Chương 61
LÍNH GÁC ĐANG HỘ TỐNG TÔI XUÔI THEO HÀNH LANG TỚI SẢNH SANCTUM thì tôi nghe tiếng bước chân tiến lại gần. Những bước chân vội vã. Kaden vòng qua góc, đi vào hành lang của chúng tôi và dừng lại.
“Chờ cô ấy ở chỗ cầu thang,” anh ấy nói, đuổi mấy người lính đi. “Ta cần nói chuyện với công chúa.”
Họ làm theo lệnh và anh ấy kéo tôi vào một lối đi tối tăm, chật hẹp. Mắt anh ấy sượt qua má tôi.
“Chỉ là một lần ngã vụng về thôi, Kaden. Đừng làm quá lên.”
Anh ấy đưa tay lên, nhẹ nhàng lướt ngón tay cái bên dưới xương gò má tôi. Hàm anh ấy nghiến chặt lại. “Chúng ta cứ tiếp tục như thế này bao lâu nữa vậy, Lia? Khi nào thì cô định thành thật với tôi?”
Tôi nhìn đôi mắt thành khẩn của anh ta và tôi ngạc nhiên rằng ngực tôi nhói lên với mong muốn được kể cho anh ta nghe mọi chuyện, nhưng giờ này, Rafe và tôi đã quá cận kề tự do rồi, không thể đánh đổi bằng lòng trung thực xa xỉ được. Tôi vẫn không biết Kaden có thể làm gì cơ mà. Sự dâng hiến của anh ta dành cho tôi là rõ ràng nhưng lòng trung thành của anh ta với Venda và Komizar cũng đã được chứng minh.
“Tôi không giấu giếm anh bất cứ điều gì.”
“Phái viên thì sao? Anh ta là ai?”
Nó giống như là một lời buộc tội hơn là một câu hỏi. Tôi nhếch môi sững sờ. “Một kẻ nói dối và một người thao túng. Đó là tất cả những gì mà tôi biết về hắn ta. Tôi thề.”
“Cô đảm bảo lời mình nói chứ?”
Tôi gật đầu.
Anh ta nhân nhượng. Tôi thấy điều đó trong mắt anh ta và đúng lúc đó, ngực anh ta dâng lên một hơi thở nhẹ nhõm. Bây giờ anh ta đã tin rằng tôi không liên thủ với Phái viên. Nhưng lòng tin của anh ta đối với tôi thoảng qua nhanh chóng. Anh ta lại chuyển sang một mối nghi ngờ khác.
“Tôi biết cô không yêu Komizar.”
“Tôi đã thừa nhận điều đó với anh rồi mà. Chúng ta định nói lại chuyện này một lần nữa là sao vậy?”
“Nếu cô nghĩ cưới anh ấy sẽ mang lại cho cô quyền lực, thì cô sai rồi. Anh ấy sẽ không chia sẻ quyền lực với cô đâu.”
“Chúng ta sẽ cùng xem sao.”
“Chết tiệt, Lia! Cô đang nói dối. Tôi biết cô là người thế nào. Cô đã nói với tôi cô sẽ cưới, và tôi tin cô. Cô định làm gì vậy?”
Tôi vẫn im lặng.
Anh ta thở dài. “Đừng làm vậy. Chuyện sẽ không suôn sẻ đâu. Hãy tin tôi. Cô sẽ ở lại đây.”
Tôi cố tỏ ra vững vàng nhưng cái cách mà anh ta nói ra điều đó khiến máu tôi đông cứng như băng ở ngực. Không có chút giận dữ hay châm chọc nào trong đó. Chỉ toàn sự thật.
Anh ta bước ra xa, xược những ngón tay qua mái tóc, rồi dựa lưng vào bức tường đối diện. Đôi mắt anh ta bùng cháy khẩn cầu. “Tôi đã nghe thấy tên cô,” anh ta giải thích. “Nó bồng bềnh theo gió, thì thầm với tôi trước khi tôi đến Terravin. Và sau đó, vào cái ngày cô băng bó vai cho tôi bên hiên quán trọ, tôi đã nhìn thấy chúng ta, Lia. Cùng nhau. Ở đây.”
Miệng tôi khô khốc. Anh ta không cần phải nói thêm. Vài từ đó đủ để giải thích thêm vào cho quãng thời gian chúng tôi ở Cam Lanteux khi mà anh ta dường như cảm nhận được mọi thứ trước khi chúng xảy ra, những lời của chính mẹ tôi vụt trở lại với tôi khi tôi hỏi bà về chuyện những người con trai cũng sở hữu năng lực dự cảm. Chuyện đó là có, nhưng không dự đoán trước được.
Kaden đã sở hữu năng lực đó. Ít nhất là một phần nhỏ của nó.
“Anh đã luôn biết rằng anh có năng lực đó?”
“Đó là một phần lý do tại sao cha tôi đã vứt bỏ tôi. Tôi đã dùng nó để chống lại vợ ông ấy trong cơn tức giận. Tôi đã phủ nhận năng lực kể từ đó, nhưng đôi khi...” Anh lắc đầu. “Giống như khi tôi đang tìm đến cô. Tôi biết đó là năng lực, ngay cả khi tôi không muốn thừa nhận. Và sau đó tôi nhìn thấy chúng ta. Ở đây.”
Tim tôi đập thình thịch khi tôi nghĩ đến những giấc mơ của chính mình về Rafe, anh phải bỏ lại tôi phía sau. Những giấc mơ đó dường như đang xác nhận điều mà Kaden đã nghĩ rằng anh ta đã dự cảm trước.
Hẳn là chúng tôi đã sai. Đó không phải là những gì tôi cảm thấy trong trái tim mình.
“Và chúng ta đang ở đây,” tôi hổn hển đáp lời. “Lúc này. Nhìn thấy chúng ta đang ở đây không tiết lộ thêm gì nhiều lắm.”
“Không phải bây giờ. Tôi thấy chúng ta một thời gian dài từ đây về sau. Tôi bồng một đứa bé trong tay.”
“Tôi đã có một giấc mơ đêm qua rằng tôi có thể bay. Điều đó không có nghĩa là tôi sẽ mọc thêm cánh.”
“Giấc mơ và tiên liệu là hai chuyện khác nhau.”
“Nhưng đôi khi rất khó để nhận ra sự khác biệt. Nhất là khi anh chưa bồi dưỡng năng lực. Anh cũng thiếu kinh nghiệm trong việc này như tôi thôi, Kaden.”
“Đúng,” anh ta nói, và bước lại gần hơn. “Nhưng tôi biết một điều chắc chắn. Tôi yêu cô, Lia. Tôi sẽ luôn yêu cô. Hãy nhớ rằng ngày mai khi cô ràng buộc cuộc đời mình mãi mãi với... Komizar. Tôi yêu cô, và tôi biết cô quan tâm đến tôi.”
Anh ta quay lưng bỏ đi, còn tôi thì nhắm mắt lại. Đầu tôi đau nhức với những mánh khóe và những lời dối trá của mình, bởi vì thánh thần nâng đỡ tôi, tôi biết mình không nên, nhưng tôi cũng quan tâm đến Kaden - chỉ không theo cách mà anh ta vô cùng muốn. Không điều gì, thậm chí là thời gian hay năng lực có thể thay đổi điều đó.
Tôi đã thấy chúng ta, Lia. Bên nhau. Có lẽ anh ta chỉ muốn nhìn thấy chúng tôi và gợi ra một hình ảnh trong tâm trí anh ta, như cách mà tôi đã mơ tưởng về chàng trai này hay chàng trai khác vô số lần hồi còn ở Civica. Tôi mở mắt, nhìn chằm chằm vào bức tường đối diện. Tôi ước gì tình yêu có thể đơn giản, rằng nó luôn được trao đi và đáp lại tương đương, bình đẳng và đồng thời, rằng tất cả các hành tinh sắp xếp theo một cách hoàn hảo để xóa tan mọi nghi ngờ, điều đó thật dễ hiểu và không bao giờ đau đớn.
Tôi nghĩ về tất cả những chàng trai mà tôi đã theo đuổi trong làng, khao khát một chút tình cảm từ họ, những nụ hôn trộm, những chàng trai mà tôi chắc chắn là tôi đã yêu họ, tôi nghĩ về Charles, người đã dẫn dắt tôi nhưng cuối cùng lại chẳng có cảm tình gì với tôi. Và sau đó Rafe đã đến, tay trong tay với tôi.
Anh ấy đã thay đổi mọi thứ. Anh ấy thu hút tôi theo một cách khác - cái cách mà đôi mắt của anh ấy khiến mọi thứ ập vào trong tôi khi tôi nhìn vào chúng, tiếng cười, tính khí của anh ấy, cái cách anh ấy đôi khi phải vật lộn để tìm từ diễn tả, cái cách hàm anh ấy co giật khi anh ấy tức giận, cái cách đăm chiêu khi anh ấy lắng nghe tôi, cả sự kiềm chế và quyết tâm đáng kinh ngạc của anh ấy khi đối mặt với những khó khăn quá lớn. Khi tôi nhìn anh ấy, tôi thấy anh ấy có thể là một người nông dân dễ tính, nhưng tôi cũng thấy một người lính và một hoàng tử đúng như bản chất anh ấy.
Chúng ta đã có một khởi đầu tồi tệ - điều đó không có nghĩa là chúng ta không thể có một kết thúc tốt đẹp hơn.
Cái cách mà anh ấy khiến tôi tràn trề hy vọng.
Nhưng tôi cũng không thể bỏ qua con đường tình yêu đầy sỏi đá. Tôi nghĩ về cha mẹ tôi, Pauline, anh Walther và chị Greta, thậm chí cả Calantha, và tôi tự hỏi liệu tình yêu có bao giờ kết thúc tốt đẹp. Tôi chỉ biết chắc chắn một điều - nó không thể kết thúc theo cách mà Kaden đã hy vọng.