Chương 58
TUYẾT BẮT ĐẦU ĐỔ NHẸ, XOAY TRÒN TRONG CƠN GIÓ, nhưng vẫn không thể cản bước chân tôi. Tôi tìm thấy Griz trong bãi giữ ngựa cùng với Eben và con ngựa non.
Tôi nhảy lên trên rào chắn và nhảy xuống để vào bên trong.
“Chuyện gì đây?” Griz hỏi, trong khi di chuyển một cách vụng về tới chỗ thanh má của khung cửa phía anh ta, đối diện với thanh má khung cửa bên chỗ tôi. Tóc anh ta tung bay trong gió.
Tôi lườm Griz nhưng không trả lời, thay vào đó, quay sang Eben.
“Việc huấn luyện thế nào rồi, Eben?” Tôi hỏi.
Eben nhìn tôi cảnh giác, cảm nhận có điều gì đó không ổn và không chỉ vì vết bầm và vết rách trên mặt tôi. “Nó học rất nhanh,” thằng bé trả lời. “Giờ nó có thể đi trên dây được rồi.”
Eben xoa mõm con ngựa, và chú ngựa non trấn tĩnh lại khi được vuốt ve. Giữa chúng rõ ràng đã có một sự kết nối. Kiểu của Eben, bà Dihara từng gọi như thế. Có một sự thấu hiểu giữa họ, một kiểu tin tưởng, bí ẩn nhưng không thần kỳ... Một kiểu tin tưởng đòi hỏi một loại tai và mắt khác. Tôi đưa tay ra và vuốt ve ngôi sao trên đầu con ngựa non.
Griz sốt ruột chuyển từ chân này sang chân khác.
“Cậu đã đặt tên cho nó chưa?” Tôi hỏi.
Eben do dự, liếc nhìn Griz.
“Đừng nghe theo những kẻ ngốc, Eben.” Tôi ấn nắm tay ngay dưới lồng ngực mình. “Nếu cậu cảm nhận điều đó ở đây, hãy tin tưởng.”
“Spirit,” Eben lặng lẽ nói. “Tôi đặt tên y hệt.”
Griz đã mất hết kiên nhẫn, và anh ta di chuyển về phía thanh chắn rào. “Cô nên đi...”
Tôi công kích anh ta, giọng nói của tôi to rõ và sắc nét.
“Tôi sẽ rời đi khi tôi sẵn sàng rời đi, anh hiểu không?”
“Eben,” Griz nói, “cho chúng tôi một phút riêng tư. Công chúa và tôi...”
“Cứ ở đó, Eben! Cậu cũng cần phải nghe điều này, bởi vì ai mà biết được những kẻ ngốc này đã nhồi sọ cậu những thứ vớ vẩn gì.”
Tôi tiến đến chỗ Griz, chọc ngón tay vào ngực anh ta. “Để tôi nói cho anh hiểu rõ hẳn nhé. Mặc dù có vài người có thể tìm cách để biến tướng sự việc theo hướng khác, nhưng tôi không phải là một cô dâu trao đổi ở một vương quốc khác, cũng không phải là một chiến lợi phẩm chiến tranh, và cũng không phải là cái máy nói cho Komizar của anh. Tôi không phải là cái thẻ gỗ cọc tiền trong một ván bài để quăng bừa vào giữa cả đống thẻ, cũng không phải là một cái thẻ đang đang nắm chặt trong tay của một đối thủ tham lam. Tôi là một người chơi ngồi cùng bàn, đồng đẳng như những người khác, và từ ngày hôm nay về sau, tôi sẽ tự chơi theo cách của mình miễn là tôi thấy phù hợp. Anh có hiểu tôi nói gì không? Bởi vì hậu quả có thể rất tệ hại nếu ai đó nghĩ khác đi.”
Eben há hốc miệng nhìn tôi, nhưng Griz vẫn đứng đó, trong bộ dạng khổng lồ đầy đe dọa, giống một cậu học sinh bị trừng phạt hơn là một chiến binh hung dữ. Môi anh ta nhếch lên, và anh ta quay sang Eben. “Chạy vài vòng với con Spirit đi.”
Tôi thấy khuôn mặt của Eben lộ vẻ ngạc nhiên khi Griz đã gọi tên con ngựa của mình.
Tôi đoán rằng Griz đã hiểu những lời gửi gắm của tôi. Bây giờ anh ta chỉ cần ghi nhớ nó nữa thôi.
✽ ✽ ✽
ĐẾN KHI TÔI QUAY LẠI TÒA SANCTUM, GIÓ VẪN ĐANG GÀO RÚ, những cơn mưa tuyết quất đầy vào mặt tôi. Lại một lần nữa đúng như dì Bernette đã mô tả, những bông tuyết tàn nhẫn, bỏng rát. Tôi hôn hai ngón tay và giơ cao lên hướng về phía thiên đường gửi tới dì tôi, anh trai tôi và cả tới cha mẹ tôi. Tôi không còn cảm thấy khó khăn để tin vào những khía cạnh khác nhau đến vậy của bông tuyết nữa. Quá nhiều thứ cũng như vậy. Tôi kéo áo choàng sát lại bên mình như thể nó đang trên đà bung toạc ra. Mùa đông đang sầm sập kéo tới cùng với sự báo thù. Tối nay sẽ không có màn hát tưởng nhớ nào trên tường nữa.
Chỉ chực chờ tôi quay trở về, một người lính gác đang đợi sẵn để chuyển lời.
Hãy mặc chiếc váy màu nâu.
Ngay cả khi ngập đầu bận rộn với tất cả các cuộc họp Hội đồng, Komizar vẫn xoay xỏa để chuyển lời. Đối với hắn ta, không có chi tiết nào là quá nhỏ hay quá lớn và không cần kiểm soát.
Tôi biết tại sao hắn ta chọn màu nâu. Đó là chiếc váy đơn điệu nhất của tôi, chắc hẳn là tẻ nhạt nhất trong mắt hắn ta, nhưng là lựa chọn tốt hơn cả để tương phản và phô trương chiếc váy màu đỏ mà hắn ta đã chọn để tôi mặc vào ngày mai. Tôi không nghi ngờ gì chuyện hắn có lẽ đã ra lệnh cho tuyết rơi nhằm tạo phông nền hoàn hảo và chắc chắn hắn có lẽ đã ra lệnh cho cả mặt trời tỏa nắng vào buổi sáng để không làm nản lòng đám đông.
Tôi mặc trang phục theo đúng như chỉ lệnh, nhưng còn có nhiều thứ để đeo lên người ngoài chiếc váy nâu đơn điệu đó.
Tôi nâng chiếc đai đeo gươm chéo của Walther lên, ghé môi vào chúng, lớp da mềm và ấm, nỗi dau trong tôi tràn đầy như cái ngày tôi nhắm mắt và hôn vĩnh biệt anh ấy. Tôi đeo nó lên người, áp vào ngực mình.
Tiếp theo là sợi dây đeo xương, giờ đã đầy ắp và nặng trĩu lòng biết ơn.
Tôi buông tóc, xoa ngang vai. Tối nay không cần phải phô hình kavah ra nữa. Đến giờ, mọi người trong Tòa Sanctum đều biết về nó rồi.
Tôi đeo chiếc bùa hộ mệnh mua ở chợ Jehendra, một chiếc nhẫn bằng đồng cán mỏng của thị tộc Arakan, một chiếc thắt lưng tết bằng cỏ Thannis khô của một cô gái ở cao nguyên Montpair. Sự chào đón của Venda đến với tôi theo nhiều cách, mỗi món quà đều thấm đẫm niềm hy vọng.
Không có điều gì tôi muốn hơn là được rời khỏi nơi này để biến mất cùng với Rafe vào trong một thế giới của riêng chúng tôi và vờ như Venda chưa từng tồn tại, vờ như vài tháng qua chưa từng xảy ra, để lại được mơ lại từ đầu ước mơ của chúng tôi - về một cái kết có hậu hơn như Rafe vẫn mong mỏi. Tôi đau đáu ngóng về quê nhà theo một cách mà tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày như thế và tôi biết rằng bằng cách nào đó tôi phải về đó để cảnh báo mọi người. Nhưng tôi không thể phủ nhận đôi lúc tôi cũng động lòng. Sự xáo động dâng trào trong tôi vào những thời khắc không đoán trước được - khi một cô hầu gái, bẽn lẽn, run run cụp mi mắt xuống, khi tôi bắt gặp một cái liếc qua hiếm hoi của Eben trẻ dại, khi Effierra ngân nga những lời mẹ cô ấy hát - móng vuốt - nhanh nhẹn và dữ dội; dây nho - chậm rãi và kiên định. Khi cả một lều đầy ắp các phụ nữ đo kiểm, khớp thử và quấn quanh tôi các trang phục của họ, tôi cảm thấy họ đính thêm cả những kỳ vọng của mình vào những chiếc váy đó. Chính họ cũng mặc các trang phục đó nữa, cho dù kể cả họ phải ráp từng mảnh vụn với nhau để làm được điều đó.
Và có lẽ, lòng tôi xáo động nhiều nhất khi tôi ở bên cạnh Aster. Sao mà tôi lại dần dần yêu quý cô bé đến thế chỉ trong một thời gian ngắn được nhỉ? Như thể tương liên tâm trí, cô bé gõ cửa phòng tôi và bước vào. Cô bé mang theo một cái xe đẩy và đội quân mà nó tự chọn - Yvet và Zekiah. Chúng còn quá nhỏ để đẩy xe chở hàng nhưng chúng có thể kiếm được chút gì đó để ăn trong nhà bếp bằng cách làm những công việc khác.
“Chúng em phải thu thập đồ đạc của chị, Miz và chuyển tất cả đến nơi ở mới của chị. Nếu chị chấp nhận thì sẽ là như thế. Nhưng em nghĩ chắc phải vậy thôi bởi vì Komizar đã ra lệnh này, nên em mong chị đừng bận tâm nếu chúng em gập quần áo và để chúng vào đây trên chiếc xe này...” Khuôn mặt cô bé lộ rõ vẻ lo lắng; và cô bé vội vã lại gần tôi. “Má chị sao vậy?”
Tôi đưa tay lên, chạm vào gò má. Tôi thấy khó lòng nói dối Aster nhưng con bé còn quá nhỏ và không nên bị lôi kéo vào chuyện này. “Chỉ tại một cú ngã vụng về thôi mà,” tôi trả lời.
Con bé nhíu mày như thể không tin lắm.
“Nào,” tôi nói, “cứ làm đi, dọn đồ đạc của chị đi. Cảm ơn bọn em.” Cô bé om sòm như một bà già, và bọn nhỏ đi hoàn thành công việc của mình. Nếu tất cả đều diễn ra tốt đẹp, tôi sẽ chỉ ở trong khu phòng mới đúng một đêm. Chúng thu thập những chiếc thắt lưng và quần áo mặc trong mà Effiera đã đưa cho tôi trước tiên, rồi tới những chiếc váy. Aster chộp lấy chiếc khăn tắm của Calantha trên giường nhưng khi con bé nâng nó lên, có thứ gì đó nằng nặng rời ra và rơi xoảng xuống sàn nhà.
Chúng tôi đều hít thở gấp gáp. Con dao nạm đá quý của tôi. Con dao mà tôi đã nghĩ là sẽ một đi không trở lại. Calantha đã giữ nó từ đó đến giờ. Aster, Yvet và Zekiah trố mắt nhìn con dao một cách ngớ ngẩn, bước lùi lại rồi nhìn tôi. Thậm chí với tất cả hồn nhiên của chúng, chúng vẫn biết tôi không nên giữ vũ khí riêng.
“Chúng ta nên làm gì với cái này?” Aster hỏi.
Tôi vội vã quỳ xuống, nhặt con dao lên trong khi giật lấy chiếc khăn từ tay Aster. “Đây là một món quà cưới của Komizar,” tôi nói và gói nó lại như trước. “Ngài ấy sẽ không vui nếu thấy chị quá lơ là với nó. Làm ơn đừng nhắc tới cái này với Ngài ấy nhé.” Tôi nhìn lên ba khuôn mặt đang tròn xoe mắt nhìn. “Và đừng nói với bất kỳ ai hết.”
Chúng đều gật đầu, và tôi nhét con dao xuống đáy thùng xe đẩy. “Khi các em mang những thứ này tới phòng chị, làm ơn lấy con dao một cách cẩn thận và đặt nó xuống dưới tất cả đống quần áo của chị nhé. Bọn em làm được không đó?”
Aster nhìn tôi, vẻ mặt nghiêm túc. Cô bé không để ý đến những điều tôi nói chút nào. Không đứa nào trong số chúng bận tâm. Sự hồn nhiên, tuổi thơ của chúng đã bị đánh cắp lâu rồi, cũng như Eben vậy. “Đừng lo, Miz,” Aster nói. “Em sẽ cẩn thận và đặt nó ở một nơi thực sự kín đáo.”
Tôi bắt đầu đứng dậy, nhưng Yvet ngăn tôi lại và nhô người về phía trước để hôn vào bên má bị thương của tôi, đôi môi nhỏ nhắn của con bé ươn ướt chạm vào da tôi. “Vết thương không đau lâu đâu, Miz. Can đảm lên.”
Tôi nuốt khan, cố gắng trả lời mà không biến thành một tên ngốc cằn nhằn. “Chị sẽ cố gắng, Yvet. Chị sẽ cố gắng can đảm giống như em.”
❖ ❖ ❖
Tự mình phản lại
Bị đánh đập và bị khinh khi,
Cô ấy vạch trần kẻ xấu xa
Về con rồng mang nhiều khuôn mặt
Không biết đâu là bến là bờ.
– Bài hát của Venda