Chương 134 Minh công, ngài đối với thảo dân thật tốt quá (2)
Viên Thiệu nghe được cười ha ha, hài lòng vỗ vỗ vai Lưu Hiệp, "Không tồi, ngoan ngoãn làm việc cho ta, bảo đảm cho ngươi vinh hoa phú quý cả đời. Nói đi, lần này muốn thưởng gì. Mỹ nhân hay là kim ngân tài bảo?"
Trong mắt Lưu Hiệp vui mừng như điên, trên mặt lộ ra vẻ mong đợi, "Thảo dân nghe nói Điêu Thuyền là tuyệt sắc giai nhân..."
Sắc mặt của Viên Thiệu trong nháy mắt liền trầm xuống.
Tên nhóc con này, cư nhiên lại nhóm ngó đến Điêu Thuyền.
Năm đó Lữ Phụng Tiên, thế nhưng là vì Điêu Thuyền mà chém Đổng Trác.
Nếu như gã dám đòi Điêu Thuyền của Lữ Bố, ngày hôm sau Lữ Bố liền sẽ xuất binh đánh tới.
Viên Thiệu giọng điệu cứng rắn nói: "Điêu Thuyền là thiếp của Phiêu Kị tướng quân, đổi người khác."
Lưu Hiệp gãi gãi đầu, hình như đang nghĩ nát óc, bỗng nhiên hai mắt sáng lên.
"Thảo dân nghe nói Giang Bắc nhị kiều như hoa như ngọc, quốc sắc thiên hương."
Tiếng tăm của Giang Bắc nhị kiều, ở thành Nghiệp Viên Thiệu cũng đã từng nghe nói qua.
Gã gật đầu, nói: "Vậy liền soạn một đạo thánh chỉ, triệu nhị kiều nhập cung phục vụ."
Lưu Hiệp càng tham tiền hám sắc, Viên Thiệu liền càng yên tâm.
Loại người tham tiền hám sắc này, vì lưu lại kim ngân và mỹ nhân hiện có, nhất định sẽ càng thêm bán mạng cho gã, sẽ càng thêm cẩn thận đóng vai thiên tử, không dám xuất hiện một chút sai lầm.
"Minh công, ngài đối với thảo dân thật tốt quá."
Lưu Hiệp cảm kích, lệ rơi đầy mặt.
Lần này, y thật sự là phát ra từ đáy lòng cảm tạ Viên Thiệu, không có chút diễn xuất nào bên trong.
Từ sau khi xuyên không, ngoại trừ những ngày đầu tiên chịu chút khổ. Sau đó đi theo Viên lão bản, đó chính là ở biệt thự lớn, hạ nhân hầu hạ, Lạc Thần ôm ấp.
Giang Bắc nhị kiều, y vốn chỉ là thuận miệng nói một chút, tăng cường hình tượng mình tham tài háo sắc.
Ai ngờ Viên lão bản vậy mà thật sự đáp ứng.
Gặp phải lão bản tốt như vậy, sao có thể không liều mạng diễn cho tốt vai trò Thiên tử.
Viên Thiệu nhìn Lưu Hiệp cảm động đến mức khóc ròng, vui mừng cười cười.
"Ngươi ngược lại còn hiểu rõ đạo lý biết ơn báo đáp, không uổng ta bồi dưỡng ngươi như thế. Ta nghe nói ngày trước Lữ Bố vào cung tìm ngươi, hắn đã nói gì với ngươi, vì sao lúc ra khỏi cung vẻ mặt vui mừng?"
Lưu Hiệp thản nhiên nói: "Lữ Bố nói muốn đưa nữ nhi vào hoàng cung cho thảo dân làm phi tử, thảo dân không tiện từ chối hắn, việc này còn chưa kịp bẩm báo với minh công."
Viên Thiệu thầm nghĩ, ngươi đó là không tiện từ chối sao? Ngươi rõ ràng là không muốn từ chối!
Chẳng qua Lữ Bố này, vậy mà cũng có chút đầu óc.
Đáng tiếc đối tượng hắn nịnh bợ cũng không phải Thiên tử chân chính, chỉ là một con rối thôi.
"Ngoài ra..."
Lưu Hiệp nói ra lộ ra vẻ do dự, tựa hồ có chút không dám nói.
Viên Thiệu nhíu mày, "Ngoài ra còn nói gì nữa? Toàn bộ nói cho ta!"
Lưu Hiệp cắn răng, "Lữ Bố còn nói xấu minh công rất nhiều, hắn nói minh công là gian tặc đại nghịch bất đạo, vậy mà dám thay thế Thiên tử phong thưởng quần thần, giống như Viên Thuật lòng mang hai ý."
Nói xong câu đó về, Lưu Hiệp tựa hồ rất là sợ hãi, cúi đầu không dám đi nhìn Viên Thiệu, người cũng nhịn không được run rẩy.
"Cái tên gia nô ba họ này..."
Trên mặt Viên Thiệu không có chút tức giận.
Nếu Lữ Bố không mắng gã, vậy mới là khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
"Lữ Bố tiểu nhi, dám can đảm cự tuyệt ta mời chào.
Hiện nay vọng tưởng đưa nữ nhi vào cung trở thành hoàng thân quốc thích, lại không biết Thiên tử mà con gái ngươi hầu hạ, là một lưu dân thân phận còn không bằng ngươi!"
Tâm tình Viên Thiệu sảng khoái cực kỳ, khóe miệng nhếch lên, nụ cười đầy thâm ý.
"Về sau Lữ Bố hoặc Lưu Bị đơn độc gặp ngươi, hoặc là bí mật cho ngươi thư từ gì, đều phải trước tiên bẩm báo với ta."
"Thảo dân biết rồi!" Lưu Hiệp lời thề son sắt, vỗ ngực vang dội.
Sau khi Viên Thiệu lại dặn dò vài câu, liền rời đi.
⚝ ✽ ⚝
Ngoài cung, trên một cỗ xe ngựa.
Viên Thiệu nói với Thư Thụ đã sớm chờ đợi trên xe ngựa: "Nhị công tử Chân Nghiễm của Chân thị chết rồi, ngươi soạn một đạo chiếu thư đưa vào hoàng cung, truy phong Chân Nghiễm là đình hầu. Ngoài ra những ban thưởng khác cũng phải phong phú một chút."
Thư Thụ nghe vậy mừng rỡ, vô cùng kích động nói: "Chân thị đại công tử chết yểu, những năm gần đây vẫn luôn là nhị công tử Chân Nghiễm làm chủ. Hiện nay Chân Nghiễm vừa chết, Chân thị liền chỉ còn lại một hài đồng, sẽ rơi vào tình trạng khó khăn."
"Chân thị gia sản khổng lồ như thế, nếu mưu đồ thoả đáng, có thể trợ giúp chủ công thành tựu một phen bá nghiệp!"
Trong mắt Viên Thiệu ngậm cười, miếng thịt Chân thị lớn như vậy, gã tự nhiên là muốn ăn hết.
~~
Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, Viên Thiệu và Thư Thụ một đường mưu tính, làm sao thừa dịp Chân thị đang lúc khó khăn, biến Chân thị thành trợ lực cho bản thân, thậm chí còn mưu đồ thôn tính toàn bộ gia sản của Chân thị.
Hai người bàn bạc đến cuối cùng, Thư Thụ nhịn không được cảm khái: “Đáng hận lời đồn năm đó, nếu không Chân Mật gả cho nhị công tử, mọi chuyện đều sẽ nước chảy thành sông."
Sấm ngôn Chân Mật có phượng mệnh lan truyền rộng rãi, khiến Chân Mật vốn nên gả cho Viên Hi, lại phải đưa vào cung, tiện nghi cho Lưu Hiệp.
Viên Thiệu tuy cảm thấy đáng tiếc, nhưng cũng không để tâm lắm.
"Công Dữ đừng bất bình nữa, đưa vào cung có lợi cho thanh danh của chúng ta. Hơn nữa, con rối trong cung kia, chỉ cần ban chút ân huệ nhỏ, hiện giờ đối với ta vô cùng cảm kích, răm rắp nghe lời."
Viên Thiệu đem biểu hiện của Lưu Hiệp vừa rồi, thuật lại cho Thư Thụ nghe.
Thư Thụ nghe xong, tuy không phát hiện ra điểm nào không ổn, nhưng trong lòng luôn có chút lo lắng.
"Chủ công, Thụ cho rằng, vẫn nên phái người giám sát hắn ta cẩn thận thì hơn."
“Cần gì phải thế?” Viên Thiệu xua tay, thản nhiên nói: “Tên tiện dân đó ngay cả việc Lữ Bố lén gặp mặt bàn chuyện, cũng không chút giấu giếm khai báo với ta. Hắn trước mặt ta luôn khúm núm, sợ sệt, sợ mình làm không tốt, đánh mất vinh hoa phú quý.”
“Hơn nữa cấm vệ trong cung Trương Cáp, Cao Lãm, lúc đầu có thể đầu nhập dưới trướng ta, đã là vui mừng khôn xiết. Có bọn họ ở đó, cũng không sợ có kẻ nào trong cung gây chuyện.”
Theo lời dặn dò của Lưu Hiệp, cứ cách năm ngày, Trương Cáp sẽ chủ động đến bẩm báo cho Viên Thiệu tình hình trong cung.
Cộng thêm việc Lưu Hiệp trước mặt Viên Thiệu luôn tỏ ra tham lam, háo sắc, sợ sệt.
Khiến Viên Thiệu, một kẻ vô cùng tự cao tự đại, căn bản sẽ không đề phòng y.
Về phần Trương Cáp có khả năng đầu hàng Lưu Hiệp hay không?
Viên Thiệu căn bản sẽ không nghĩ đến vấn đề này, giống như gã cho rằng Thư Thụ, Hứa Du, Quách Đồ… tuyệt đối sẽ không phản bội mình.
Thư Thụ còn muốn khuyên can, nhưng Viên Thiệu đã không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.
“Haizzz…”
Trong lòng Thư Thụ thở dài, chủ công nhà mình đôi khi quá cố chấp, không nghe lời khuyên của người khác.