← Quay lại trang sách

Chương 59 KADEN

TÔI NGỒI TẠI BÀN HỘI ĐỒNG, LẮNG NGHE, GẬT ĐẦU, CỐ GẮNG chen thêm lời nào đó mỗi khi tôi có cơ hội, nhưng lại một lần nữa Lia đã khống chế suy nghĩ của tôi. Từng giọt máu trong tôi đều chắc chắn rằng tôi cần cô ấy ở đây. Rằng cô ấy cần phải ở đây. Nhưng có vẻ như điều đó bây giờ gần như là không thể nữa rồi.

Tôi đã biết từ trước.

Tôi biết anh ấy định lên kế hoạch chuyện gì nhưng tôi không nói gì hết bởi vì điều đó là tất cả những gì tôi nghĩ rằng tôi mong muốn - “các nấc thang công lý,” anh ấy gọi thế - và tôi muốn có công lý. Đó cũng là cách mà tôi gọi tên điều đó. Nhưng tôi biết chúng tôi đang bẻ cong từ ngữ. Thực chất và đơn giản, nó là sự báo thù. Nó là tất cả những gì quan trọng. Tôi chắc chắn rằng cái ngày mà tôi nhìn vào mắt cha tôi và giúp ông ta trút hơi thở cuối cùng, hơi thở của chính tôi sẽ tròn đầy hơn. Những vết sẹo mà tôi mang theo sẽ biến mất và bị quên lãng một cách diệu kỳ. Bất cứ cái giá nào dường như cũng xứng đáng với phần thưởng đó. Người vô tội phải chết trong chiến tranh, Lia. Tôi đã tự nói với mình những từ đó vô số lần như một lời biện minh, ngay cả khi tôi biết về cái chết của Greta. Người vô tội phải chết. Nhưng bây giờ khi tôi mường tượng ra cảnh dì Berdi cho thêm thức ăn vào suất đồ hầm, cảnh bản thân tôi đang khiêu vũ trên đường ở Terravin cùng Gwyneth và Simone... và còn có cả Pauline nữa, một cô gái tốt bụng và dịu dàng nhất có thể so với bất kỳ sinh vật trần thế nào. Bây giờ, người vô tội đã có tên. Khuôn mặt của họ sắc nét và rõ ràng, trong khi bộ mặt công lý ngày càng mờ nhạt đi.

Đồng thời, tôi không thể quên những con người Venda, những người đã nhận tôi vào. Họ đã tiếp nhận tôi như là một thành viên cộng đồng của họ. Nuôi dưỡng tôi. Bây giờ tôi đã là người Venda, và tôi biết họ cần rất nhiều nguồn cung. Vương quốc chúng tôi phải vật lộn mỗi ngày dưới sự áp bức những kẻ không động lòng trắc ẩn. Không phải là vùng đất này xứng đáng với vài biện pháp công lý hay sao? Và câu trả lời cho câu hỏi đó theo như tôi biết là một tiếng “Đáng” không thể phủ nhận.

Tôi sẽ không để họ bị bất cứ tổn hại nào.

Các cuộc họp kéo dài. Thống đốc Obraun rất dễ dao động, đồng ý tăng gấp đôi tải trọng từ các mỏ của ông ta ở Arleston. Gần như hưởng ứng quá mức. Các thống đốc khác chùn bước, cho rằng họ không thể nặn máu từ một hòn đá. Komizar đảm bảo với họ rằng họ có thể.

Anh đã có một sự đồng thuận. Thật tuyệt cho anh.

“Không nói gì sao, Assassin?”

Tôi ngước nhìn, Malich cười nhếch miệng với tôi từ phía bên kia bàn, thích thú khi bắt gặp tôi đang suy nghĩ chuyện khác.

“Tất cả chúng tôi đều đã thực hành nặn máu từ đá suốt rồi. Chúng tôi đã làm hàng năm nay rồi. Chúng tôi có thể gắng thêm một mùa đông nữa.”

Nụ cười của anh ta tắt dần khi Komizar đứng lên, hài lòng rằng tôi đã thúc đẩy sự nghiệp. Anh ấy gật đầu, sự thấu hiểu bấy lâu nay về nhau của chúng tôi được thiết lập lại.