Chương 60 PAULINE
CHÚNG TÔI ĐANG ĐỢI HOÀNG TỬ BRYN VÀ REGAN Ở BÊN RÌA KHU CHỢ CỦA TÒA THÀNH, dưới bóng của những cây vân sam cao như tòa tháp, thì một người lính phi ngựa nước đại điên cuồng qua. Anh ta ngã từ trên lưng ngựa xuống bậc thềm, gần như sắp chết. Một người lính gác vội vã tới bên anh ta và người lính kia nói vài lời mà chúng tôi ở quá xa đến nỗi không nghe rõ được, và rồi anh ta ra đi. Người lính gác mất dạng vào bên trong thành trong khi hai người lính gác khác đỡ người lính kia lên và đưa anh ta vào bên trong.
Một đám đông dần tụ lại ngay khi có tin đồn thổi về người lính đó. Anh ta được xác nhận là lính thuộc trung đội của anh Walther. Nhiều phút trôi qua, rồi một giờ mà vẫn không thấy tăm hơi gì của cả Hoàng tử Bryn hay Regan.
Cho đến khi, một người nào đó lại bước ra từ tòa lâu đài, quảng trường đã chật cứng người. Ngài Phó nhiếp chính lộ diện và đứng ngay ở bậc thềm cao nhất, khuôn mặt xúc động mạnh. Ông ấy vuốt thẳng mái tóc vàng kim của mình như thể cố gắng trấn tĩnh bản thân - hoặc có lẽ ước gì hoãn lại được những điều mà ông ấy phải nói ra. Giọng ông ấy vỡ vụn ngay từ những từ đầu tiên nhưng rồi ông ấy thu hết sức mạnh và tuyên bố rằng Hoàng tử kế vị Walther của Morrighan đã hy sinh cùng với trung đội của mình, bị thảm sát bởi bọn man rợ.
Đầu gối tôi bủn rủn, dì Berdi nắm lấy cánh tay tôi.
Yên lặng bóp nghẹt đám đông trong giây lát, rồi những người mẹ tiếp theo nhau, những người chị em, người cha, người vợ, người anh em quỳ gối xuống. Tiếng than khóc đau khổ của họ rền rĩ trong không gian, và rồi sau đó Hoàng hậu xuất hiện ở bậc thềm, khuôn mặt hốc hác và nhợt nhạt hơn so với khuôn mặt tôi còn nhớ. Bà bước vào giữa đám đông, và bà khóc cùng với họ. Ngài Phó nhiếp chính cố gắng xoa dịu nhưng không thể an ủi được bà hay bất cứ ai khác.
Cuối cùng, tôi thấy những người anh trai của Lia đứng lên và dừng lại ở bậc thềm cao nhất. Vẻ mặt buồn rầu, đôi mắt trống rỗng. Không thấy bóng dáng của Đức vua nhưng rồi Đại pháp quan xuất hiện ngay sát nút. Gwyneth và tôi đều rúc vào trong mũ trùm đầu để chắc chắn rằng chúng tôi đã ẩn thân kĩ càng. Khuôn mặt của Đại pháp quan không quá xúc động nhưng nghiêm trang. Ông ta nói với tất cả mọi người rằng ông ta có nhiều tin tức tệ hơn cần phải chia sẻ - những tin tức sẽ khiến họ chịu đựng nỗi đau buồn gấp đôi.
“Chúng tôi có tin về Công chúa Arabella.” Một tiếng suỵt ra hiệu, và tiếng thổn thức nghẹn cả lại khi mọi người chờ nghe những gì đã xảy ra với cô ấy. “Khi cô ấy rũ bỏ nghĩa vụ Con gái trưởng gia tộc của mình, cô ấy đã đặt chúng ta vào hiểm họa và chúng ta thấy hậu quả của sự phản trắc đó chính là cải chết của Hoàng tử Walther và ba mươi hai người lính tinh nhuệ nhất của chúng ta. Bây giờ tin tức đưa đến cho biết sự phản bội của cô ấy còn sâu nặng hơn cả thế. Cô ấy đang thiết lập liên minh với kẻ thù. Đó luôn là một phần kế hoạch của cô ấy từ trước tới nay, cô ấy đã từ bỏ chúng ta và tuyên bố kế hoạch của cô ấy là kết hôn với thủ lĩnh cai trị đám man rợ để trở thành Hoàng hậu Venda.”
Không khí nín thở chúng xâm chiếm. Không thể nào tin nổi. Không, chuyện đó là không thể. Nhưng tôi nhìn anh Bryn và Regan. Đang đứng chết trân, họ không cố bảo vệ danh dự của em gái mình hay làm mất uy tín của Đại pháp quan.
“Tuyên bố,” ông ta tiếp tục, “rằng, từ giây phút này trở đi, cô ấy là kẻ thù đáng ghê tởm nhất của Vương quốc Morrighan.” Tên của cô ấy sẽ bị ô uế trong mọi sử sách và nếu thánh thần giao cô ấy về tay chúng ta, cô ấy sẽ bị xử tử ngay lập tức vì tội chống lại Người còn sót lại được lựa chọn.
Tôi không thở nổi. Không khi nào có chuyện đó.
Cuối cùng thì anh Regan cũng trao đổi bằng ánh mắt với tôi, nhưng ánh mắt của anh ấy trống rỗng. Anh ấy không buồn tỏ ra rằng anh ấy không tin điều đó. Đầu của anh Bryn gục xuống, và anh ấy quay người và trở lại vào tòa thành. Hoàng tử Regan đi theo.
Họ đang đau buồn cho anh Walther. Chắc hẳn là thế. Chắc chắn rằng trong thâm tâm họ đã biết đó là một lời nói dối. Cô ấy đã bị bắt cóc. Tôi đã tự nói chuyện đó với họ. Tôi biết những gì tôi đã thấy và đã nghe là như thế nào.
Chúng tôi trở về nhà trọ của mình trong sự im lặng đến kinh ngạc.
“Cô ấy sẽ không làm điều đó,” cuối cùng tôi nói. “Lia sẽ không bao giờ hợp lực với kẻ thù chống lại Morrighan. Không bao giờ.”
“Di biết,” dì Berdi nói.
Bụng tôi quặn thắt, và tôi cúi xuống, tự ôm chặt lấy mình.
Berdi và Gwyneth ngay lập tức ở bên cạnh tôi, đỡ lấy tôi đề phòng tôi bị ngã. “Chỉ là em bé đang duỗi ra,” tôi nói và hít một hơi thở sâu và an tịnh.
“Để tôi đưa cô về lại nhà trọ,” Gwyneth nói. “Chúng ta sẽ tinh lọc thông tin này về Lia. Cần phải có một số lời giải thích.”
Cơn co thắt giảm bớt, và tôi đứng thẳng người lên. Vẫn còn hai tháng nữa mới đến ngày sinh của tôi. Đừng ra sớm nhé con. Mẹ chưa sẵn sàng.
“Con có cần nghỉ ngơi không?” Dì Berdi hỏi. “Chúng ta có thể dừng lại ở quán trọ này và kiếm chút gì cho con lót dạ.”
Tôi nhìn vào quán trọ gần đó. Thật là hấp dẫn, nhưng tôi chỉ muốn quay trở lại...
Tôi đông cứng người.
“Có chuyện gì vậy?” Gwyneth hỏi.
Có gì đó đập vào mắt tôi. Tôi gỡ bỏ cảnh tay đỡ của họ và đi lại gần quán rượu, cố gắng nhìn rõ hơn qua cửa sổ.
Tôi chớp mắt, cố gắng lấy lại sự tập trung hết lần này đến lần khác.
Anh ấy chết rồi.
Lia đã nói với tôi mà. Tôi nghe thấy những lời của cô ấy rõ ràng như thể cô ấy đang nói với tôi bây giờ. Cô ấy đã nhìn chằm chằm vào chân mình, và những lời nói của cô ấy nối tiếp nhau thành một tràng hồi hộp, nhanh chóng. Đội tuần tra của anh ấy đã bị phục kích. Đội trưởng đội cận vệ đã chôn anh ấy ở một cánh đồng xa. Những lời cuối cùng của anh ấy là về cậu - Hãy nói với Pauline rằng tôi yêu cô ấy. Anh ấy chết rồi. Anh ấy sẽ không quay lại.
Nhưng đôi mắt cô ấy đã lập tức né tránh mắt của tôi hết lần này đến lần khác.
Lia đã nói dối tôi.
Bởi vì anh ta ở đó, rõ ràng như ban ngày. Mikael đang ngồi trong quán rượu, một cốc bia trên một đầu gối và một cô gái trên đầu gối bên kia.
Thế giới xoay vần, và tôi với tay vào cột đèn lồng để trụ vững. Tôi không chắc điều gì đã khiến tôi đau đớn hơn, rằng Mikael vẫn còn sống và khỏe mạnh hay Lia, người mà tôi tin tưởng như một người chị em gái, đã lừa dối tôi hoàn toàn như vậy.
Dì Berdi ở bên cạnh tôi, nắm chặt lấy cánh tay tôi. “Con có muốn vào không?” dì ấy hỏi.
Gwyneth cũng ở đó, nhưng cô ấy đang nhìn qua cửa sổ, chỗ tôi vẫn nhìn chằm chằm. “Không,” cô ấy nói nhanh. “Cô ấy không muốn vào. Không phải bây giờ.”
Và Gwyneth đã đúng. Tôi biết tìm anh ta ở đâu khi tôi đã sẵn sàng, nhưng tôi chưa sẵn sàng bây giờ.