa của chúng. Tôi đã đẩy chúng đi xa hết mức mình có thể, không chỉ cho tất cả mọi người đã tìm đến để nghe tôi nói trên quảng trường. Một số người ở đó là để báo cáo lại. Tôi đã thấy các lính gác Tòa Sanctum và các quận trưởng không chỉ dừng lại ở việc chế nhạo tôi, mà còn quan sát những người đã tụ tập lắng nghe tôi.

Tôi nhặt miếng rễ cây mà cô gái đã mang tới, đưa lên mũi ngửi. Cỏ Thannis. Không có gì mà loài cỏ thân bụi này không làm được thì phải? Tôi áp nó vào vết thương và cảm thấy nó làm cơn choáng vì đau dịu đi.

Lướt sang bên kia phòng, ánh mắt tôi đổ dồn vào chiếc váy cưới đặt trên cái hòm của Kaden. Chiếc váy đã được hoàn thiện trong chút ít thời gian còn lại. Ngày Mặt trăng của Thợ săn là ngày mai. Lễ cưới sẽ bắt đầu lúc chạng vạng khi trăng lên từ chân đồi. Không có lễ rước, không hoa, không linh mục, không tiệc tùng, không kèn lệnh ầm ĩ mà mọi đám cưới ở Morrighan luôn phải có. Truyền thống cưới xin của người Venda rất đơn giản, người chứng kiến là điều kiện quan trọng nhất. Nó sẽ được tổ chức ở lối đi bộ ven tường phía đông nhìn ra Lều Chim Ưng. Một người tình nguyện do Komizar chọn lựa sẽ buộc cổ tay chúng tôi lại với nhau bằng sợi ruy băng đỏ. Khi chúng tôi giơ hai bàn tay đã buộc chặt của mình lên trước để thể hiện sự hợp nhất, người chứng kiến sẽ trao lại một lời chúc phúc - gắn kết trên trần gian, không rời trên thiên đường - và thế là xong lễ cưới. Chiếc bánh cưới bằng quả khô - thủ tục tiếp theo là nghi thức xa xỉ hạng nhất, nhưng tính mộc mạc không khiến cảm giác bồn chồn trong khi ngóng đợi giảm nhẹ đi. Mặt trăng của Thợ săn và chiếc váy thị tộc màu đỏ khoa trương của tôi là những gì tô điểm thêm cho lòng nhiệt thành đó. Tôi bước tới và chạm vào chiếc áo choàng, được chắp từng miếng với nhau thật cẩn thận, một chiếc váy được nhiều bàn tay, nhiều hộ gia đình hoàn thành. Một chiếc váy nói lên lời chào mừng, chứ không phải lời tạm biệt. Một chiếc váy của sự ở lại, chứ không phải sự ra đi.

Đây có phải là kết cục của tôi không? Mãi mãi là kẻ bị thao túng của một vương quốc và mãi mãi bị người khác khinh thường? Tôi băn khoăn liệu các kỵ sĩ Venda đã sẵn sàng tung tin về sự phản bội tối thượng của tôi với các đồng bào của mình hay chưa. Tôi hình dung ra những người sẽ nguyền rủa tôi - thành viên nội các, cận vệ Hoàng gia, mẹ tôi, cha tôi. Tôi nhắm mắt lại, cố gắng nén nước mắt khỏi trào ra. Nhưng chắc chắn là các anh trai tôi và Pauline sẽ không tin đâu. Một tiếng nức nở bật ra trong cổ họng tôi.

Đây không phải là câu chuyện tôi đã Viết cho chính mình. Không phải câu chuyện về Terravin và những làn gió mặn nồng hay tình yêu. Tôi nắm một nắm vải áo cưới, vò nát trong tay và ôm nó vùi lên mặt, nhuộm viền gấu thành đỏ thẫm bằng máu của chính mình. Khi hình ảnh Pauline vẫn còn lờ mờ trong suy nghĩ của tôi, một nỗi lo khủng khiếp hơn xâm chiếm lấy tôi - không ai ở Morrighan có thể phán xét tội phản quốc của tôi lâu được bởi vì họ sẽ phải ở bên này địa ngục hoặc là tìm gián và chuột để lấp đầy bụng của họ hoặc họ sẽ chết.

Thành công của Komizar dường như là chắc chắn - trừ khi tôi có thể bằng cách nào đó truyền tin cho họ. Lời hứa của Kaden về chuyện bảo vệ dì Berdi, Gwnyneth, và Pauline vẫn không đủ. Bảo vệ tất cả mọi người ở Terravin vẫn là không đủ. Còn có quá nhiều người nữa ở Morrighan và không một ai trong số họ đáng bị kết cục này. Komizar đã nhắc đến một mùa đông cuối cùng. Điều đó có nghĩa là họ sẽ không hành quân tới Morrighan sau thời điểm đó chăng? Vậy thì là khi nào? Mùa xuân? Mùa hè? Morrighan còn bao nhiêu thời gian nữa? Không nhiều hơn thời gian mà tôi có.

Tôi giật bắn người khi nghe thấy tiếng gõ cửa. Tôi không muốn có thêm bất ngờ nào nữa, và thận trọng mở cửa ra.

Đó là Calantha. “Tôi mang cho cô một chiếc khăn khác.” Cô ta lách người sang một bên. “Và tôi đã mang người này tới.”

Rafe hiện ra trong tầm nhìn của tôi.

Máu dồn xuống chân tôi lạnh cóng. Đây có phải là một cái bẫy không?

“Tôi có thể chỉ có một mắt,” Calantha nói, “nhưng tôi nhìn thấy xa hơn nhiều so với bất kỳ ai có đủ hai con mắt. Tôi đã dồn những lính gác xuống tận cuối hành lang để xem xét chuyện khác, và Hội đồng vẫn đang họp. Các người có mười lăm phút trước khi lính gác trở về vị trí của họ. Không lâu hơn được. Tôi sẽ quay lại trước khi đó.” Cô ta đặt chiếc khăn tắm đã mang theo xuống giường của tôi và rời đi.

Mắt Rafe ngay lập tức dán vào má tôi, và tôi thấy cơn thịnh nộ băng giá lướt qua trong đó.

“Không phải là Kaden. Anh ta không đụng đến em. Em không sao cả,” tôi khẩn khoản.

“Chúng ta chỉ có một vài phút.” Em không muốn lãng phí nó để tức giận và buộc tội. Rafe và tôi đã không được nói chuyện riêng tư với nhau dù chỉ một lời trong nhiều ngày.

Anh ấy nuốt cơn giận vào trong như thể đọc được suy nghĩ của tôi. Anh ấy bắt đầu nói, nhưng tôi đã ngăn anh ấy lại. “Hôn em đi,” tôi nói. “Trước khi anh nói bất cứ điều gì khác, chỉ cần hôn em và ôm em và nói với em vậy cũng đáng, cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.”

Anh ấy vuốt tóc khỏi mặt tôi. “Anh đã hứa với em là sẽ đưa chúng ta thoát khỏi chuyện này, và anh sẽ giữ lời. Chúng ta sẽ sống thật lâu bên nhau, Lia.” Anh ấy vòng cánh tay quanh tôi, kéo tôi đến bên anh ấy như thể sẽ không có chuyện gì còn có thể xảy ra giữa chúng tôi nữa, và rồi miệng anh ghé xuống môi tôi, nhẹ nhàng, khao khát, hương vị ngọt ngào nhất mà tôi từng tưởng tượng, tất cả những giấc mơ của tôi được níu chặt và lại sống động, một lần nữa trong một nụ hôn ngắn ngủi.

Chúng tôi miễn cưỡng tách ra, vì thời gian quá ngắn. Rafe nói nhanh. “Hãy mặc quần áo cưỡi ngựa của em vào buổi sáng. Hát bài kinh tưởng nhớ của em trên sân thượng Blackstone. Em có biết nó ở đâu không?”

Tôi gật đầu. Sân thượng Blackstone là một trong số rất nhiều nơi nhìn ra quảng trường, nhưng nó hiếm khi được sử dụng vì lên được nơi đó khó khăn hơn.

“Tốt,” anh ấy nói. “Hãy hát bài kinh đó ngay sau tiếng chuông đầu tiên. Vào lúc đó, Hội đồng đã chen kín tại các phiên họp của họ. Hãy giữ thông lệ riêng của mình để bọn lính vẫn thường quan sát ở quảng trường mất cảnh giác. Khi em rời đi, hãy đi cầu thang bên ngoài xuống tầng hai và đi qua cổng ở đó. Đó là một con đường vắng vẻ và chỉ có một vài người hầu qua lại. Anh sẽ đợi em ở đó cùng với Jeb.”

“Nhưng bằng cách nào...”

“Em có biết bơi không, Lia?”

“Bơi? Ý anh là qua sông?”

“Đừng lo lắng. Chúng ta có một chiếc mảng. Em sẽ không cần phải bơi.”

“Nhưng dòng sông...”

Anh ấy giải thích cho tôi lý do tại sao đó là cách duy nhất, rằng cây cầu không thể nâng cao nếu không có một đội quân nhỏ, và con sông phía dưới quá xa. “Tavish đã nghiên cứu rất thấu đáo. Anh tin anh ấy.”

“Em biết bơi,” tôi nói, cố gắng trấn tĩnh trong lòng. Một chiếc mảng. Sáng mai. Tôi không quan tâm đó có phải là kế hoạch điên rồ nhất trên thế giới hay không. Chúng tôi sẽ rời đi trước khi tôi phải kết hôn với Komizar. Anh ấy hỏi xem liệu có còn bất cứ thứ gì mà tôi cần phải mang theo hay không. Anh ấy sẽ đưa nó cho Jeb ngay bây giờ để mang sẵn lên chiếc mảng đó, vì ngày mai sẽ không còn thời gian nữa. Tôi vớ lấy cái túi yên ngựa của mình và nhét một vài thứ vào đó, bao gồm cả những cuốn sách của Người xưa. Tôi nắm lấy cánh tay anh ấy. “Nhưng, Rafe, nếu mọi thứ không theo kế hoạch, nếu anh phải rời đi mà không mang được em theo cùng, hãy hứa với em là anh vẫn sẽ đi.”

Tôi có thể nói rằng anh ấy định phản đối nhưng rồi anh ấy dừng lại, bặm môi. “Anh hứa,” anh ấy nói, “nếu em cũng hứa sẽ làm như vậy.”

“Anh là một kẻ nói dối kinh khủng.”

Anh ấy cau mày. “Và anh đã từng rất giỏi trong việc đó. Và em là nguyên nhân của việc đó. Có điều, em vẫn phải hứa với anh.”

Tôi sẽ không bao giờ rời đi mà không có anh ấy. Nếu không có tôi làm đòn bẩy, anh ấy sẽ bị phân thây gửi về quê hương Dalbreck của mình. Anh ấy có thể đã nhận thấy lời nói dối ngay đầu lưỡi của tôi. “Em hứa,” tôi trả lời.

Anh ấy thở dài, và môi anh lại sượt qua môi tôi lần nữa, thì thầm ngay trên môi tôi. “Anh đoán, rồi, tất cả chúng ta sẽ thoát khỏi đây.”

“Em đoán chúng ta sẽ thoát được,” tôi thì thầm đáp lại.

Cơ thể của tôi quyện vào cơ thể của anh ấy, vài giây trôi qua. Tất cả những gì tôi muốn là có thêm thời gian với anh ấy. Môi anh lướt xuống cổ tôi. “Chuyện này đáng mà, Lia,” anh ấy nói. “Từng dặm đường, từng ngày một. Anh sẽ lại làm thế. Anh sẽ đuổi theo em xuyên qua ba lục địa nếu đó là những gì phải làm để được ở bên em.”

Tôi đã nghe một tiếng thở dài nho nhỏ và anh lùi ra xa. “Mặc dù vậy, có lẽ kế hoạch của chúng ta có một lỗ hổng,” anh ấy nói, “Griz”.

“Griz ư? Anh ta dường như là điều ít phải lo lắng nhất. Anh ta đã bao che cho chúng ta một lần rồi.”

Một nếp nhăn hằn sâu hơn giữa hai lông mày của anh ấy như thể Griz khiến anh ấy đau đầu. “Anh ta biết anh là ai, và có vẻ như anh ta cũng khá quen thân với một trong những người bạn của anh nữa. Khi Griz nhận ra anh ấy, anh ta đã điều tra ra âm mưu đằng sau là gì và anh ta nói rõ rằng anh ta không thể để em rời đi. Anh ta là một thành viên thị tộc và anh ta mong muốn em ở lại đây. Đồng đội của anh giải thích rằng anh ấy chỉ đến đây để đưa anh trốn thoát thôi, và Griz dường như chấp nhận điều đó, nhưng anh ta đang để mắt sát sao đến chúng ta”.

Tôi lắc đầu hoài nghi. “Để em hiểu chuyện này một cách đúng đắn xem nào. Anh ta không quan tâm đến việc những người lính của Dalbreck đang ở bên này sông hay những âm mưu và những kế hoạch trốn thoát, miễn là anh ta giữ được em ở lại?”

“Đúng vậy. Bọn anh định sẽ âm thầm tiễn anh ta đi tại nơi ở của anh ta nếu cần phải như vậy nhưng em có thể thấy anh ta là một gã dữ dằn - chuyện đó có thể không dễ dàng chút nào.”

Máu tôi sôi lên. Giữ em lại. Giống như một cậu bé giữ một con ếch trong túi của mình. “Không,” tôi nói. “Em sẽ săn sóc Griz –”

“Lia, anh ta quá...”

“Em luôn tin tưởng anh, Rafe. Anh cần phải tin tưởng em trong chuyện này. Em sẽ xử lý chuyện về Griz.”

Anh ấy mở miệng phản bác.

“Rafe,” tôi nói một cách cứng cỏi.

Anh ấy thở dài và gật đầu miễn cưỡng. “Tối nay ở Sảnh Sanctum, phải nhớ nói về các kế hoạch tương lai. Những chuyện sẽ xảy ra trong một tuần tới tính từ bây giờ. Hãy hỏi về thời tiết, bất cứ thứ gì, làm như thể em muốn ở lại đây. Không chỉ mỗi Komizar để ý từng chi tiết đâu. Các Rahta, Chievdar và đặc biệt là Griz, anh ta lưu ý từng từ đấy.”

Có tiếng gõ nhẹ ở cửa. Thời gian của chúng tôi đã hết.

“Vai anh,” tôi nói. “Vết thương lành đến đâu rồi.”

“Chỉ là một vết rạch. Người đầu bếp đã cho anh một loại thuốc đắp hôi để chữa trị.”

Anh ấy cúi xuống và hôn nhẹ vào vết rách trên gò má tôi. “Nhìn chúng ta mà xem,” anh ấy nói. “Chúng ta quả là một đôi, không phải sao?” Nhưng rồi một nụ hôn lại kéo theo nhiều nụ hôn khác, như thể anh ấy đã quên rằng anh ấy phải đi rồi.

“Không ai còn nhận ra chúng ta nữa,” tôi trả lời. “Chúng ta không còn là một hoàng tử và một công chúa thực thụ nữa.”

Anh ấy bật cười ngay giữa nụ hôn và ngả người ra sau để nhìn thẳng vào tôi. “Em đã bao giờ là một công chúa thực thụ đâu.” Hai bàn tay anh ấy ôm lấy khuôn mặt tôi và nụ cười của anh ấy từ từ phai đi. “Nhưng em là tất cả những gì anh muốn. Hãy ghi nhớ điều đó. Anh yêu em, Lia. Không phải vì tước vị của em. Và không phải vì một mảnh giấy nào đó ra lệnh cho anh phải vậy. Bởi vì anh yêu em, thế thôi.”

Không còn thời gian để nói chuyện hay hôn nữa. Anh ấy chộp lấy túi yên cương của tôi và vội vã đi ra cửa.

“Chờ đã!” Tôi nói. “Em có một thứ khác cho anh đây.” Tôi đi đến chỗ cái rương và lấy ra một cái bình bé xíu đựng chất lỏng trong suốt và nút kín. “Nó chỉ là một thứ nho nhỏ mà em nẫng được trong những lần phiêu lưu của mình,” tôi nói. “Nó có thể mang lại cho chúng ta chút thời gian nữa.” Tôi nói với anh ấy các công dụng của nó một cách chính xác.

Anh ấy cười nhăn nhở. “Chẳng giống một công chúa thực thụ chút nào cả.” Anh ấy thận trọng nhét cái lọ nhỏ vào túi yên cương và rời đi.