Chương 133 Minh công, ngài đối với thảo dân thật tốt quá (1)
Hoàng cung.
Viên Thiệu tìm đến cửa, làm kiểm tra định kỳ cùng huấn luyện cho Lưu Hiệp.
Chủ yếu kiểm tra Lưu Hiệp về việc ghi nhớ khởi cư chú, một số ngôn hành cử chỉ có phù hợp với thiên tử hay không, thuận tiện lại cẩn thận giới thiệu cho cho Lưu Hiệp thân phận, cuộc đời của cận thần thiên tử...
Nhất là tình hình của Phục hoàng hậu và một số phi tần trong hậu cung, càng là vô cùng tỉ mỉ.
Loại kiểm tra định kỳ và huấn luyện này, mỗi lần Viên Thiệu đều đích thân đến, cho dù là giao cho Thư Thụ gã cũng không yên tâm.
"Ngươi an tâm đóng vai thiên tử, vinh hoa phú quý là tuyệt đối không thiếu ngươi đâu, tương lai chưa chắc không thể phong ngươi làm An Lạc công." Trước khi Viên Thiệu đứng dậy rời khỏi hoàng cung, lại vẽ cho Lưu Hiệp một cái bánh.
Trong mắt Lưu Hiệp tích tụ đầy nước mắt, bộ dáng mang ơn nhìn Viên Thiệu, "Minh công để thảo dân ở nhà lớn, bữa nào cũng có thịt ăn, còn cưới thê tử cho thảo dân, trong lòng thảo dân cảm kích không thôi. Chỉ có cẩn trọng đóng tốt thiên tử, mới có thể không phụ thiên ân của minh công."
Viên Thiệu rất hài lòng thái độ của Lưu Hiệp, nhưng nhìn thấy nước mắt y nói đến là đến, trong lòng liền cảm thấy khó chịu.
Trong đầu hồi tưởng lại ngày đó Lữ Bố triều kiến, y nắm truyền quốc ngọc tỷ mà gào khóc, hoàn toàn không có thiên tử uy nghi, nhịn không được quát lớn tiếng:
"Đường đường nam nhi, động một tí là rơi lệ, còn ra thể thống gì! Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi hiện tại thân phận là thiên tử, không phải lưu dân! Ngày sau có triều thần đến yết kiến, ngươi khóc lóc nức nở như vậy, có một chút nào đế vương tướng không?"
Lưu Hiệp dường như bị Viên Thiệu dọa đến, sắc mặt trắng bệch, khúm núm nói: "Vâng vâng vâng, minh công giáo huấn rất phải, thảo dân không dám nữa."
"Tuyệt đối phải chú ý, thiên tử phải có uy nghi của thiên tử." Viên Thiệu nói xong, vừa muốn bước ra bước chân lại thu về, hình như là nghĩ đến điều gì, quay đầu lại nói: "Vừa rồi ngươi nói nhị huynh của Chân Mật đã qua đời?"
Lưu Hiệp vội vàng gật đầu.
Viên Thiệu suy nghĩ một lát, nói: "Nếu là huynh trưởng qua đời, như vậy Chân Mật về tình về lý cũng đều phải trở về điếu tang."
Lưu Hiệp nghe vậy, trong lòng cười nhạt.
Người trong nhà hậu cung phi tần qua đời, nhưng không có cách nào trở về điếu tang cũng rất nhiều.
Nhất nhập cung môn thâm tự hải, đây không phải nói chơi.
Chớ nói chi là huynh trưởng qua đời, chính là song thân qua đời thì làm sao?
Viên Thiệu chủ động đề nghị để Chân Mật trở về nhà điếu tang, rõ ràng là ôm mục đích kết giao với Chân thị.
"Thảo dân lát nữa sẽ nói với Chân quý nhân, đại tướng quân nghe nói Chân thị nhị công tử qua đời, đặc biệt đến xin chỉ, hy vọng thảo dân cho phép nàng trở về nhà điếu tang."
Viên Thiệu liếc xéo một cái nhìn Lưu Hiệp, loại tiện dân này, bản lĩnh nịnh nọt thấy kẽ hở là chui, đúng là xuất thần nhập hóa, cho dù là những mưu sĩ dưới trướng gã, không một người nào có thể làm được.
Trong lòng khinh bỉ thì khinh bỉ, nhưng gã rất hài lòng cách làm của Lưu Hiệp.
Giả sử không để Chân Mật biết được, nàng sở dĩ có thể trở về nhà điếu tang huynh trưởng là công lao của mình, vậy làm sao để Chân thị cảm nhận được thiện ý của mình?
Viên Thiệu gật đầu, lại nói: "Thuận tiện hạ một đạo thánh chỉ, các loại phong thưởng không cần keo kiệt. Ta sẽ lệnh người đem thánh chỉ đã soạn sẵn đến, ngươi giao cho hắn là được.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
Lưu Hiệp kính cẩn đáp ứng, thái độ khiêm tốn cung kính.
Ánh mắt của Viên Thiệu quét trên bàn một cái, bỗng nhiên hỏi: "Truyền quốc ngọc tỷ ở đâu?"
Lưu Hiệp liền trả lời: "Hồi minh công, ngọc tỷ trân quý, thảo dân lo lắng làm mất, liền giấu nó ở tẩm cung rồi. Minh công chờ một lát, thảo dân lập tức đi lấy ngọc tỷ đến."
Nói xong Lưu Hiệp liền một đường chạy chậm rời khỏi đại điện, không bao lâu liền ôm truyền quốc ngọc tỷ trở về.
"Minh công, truyền quốc ngọc tỷ ở đây."
Lưu Hiệp hai tay bưng ngọc tỷ dâng đến trước mặt Viên Thiệu, thở hồng hộc nói.
Trên mặt còn treo nụ cười nịnh nọt.
Viên Thiệu không nói nhiều, vươn tay nhận lấy hộp gỗ, lấy truyền quốc ngọc tỷ bên trong ra.
Truyền quốc ngọc tỷ hình vuông vức, ánh sáng lấp lánh.
Mấy trăm năm nay, bị gán cho một ý nghĩa đặc biệt.
Đánh giá một vị hoàng đế đắc vị có chính đáng hay không, những thứ khác tạm thời không bàn, trước tiên phải xem hắn có truyền quốc ngọc tỷ hay không.
Không có truyền quốc ngọc tỷ, ngươi còn dám nói hoàng vị này là thụ mệnh vu thiên?
Viên Thiệu lấy nó nâng trong tay, nhìn chằm chằm, ánh mắt rất lâu đều không dời khỏi nó.
"Minh công, ngọc tỷ này đúng là nhìn rất đẹp, còn đẹp mắt hơn so với hoàng kim bảo thạch." Lưu Hiệp ra vẻ cảm khái một câu.
Viên Thiệu nghe vậy khóe miệng co giật, biểu cảm cũng suýt nữa không giữ được.
Hoàng kim bảo thạch làm sao có thể so sánh được với truyền quốc ngọc tỷ?
Tên tiện dân này thật là một chút kiến thức cũng không có.
Đặt ngọc tỷ lại trong hộp gỗ, Viên Thiệu nói: "Truyền quốc ngọc tỷ tạm thời giao cho ngươi bảo quản, nếu như có bất kỳ sứt mẻ hư hỏng nào... Hừ!"
Trong lòng gã rất muốn mang ngọc tỷ về nhà, mỗi ngày nhìn một cái đều có thể khiến người ta thân tâm dễ chịu.
Nhưng lại lo lắng để ở quý phủ nếu như không cẩn thận bị người ta nhìn thấy, truyền ra ngoài nhất định sẽ có ảnh hưởng xấu, gã không muốn mạo hiểm này.
Dù sao thiên tử đều là con rối của gã, truyền quốc ngọc tỷ để ở quý phủ và hoàng cung đều không có gì khác biệt.
Lưu Hiệp sợ hãi liên tục vẫy tay: "Xin minh công mang ngọc tỷ đi, thảo dân không dám bảo quản. Đây chính là truyền quốc ngọc tỷ giá trị liên thành, nếu như sứt mẻ, coi như bán thảo dân cũng không đền nổi."
Giá trị liên thành?
Giá trị và ý nghĩa của truyền quốc ngọc tỷ sao có thể là vài tòa thành trì có thể so sánh được, dân đen chính là dân đen, sức tưởng tượng chỉ có thể dừng bước ở đây.
Viên Thiệu trong lòng khinh bỉ Lưu Hiệp, nhưng cũng sẽ không tự hạ thân phận so đo với loại người này.
Lạnh lùng nói: "Đây là nhiệm vụ giao cho ngươi, nhất định phải hoàn thành. Sứt mẻ một chút nào, chỉ hỏi tội ngươi."
Lưu Hiệp liền ngậm miệng, cẩn thận càng ôm chặt ngọc tỷ trong lòng, sợ sứt mẻ va chạm.
Viên Thiệu lắc đầu, chuyển chủ đề, "Hôm trước trên đại điện, ngươi ngoại trừ gào khóc không giống thiên tử ra, những thứ khác ứng đối đều biểu hiện rất tốt. Xem ra ngươi rất nhanh liền có thể thích ứng thân phận thiên tử này rồi."
Lưu Hiệp nghe vậy, lập tức thần sắc nghiêm túc, nghiêm mặt nói: "Minh công nói gì vậy, thân phận thiên tử chỉ là bề ngoài mà thôi. Thảo dân đi đến đâu đều là lính của minh công... Không, là người của minh công!"
"Chính như Lữ Bố nói, trời không có hai mặt trời, dân không có hai chúa. Minh công mãi mãi là mặt trời trong lòng thảo dân!"