Chương 126 Chân thị, ngươi muốn Thái tử hay không? (2)
Quách Gia nghe xong ánh mắt nhất thời sáng lên, cực kỳ tán đồng, lại cẩn thận phân tích cho Lưu Hiệp: "Chân thị từ sau khi gia chủ đời này Chân Dật qua đời, đời sau liền khó mà kế tục, trong triều không ai làm quan."
"Tuy có gia tài vạn quán, lại là cây cao đón gió, khiến người khác dòm ngó; nếu như bệ hạ lấy ngôi vị Thái tử hứa hẹn, Chân thị nhất định khó mà cự tuyệt."
"Quan trọng nhất chính là, đến lúc đó có thể để Chân thị lấy tài lực tương trợ Lữ Bố, tài trợ hắn chiêu binh mãi mã, mở rộng thực lực! Có thể nói là như hổ mọc thêm cánh!"
Lấy ngôi vị Thái tử, ngôi vị Hoàng hậu làm mồi nhử lôi kéo Chân thị, kỳ thật Quách Gia sớm đã nghĩ đến.
Trước kia sở dĩ không đề cập, là bởi vì Lưu Hiệp đã có Hoàng hậu, chỉ là đang ở huyện Hứa mà thôi; hắn thân là thần tử, sao có thể để Thiên tử lấy ngôi vị Hoàng hậu, ngôi vị Thái tử làm mồi nhử đi mua chuộc lòng người?
Tuy nhiên hiện tại bản thân Lưu Hiệp đã nghĩ thông suốt, dùng biện pháp này lôi kéo Lữ Bố, còn muốn thừa thắng xông lên lôi kéo Chân thị, điều này làm hắn cảm thấy vô cùng an ủi.
Vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, lợi dụng hết thảy tài nguyên có thể lợi dụng, đây mới là tâm tính mà một vị Đế vương hợp cách nên có!
Bệ hạ đã trưởng thành rồi!
Nghĩ đến đây, ý cười trên mặt Quách Gia càng thêm nồng đậm, nhưng vẫn mở miệng nhắc nhở: "Có điều bệ hạ cần phải chú ý giữ bí mật, nhất thiết đừng để lộ ra phong thanh trước mặt Lữ Bố, cũng không thể để Chân thị biết được hứa hẹn của bệ hạ với Lữ Bố."
Một cái bánh vẽ nhiều lần đương nhiên có thể, nhưng cần phải chú ý không thể chơi đùa quá trớn.
Nếu như để Lữ Bố và Chân thị biết được Lưu Hiệp đối với hai bên đều vẽ vời như vậy, vậy thì đến lúc đó phiền phức sẽ lớn.
"Trẫm hiểu rõ, Phụng Hiêu cứ yên tâm."
Lưu Hiệp đương nhiên rõ ràng điểm này, y chỉ cần Quách Gia xác định phương pháp này khả thi là được, cụ thể thao tác như thế nào trong lòng y có tính toán.
Về phương diện thủ đoạn vẽ bánh y hiện tại đã là lô hỏa thuần thanh!
Quách Gia lại dặn dò Lưu Hiệp một số chi tiết, liền đứng dậy nói: "Vậy bệ hạ, thần xin cáo lui trước."
Lưu Hiệp thấy vậy không khỏi nghi hoặc hỏi: "Phụng Hiêu tiến cung chưa được nửa canh giờ, vì sao phải vội vàng rời đi như vậy? Có chuyện gấp gì sao?"
Quách Gia gật đầu, trả lời: "Giả Văn Hòa mời thần đến phủ đệ của hắn làm khách, hiện tại thời gian không còn sớm, thần nên đi thôi."
"Giả Hủ mời ngươi làm khách?"
Lưu Hiệp nghe vậy kinh ngạc, Giả Hủ và Quách Gia quan hệ tốt như vậy rồi sao?
Như vậy tiến triển lôi kéo Giả Hủ cũng không tệ lắm.
Quách Gia hồi đáp: "Lời mời là hôm qua đưa tới, đây là lần đầu tiên sau khi mượn danh nghĩa Viên Thượng đi bái phỏng dò xét Giả Văn Hòa, hắn chủ động mời thần đi làm khách.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
"Theo ý kiến của thần, chuyện này không thoát khỏi liên quan với chuyện Lữ Bố đến đây, Giả Văn Hòa tám chín phần mười là muốn đáp lại sự lôi kéo của thần, chỉ là không biết hắn dự định đáp ứng hay là cự tuyệt."
Trước đó Giả Hủ nhất mực không có hồi âm đối với sự thăm dò của hắn, nhưng hôm qua Lữ Bố đến thành Nghiệp bái kiến Thiên tử, Giả Hủ lại đột nhiên mời hắn làm khách.
Rõ ràng lần mời này không phải đơn giản như vậy.
Trong lòng Quách Gia mơ hồ có suy đoán, tám chín phần mười là Lữ Bố đến đây, khiến cho Gia Cát vẫn luôn khó quyết định rốt cuộc có quyết đoán.
"Thật vậy sao? Phụng Hiêu, hết thảy dựa vào ngươi."
Lưu Hiệp nghe vậy mặt đầy mong đợi nói với Quách Gia.
Đối mặt với giao phó của Thiên tử, Quách Gia chỉ cảm thấy trên vai có trách nhiệm nặng nề, hành lễ thật sâu: "Bệ hạ yên tâm, thần nhất định dốc hết sức!"
Cho dù là thông qua người nhà uy hiếp, lần này hắn cũng nhất định phải lôi kéo được Giả Hủ, trở thành trợ lực của bệ hạ!
Mang theo tâm tình không thành công thì lấy gia quyến Giả Hủ uy hiếp.
Quách Gia ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi tẩm cung.
Lưu Hiệp tiễn Quách Gia rời đi, trong lòng cũng dâng lên hứng thú vô cùng, thầm nghĩ: "Trẫm cũng không thể lười biếng nữa!"
Dù sao ngay cả thần tử đều nỗ lực như vậy, y là Thiên tử lại có lý do gì lười biếng? Đây chính là chuyện liên quan đến tương lai của y!
Lưu Hiệp trực tiếp khởi giá đi Thanh Lễ cung của Chân Mật, phải tạo em bé!
Không có con thì vẽ bánh cũng vô dụng.
Tuy nhiên sau khi y bước vào Thanh Lễ cung, mới vừa đi đến bên ngoài tẩm điện của Chân Mật liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng khóc, Lưu Hiệp lập tức liền phân biệt đây là âm thanh của Chân Mật.
"Chuyện gì xảy ra?"
Lưu Hiệp trong lòng cả kinh, vẫy tay gọi một cung nữ đang hầu hạ bên ngoài phòng hỏi: "Quý nhân vì sao khóc?"
Trên mặt cung nữ mang theo vẻ lo lắng, nghe vậy liền trả lời: "Hồi bẩm bệ hạ, hôm qua trong nhà quý nhân truyền đến tin tức, nói nhị ca của quý nhân đã qua đời vào mười ngày trước."
"Qau khi quý nhân nhận được tin tức liền không ăn không uống, liên tục khóc, nô tỳ cũng khuyên không được."
Lưu Hiệp nghe vậy cả kinh, ngẩng đầu nhìn cánh cửa đóng chặt.
"Không trách được khóc thương tâm như vậy, thì ra là trong nhà có người qua đời... trẫm thế mà không biết." Lưu Hiệp cảm thấy mình quả thực thiếu quan tâm với Chân Mật.
Mặc dù y đối với Chân Mật không có tình cảm gì, nhưng nhị ca người ta qua đời y cũng không biết, còn đang nghĩ làm sao vẽ bánh... Đúng là bản chất tra nam.
Lưu Hiệp không khỏi cảm thấy mặt hơi nóng lên.
Có điều hiện tại đã biết, vậy y đương nhiên phải có hành động, vì vậy đều đè xuống xấu hổ trong lòng, Lưu Hiệp đưa tay đẩy cửa tẩm điện ra, bước vào.