Chương 125 Chân thị, ngươi muốn Thái tử hay không? (1)
Lưu Hiệp kể hết quá trình y và Lữ Bố gặp mặt, thu phục hắn trong cung ngày hôm qua, không sót một chi tiết nào cho Quách Gia, bao gồm cả chuyện nạp nữ nhi của Lữ Bố vào hậu cung, sau này lập làm Hoàng hậu.
"Phụng Hiếu, Lữ Bố hiện tại đã bị trẫm thu phục, ngươi cảm thấy trẫm có thể dựa vào hắn đánh bại Viên Thiệu không?"
Lưu Hiệp hỏi dò Quách Gia.
Hiện tại y muốn hỏi một chút ý kiến của Quách Gia, xem thử chỉ dựa vào Lữ Bố đi đánh bại Viên Thiệu khả năng có bao nhiêu.
Dù sao Quách Gia nhìn sự việc luôn luôn toàn diện hơn y rất nhiều.
Quách Gia nghe vậy lắc đầu nói: "Lữ Bố tuy dũng mãnh, nhưng hắn muốn phát triển thế lực vượt qua Viên Thiệu là không thể nào, bởi vì hắn thiếu sự ủng hộ của thế gia."
"Viên thị tứ thế tam công, danh vọng thâm sâu, nhất hô bá ứng; mà Lữ Bố bất quá chỉ là một tên xuất thân thảo dân, cho dù hiện tại được phong làm Phiêu Kỵ tướng quân, lại được phong làm huyện công, lại lập công lao tiêu diệt ngụy đế, nhưng chung quy không có nội tình và bối cảnh."
"Huống chi Lữ Bố đã từng giết nghĩa phụ Đinh Nguyên của mình, điều này càng khiến hắn thanh danh bị hủy hoại, càng không có thế gia nào bằng lòng ủng hộ hắn."
Gia thế, xuất thân, đây là thứ mà thế gia đại tộc coi trọng nhất.
Từ việc Lữ Bố trước kia chiếm cứ Từ Châu là có thể nhìn ra được, căn bản không có hào tộc địa phương nào bằng lòng giúp hắn, đến đầu quân cho hắn cũng đều là võ tướng, danh sĩ chỉ có một mình Trần Cung.
Phải biết lúc ấy hắn thế nhưng là Phấn Uy tướng quân thêm huyện hầu, chức vị và tước vị căn bản không tính là thấp, nhưng trong mắt hào môn đại tộc chân chính chẳng là cái đếch gì, dù sao gia tộc nào mà không có vài vị công khanh hầu tước?
Mà không có hào môn tương trợ, muốn phát triển lớn mạnh rất khó.
Thời đại này nắm giữ quyền lên tiếng chung quy vẫn là thế gia.
"Gia thế, xuất thân a."
Lưu Hiệp nghe xong những lời này của Quách Gia, không khỏi ở trong lòng cảm khái, bước ngoặt lớn nhất của nhân sinh quả nhiên là nước ối, câu nói này không sai.
Đông Hán xem trọng nhất chính là xuất thân.
Xuất thân tốt, cho dù ngươi là kẻ ngu si cũng có người đi theo;
Nếu là xuất thân ti tiện, đi đến đâu cũng sẽ không được người xem trọng.
Như Lữ Bố, ngươi đánh giỏi, lại dũng mãnh, công lao lại lớn, ở trong mắt người khác cũng đều là một giới võ phu, lên không được mặt bàn.
Hắn liên tục đầu phục vào Viên Thiệu và Viên Thuật mà không được, chính là ví dụ sống sờ sờ.
Thật sự là xuất thân quyết định tất cả.
Đương nhiên điều này cũng không phải không có quan hệ với hành vi ác độc giết nghĩa phụ của Lữ Bố; giết Đổng Trác cũng thì thôi, gian tặc người người đều có thể tru diệt, không ai sẽ nói cái gì; nhưng là vì một con ngựa Xích Thố mà giết nghĩa phụ Đinh Nguyên, việc này liền khiến người ta lên án, hoàn toàn là hành vi tiểu nhân.
Nếu không như thế, Lữ Bố có thân phận nghĩa tử của Đinh Nguyên, kỳ thật xuất thân cũng không tính là kém, cũng có thể dựa vào nhân mạch và thanh danh của Đinh Nguyên được thế gia ủng hộ.
"Chẳng qua, bệ hạ."
Nhìn thấy thần sắc Lưu Hiệp có vẻ thất lạc, Quách Gia an ủi: "Mặc dù Lữ Bố rất khó phát triển đến tình cảnh ngang hàng với Viên Thiệu, nhưng có Lưu Bị hỗ trợ, kinh doanh tốt hai nơi Từ Châu, Dương Châu là không thành vấn đề."
"Đến lúc đó nếu như chúng ta muốn làm đại sự, cũng có thể cung cấp cho chúng ta một phần trợ lực, xem như nhiều hơn một át chủ bài và đường lui."
Trước khi cùng Viên Thiệu trở mặt, có thể tích luỹ thực lực thì tích luỹ.
Lưu Hiệp nghe vậy lúc này trong lòng mới dễ chịu hơn.
Dù sao chuyện tương lai ai có thể nói chính xác chứ, y chỉ hy vọng Lữ Bố có thể cho y thêm một chút kinh hỉ, cùng nhau bưng cả Viên thị huynh đệ đi, cũng không uổng phí y tốn nhiều công sức lôi kéo như vậy.
"Còn có một việc, là liên quan đến Chân thị."
Gần đây Quách Gia càng ngày càng bận, Lưu Hiệp khó có được cùng Quách Gia gặp mặt một lần, cho nên dứt khoát lấy ra vấn đề tích lũy trong khoảng thời gian này để nói chuyện với Quách Gia.
Ví dụ như lần trước y nghĩ tới kế sách tay không bắt Chân thị.
"Trẫm cũng muốn dùng ngôi vị hoàng hậu và ngôi vị thái tử hứa hẹn với Chân thị, mượn việc này để lôi kéo, Phụng Hiếu thấy thế nào?" Lưu Hiệp nói ra.
Vị trí Thái tử chính là sát khí lớn nhất mà y có thể sử dụng lúc này, trước đó khi lôi kéo Lữ Bố đã thử qua một lần, hiệu quả quả nhiên bất phàm.
Dù sao đây chính là cơ hội để con cháu trở thành Thái tử, ngày sau kế thừa ngôi vị Hoàng đế, nếu như đánh cược thành công, cả gia tộc trực tiếp bay lên trời, lợi ích lớn bao nhiêu không cần phải nói nhiều.
Tuy trước đó đã hứa hẹn với Lữ Bố lập nữ nhi của hắn làm Hoàng hậu, con nối dõi làm Thái tử, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là bánh vẽ, thuộc về thủ đoạn mua chuộc lòng người.
Dù sao hiện tại y cũng chỉ là một con rối, Hoàng hậu Thái tử gì đó đều là chuyện hão huyền, không bằng cùng với Chân thị chơi một ván.
Hiện tại y cần phải cân nhắc chính là như thế nào lôi kéo thêm nhiều người và thế lực giúp đỡ mình, như thế nào tích lũy thực lực thoát khỏi sự kiềm chế của Viên Thiệu; còn về sau rốt cuộc nên lập con nối dõi của ai làm Thái tử, đó là chuyện phải đau đầu sau khi y quét sạch các lộ chư hầu.
"Kế sách này rất hay!"