← Quay lại trang sách

Chương 62

GIÓ RỀN RĨ QUA NHỮNG KẼ HỞ, ĐẬP VÀO NHỮNG CÁNH CỬA RA VÀO VÀ CỬA CHỚP NHƯ MỘT NẮM ĐẤM CỦA NGƯỜI KHỔNG LỒ. Hay cho ta vào với. Nó là kiểu cơn bão có vẻ như không bao giờ kết thúc. Ta ở đây vì con. Tuyết đây. Mùa đông đây.

Hai ngọn lửa bùng lên trong Sảnh Sanctum, mỗi một ngọn ở một đầu, nhưng những luồng gió lạnh vẫn xoáy vào bàn chân chúng tôi. Tôi theo dõi Venda, để yên tâm rằng tôi không điên, rằng bản thân kế hoạch vượt sông của Rafe không hề điên rồ, nhưng bóng tối vẫn hoàn bóng tối.

Rafe ngồi chỉ cách tôi vài ghế bên dưới, và chúng tôi đều đang đợi Komizar và các Rahtan đến. Các Chievdar vẫn om sòm với nhau như thường lệ nhưng sự vắng mặt của các Rahtan dường như đã đẩy các thống đốc vào tình thế bức bối. Họ không dịu tính như vậy nếu không phải là đã có chuyện gì đó khác lạ. Không ai đả động đến cái má của tôi nhưng tôi đã thấy họ nhìn vào nó. “Tại cầu thang,” cuối cùng tôi cũng thốt ra, rồi tự thấy mình nhắc lại khẽ khàng hơn, “Tôi ngã trên cầu thang.” Tôi không muốn có cảnh đôi co nào, không hỏi han, không kích động cơn giận của một vài thống đốc vẫn luôn tử tế với tôi. Thống đốc Faiwell ném cho tôi một cái liếc chớp nhoáng, đầy thắc mắc. Những cuộc chuyện trò dè dặt, thầm thì lại tiếp tục. Thống đốc Umbrose ngồi nhìn vào chiếc cốc vại của ông ta, trông có vẻ hơi chán ngán - hoặc say xỉn. Có phải những cuộc họp Hội đồng của họ hôm nay đã giội tắt hứng thú chè chén ồn ào thường lệ của bọn họ không? Và rồi chúng tôi nghe thấy tiếng vọng mơ hồ của những bước chân.

Tôi chưa từng nghe tiếng đội Rahtan bước vào cùng một lúc bao giờ. Có một âm điệu đáng e ngại trong nhịp bước chân của bọn họ và tiếng vũ khí bên sườn họ vang lên ớn lạnh. Không phải là họ bước chân ở cùng một cao độ âm thanh mà là nhịp dậm chân thể hiện quyền lực theo chủ ý một cách tinh vi. Không bao giờ thất bại. Đó là những gì mà tôi đã nghe thấy.

“Chuyện gì đây?” Komizar hỏi khi họ bước vào. “Ai đó vừa chết hay sao?”

Một sự cố gắng để xua tan bầu không khí ngột ngạt yên lặng. Thay vì ngồi thành nhóm như bình thường họ vẫn ngồi, đội Rahtan tỏa ra, kéo ghế ngồi xen lẫn giữa các thống đốc.

Kaden ngồi sát ngay cạnh tôi và Komizar ngồi vào vị trí của mình ở bên tay trái của tôi. Hắn ta không buồn bận tâm đến chuyện giả vờ trao cho tôi một nụ hôn - những vấn đề khác dường như đang chiếm trọn suy nghĩ của hắn. Hắn gọi bia và thức ăn và những người hầu bắt đầu bày những chiếc đĩa lên bàn.

Calantha ngồi ở đầu bàn bên kia, gần như thể cô ta muốn tạo khoảng cách với Rafe và tôi. Liệu cô ta có hối tiếc với hành động của mình không? Có phải cô ta đã nhìn thấy Komizar cùng với đôi mắt của hắn ngày hôm qua một lần nữa không? Và quan trọng hơn, liệu cô ta có để lộ hành vi qua mặt - vượt quyền của mình không? Có lẽ cô ta sẽ lấy đi con dao trong phòng tôi. Tôi cầu nguyện để Aster giấu nó thật kĩ. Chỉ khi nào đến lúc phải đi, may ra tôi mới dám mang theo nó.

Đĩa xương được đặt ngay trước mặt tôi cho nghi thức tạ ơn. Tôi suýt đánh đổ nó khi tôi nâng cái khay nặng nề lên cao.

“Bồn chồn vì đám cưới sao vậy, công chúa?” Komizar hỏi.

Tôi trưng ra bộ mặt bình thản nhất của mình. “Ngược lại, Ngài Komizar ạ. Tôi háo hức chờ ngày mai. Những ngón tay của tôi chỉ tê dại bởi lạnh thôi. Tôi vẫn chưa thể nào quen được với khí hậu của các người.”

Tôi nâng kỷ vật tượng trưng cho sự hy sinh đã tẩy trắng cao hơn đầu với tất cả tinh thần của một lần cuối cùng và nhìn chằm chằm lên trần nhà ám đen của Người xưa. Tức khắc, tôi đã thấy bầu trời, những vì sao mênh mang, một vũ trụ trải rộng, và một ký ức từ lâu lắm rồi - đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng than khóc. Xuyên qua không gian, thời gian, mong manh như máu cuộn xoáy vào lòng một con sông, tôi nghe tiếng than khóc cho cái chết, tiếng gào rú thảm thiết của những người mẹ sụp gối xuống, tiếng thổn thức của mẹ tôi. Họ đã biết. Tin tức đã tới Morrighan. Con trai họ đã đi xa. Đau buồn rút cạn sức mạnh của tôi, và tôi nghĩ đầu gối tôi sắp khụy xuống.

“Hoàn thành nghi thức với đĩa xương đi chứ,” Komizar vừa thở ra vừa nóng nảy ngắt ngang. “Ta đói rồi.”

Chiếc đĩa run lên trong tay tôi và tôi muốn táng mạnh nó vào đầu hắn ta. Rafe nhô người ra phía trước, bắt gặp cái nhìn của tôi và tôi thấy ánh mắt mạnh mẽ của anh ấy, hãy kiềm chế, và lời nhắn nhủ - Nhẫn nhịn đi, chúng ta gần thoát rồi.

Tôi đọc lời kinh ghi nhận sự hy sinh, và khi tôi đặt khay xuống, tôi hôn hai ngón tay rồi nâng lên hướng về phía thánh thần, tiếng khóc của mẹ tôi vẫn còn vang vọng bên tai tôi. Chúng con sắp thoát rồi.

Thời gian còn lại của bữa ăn rất yên ổn, điều mà tôi rất biết ơn. Từng bước chân yên lặng đưa chúng tôi gần tới ngày mai hơn. Nhưng dường như, không khí yên tịnh quá mức.

Kaden hầu như không thốt ra tiếp theo dù chỉ một từ trong suốt bữa ăn, nhưng khi tôi bắt đầu đẩy ghế rời khỏi bàn ăn, anh ta chộp lấy bàn tay tôi. “Cô thấy gì, Siarrah?”

Đây là lần đầu tiên anh ấy gọi tôi như vậy.

Komizar khịt mũi nhưng tất cả mọi người trên bàn ăn đều chờ nghe tôi trả lời.

“Ý anh là gì?” Tôi hỏi.

“Mi mắt cô rung rung trước khi đọc lời kinh tạ ơn. Cô thở hổn hển. Cô đã thấy gì vậy?”

Sự thực có thể mong ước được biết đến, nhưng bây giờ không phải lúc. Thay vì thế, tôi nặn ra nhưng lời nói dối nhắm vào điều gì đó huy hoàng và rực rỡ mà tôi biết Kaden muốn nghe. Điều gì đó tôi hy vọng có thể ngăn cản anh ta tìm kiếm sự thực.

Tôi nhìn anh ta một cách ấm áp và mỉm cười. “Tôi thấy chính mình, Kaden ạ. Ở đây. Nhiều năm về sau kể từ bây giờ.”

Tôi kéo dài ánh mắt đổ lên anh ta lâu hơn chút nữa và mặc dù tôi không nói những lời đó lớn lên, tôi biết anh ta đã nghe thấy, tôi thấy chính mình ở đây cùng với anh.

Mắt anh ta toát lên vẻ nhẹ nhõm. Tôi miễn cưỡng duy trì nét mặt ấm áp suốt phần còn lại của buổi tối, ngay cả khi lời nói dối của tôi xoắn lại thành một cái nút thắt lạnh lẽo, tối tăm ở trong thâm tâm.

Komizar dẫn tôi đến nơi ở mới của mình. “Ta nghĩ cô sẽ thấy nó ấm hơn căn phòng lạnh lẽo của Kaden.”

“Các phòng ở chỗ anh ta vẫn ổn. Vì sao không để tôi ở đó tiếp?”

“Bởi vì nếu cô vẫn cứ thò đầu ra khỏi cửa sổ tháp phía nam sau đám cưới, thay vì ở đâu đó quanh đây với ta, các thị tộc sẽ đặt câu hỏi tại sao. Ít nhất, chúng ta cũng muốn trao cho họ một cam kết có vẻ thật chứ, không phải sao, con bồ câu của ta? Nhưng Kaden có thể tới thăm cô ở đây vào đêm muộn. Ta là một người hào phóng.”

“Ngài thật chu đáo làm sao,” tôi trả lời. Tôi đã từng ở trong tòa tháp này rồi. Đây là nơi đặt phòng của Rafe nhưng tôi chưa bao giờ ở tầng này. Komizar dẫn tôi đến một cánh cửa đối diện với cửa phòng hắn ta và mở ra. Ánh sáng duy nhất đến từ một ngọn nến nhỏ sáng rực trên bàn. Điều đầu tiên đập vào mắt tôi là những bức tường. Chúng có vẻ vững chắc.

“Không có bất kỳ cửa sổ nào,” tôi nói.

“Tất nhiên là có. Nhưng chúng nhỏ thôi, để giữ nhiệt tốt hơn. Và hãy nhìn xem, có một chiếc giường lớn đẹp đẽ - đủ chỗ cho hai người khi nào cần tới.”

Hắn ta bước lại gần hơn và nhẹ nhàng âu yếm khuôn mặt tôi ở nơi hắn ta đã đánh vào. Đôi mắt đen thẫm của hắn ta rực lên đầy quyền lực. Hắn ta có vẻ như bất khả chiến bại và tôi băn khoăn không biết giết được hắn thì khó đến thế nào hay liệu chuyện đó có khả thi không. Tôi nghe tiếng cảnh báo của mẹ tôi. Lấy đi mạng sống của một người khác, thậm chí là một kẻ tội phạm, không bao giờ là dễ dàng. Nếu dễ dàng, thì chúng ta không hơn loài thú vật là bao.

“Ngày mai là ngày cưới của chúng ta, công chúa ạ,” hắn ta nói và hôn lên má tôi. “Hãy coi nó như là một khởi đầu mới.” Ngay lúc này, làm gì có ai xem màn trình diễn này, thế nên tôi thắc mắc về cái hôn vội của hắn ta.

Ngay khi hắn ta rời đi, tôi kiểm tra khắp căn phòng. Tôi nghĩ những chỗ bóng tối sẽ dẫn tới cái gì đó, một cái buồng nhỏ, có lẽ thế, nhưng không gian tù túng chật chội tất cả chỉ có bấy nhiêu thôi. Bốn cửa sổ bé tẹo không hơn những lỗ nhìn hé qua cửa chớp với chiều ngang chưa tày gang tay và cả căn phòng hầu như chỉ lớn hơn phòng giam mà hắn ta đã ném tôi vào lúc đầu khi tôi mới tới đây. Rương hòm và cái giường choán gần hết không gian. Thế này gọi là một cam kết và một khởi đầu mới hay sao? Tôi không hơn gì một thứ công cụ vứt trong nhà kho gần đó.

Tôi bắt đầu tìm kiếm những bộ quần áo mà Aster, Yvet và Zekiah đã chuyển tới. Ngọn nến chỉ tỏa ra chút ánh sáng nhẹ, nhưng khi tôi tìm kiếm hết mọi nếp gấp và các túi quần áo, tôi bắt đầu thất vọng, và đã nghĩ rằng Calantha đã đến và lấy con dao đi rồi. Nó không có ở đây. Tôi soát lại toàn bộ một lần nữa, hy vọng rằng trong lúc vội vàng tôi đã bỏ sót đâu đó, nhưng con dao không có trong đống quần áo của tôi hay bất kỳ góc nào của chiếc rương. Tôi tìm kiếm dưới nệm nhưng cũng không tìm thấy gì. Em sẽ cẩn thận và đặt nó ở một nơi thực sự kín đáo. Aster biết tất cả những nơi bí mật nhất. Một nơi mà con bé chắc chắn...

Tôi chạy tới góc đối diện, nơi có chiếc chậu vệ sinh đậy nắp trên một chiếc ghế đẩu thấp trong phòng. Tôi mở nắp ra và cho tay tìm trong khoảng tối, những ngón tay tôi túm được thứ gì đó có cạnh sắc. Aster quả thực hiểu quá rõ từng đường đi nước bước trong Tòa Sanctum này.

❖ ❖ ❖

Vậy nên dù chờ đợi có dài lâu

Lời hứa vẫn sừng sững đó,

Bởi một người mang tên Jezelia

Nguyện hy sinh tính mệnh

Cho hy vọng cứu rỗi mọi con người.

– Bài hát của Venda