Chương 135 Mãng tước thôn long
Trong hoàng cung.
Sau khi Viên Thiệu rời đi, Lưu Hiệp trở về tẩm cung, nụ cười trên mặt không thể che giấu nổi.
“Viên lão bản quả nhiên đối đãi ta không tệ!”
“Ăn của hắn, ở của hắn, dùng của hắn không nói, còn cách ba bữa lại đưa mỹ nhân cho ta.”
“Lạc Thần có rồi, hai nàng Kiều cũng sắp đến. Chỉ tiếc Thái Diễm bị bắt đi Hung Nô, nếu không nhất định phải để Viên lão bản đưa vào cung cho ta.”
“Sau này nếu đoạt được cơ nghiệp của Viên Thiệu, nhất định phải cho cả nhà hắn một cái chết tử tế, nếu không trong lòng thật sự áy náy.”
Lưu Hiệp sau một hồi cảm khái, từ trong ngực lấy ra ngọc tỷ truyền quốc ra ngắm nghía.
“Chân Dật sinh ba con trai năm con gái, trưởng tử chết yểu, thứ tử Chân Nghiễm cũng bệnh chết. Hiện giờ chỉ còn lại đứa con út mười tuổi, căn bản không gánh vác nổi Chân thị to lớn."
“Gia nghiệp to lớn như vậy của Chân thị, Viên Thiệu nhất định động lòng.”
“Nhưng chậm một bước, từng bước chậm. Từ sau khi hắn để Chân Mật tiến cung, đã định sẵn kết cục.”
“So với việc nương tựa Viên Thiệu, ngôi vị Thái tử ta đưa ra hiển nhiên hấp dẫn hơn nhiều. Cộng thêm có Chân Mật nói giúp, Chân thị hơn phân nửa sẽ nương nhờ vào ta.”
Chân thị hiện giờ không có nam nhân nào có thể gánh vác đại nghiệp chấn hưng gia tộc, nương tựa Viên Thiệu, sớm muộn gì cũng bị thôn tính.
Nếu đầu quân cho Thiên tử, mặc dù phiêu lưu cực lớn.
Nhưng nếu Thiên tử nắm lại quyền hành, con trai của Chân Mật chính là Thái tử.
Chờ đến khi Thái tử đăng cơ, Chân thị sẽ nghênh đón thời kỳ hưng thịnh chưa từng có.
Bây giờ chỉ xem Chân thị có dám mạo hiểm đánh cược một phen phú quý ngút trời này hay không.
Cất kỹ ngọc tỷ về chỗ cũ, Lưu Hiệp chuẩn bị đi Thanh Lễ cung, đến trước mặt Chân Mật nói lời ngon tiếng ngọt một phen.
Vừa ra khỏi tẩm cung, liền thấy Trương Cáp nghênh đón.
“Bệ hạ, Quách Gia và Giả Hủ cầu kiến.”
“Hả?” Lưu Hiệp dừng bước, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Quách Gia và Giả Hủ cùng nhau vào cung, ý nghĩa trong đó không cần nói cũng biết.
“Nhanh chóng dẫn bọn họ đến tuyên thất!” Lưu Hiệp có chút kích động.
Tuy Quách Gia có tài, nhưng chung quy vẫn chỉ một thân một mình, không thể nào trong thời gian ngắn nhất khiến mâu thuẫn nội bộ Viên Thiệu bùng nổ hoàn toàn.
Nhưng nếu thêm một Giả Hủ, dựa vào tài trí và mưu lược của hai người bọn họ, đủ để quấy đảo phong vân ở thành Nghiệp, tăng tốc quá trình y cướp ngôi vị hoàng đế!
Trương Cáp lĩnh mệnh lui xuống.
Không lâu sau, liền dẫn Quách Gia và Giả Hủ đến tuyên thất.
“Tham kiến bệ hạ.” Nhìn thấy Lưu Hiệp, hai người cung kính hành lễ.
“Hai vị ái khanh mau bình thân!” Lưu Hiệp ngồi trên long ỷ, mỉm cười nhìn về phía Giả Hủ: “Văn Hòa hôm nay cùng Phụng Hiếu đến đây, thật khiến trẫm vô cùng kinh hỷ.”
Sự tình đã đến nước này, y không cần phải giả vờ nhu nhược nữa, mà là dùng uy nghi thiên tử mà Viên Thiệu đã dạy dỗ để đối mặt với Giả Hủ.
Giả Hủ nghe vậy, không khỏi cười khổ: “Bệ hạ lừa gạt thần thật khổ tâm.”
Sau khi đến thành Nghiệp, hắn từng gặp Lưu Hiệp vài lần.
Lưu Hiệp lúc đó nhu nhược, cẩn thận từng li từng tí, không có chút xíu khí độ thiên tử.
Mà Lưu Hiệp hiện giờ, cử chỉ ung dung, đường hoàng, khá có uy nghiêm.
Giả Hủ nghe vậy, trong lòng càng thêm đánh giá cao Lưu Hiệp.
Cái gọi là nhìn cái nhỏ biết cái lớn, hôm nay là lần đầu tiên Quách Gia dẫn hắn vào cung, nhưng Lưu Hiệp không hề thử dò xét, mà trực tiếp vạch trần chân tướng trước mặt hắn.
Đây là tín nhiệm đối với hắn, càng là tín nhiệm đối với Quách Gia.
Nếu đổi lại là Viên Thiệu, nhất định không làm được như vậy.
Những ngày qua, tuy Viên Thiệu đối đãi hắn rất long trọng, nhưng ngoại trừ những việc quan trọng hỏi ý kiến hắn, căn bản không giao cho hắn bất kỳ quyền lực thực tế nào.
Đây chính là điều Quách Gia trước đó nhắc tới trong thập thắng của Thiên tử: Độ thắng.
Dùng người không nghi ngờ!
Sau khi ban cho hai người chỗ ngồi, Lưu Hiệp hỏi Quách Gia: “Phụng Hiếu, ngươi làm cách nào thuyết phục được nhân tài như Văn Hòa đến trợ giúp một vị thiên tử sa cơ thất thế như trẫm?”
Quách Gia hiểu rõ, đây là Thiên tử muốn hắn nói đỡ cho Giả Hủ, xóa bỏ lo lắng cuối cùng trong lòng Giả Hủ.
Xét cho cùng, Giả Hủ trước kia từng đi theo Đổng Trác, khó tránh khỏi lo lắng Thiên tử canh cánh trong lòng.
“Quang lộc huân cũng là bề tôi trung nghĩa của Hán thất, trước kia bị Đổng Trặc ép buộc, có lòng giết giặc, nhưng lực bất tòng tâm. Hôm nay nghe nói tình cảnh của Bệ hạ, liền phẫn nộ, thề phải giúp Bệ hạ khôi phục nhà Hán.”
Quách Gia chỉ đơn giản lược qua quá trình thuyết phục Giả Hủ, chuyện hắn dùng tính mạng gia quyến của Giả Hủ để uy hiếp cũng không hề nhắc tới, trong lời nói chỉ có tâng bốc Giả Hủ.
Giả Hủ nghe xong, trong lòng cảm động.
Hắn vốn định tìm cơ hội giải thích với Thiên tử chuyện năm xưa đi theo Đổng Trác, hiện tại Quách Gia nói như vậy, ngược lại đã xóa bỏ lo lắng của hắn.
“Thì ra là vậy.”
Lưu Hiệp thầm khen ngợi Quách Gia, vậy mà có thể tẩy trắng cho Giả Hủ như vậy, cũng không biết Giả Hủ lúc này có cảm thấy xấu hổ hay không.
“Không ngờ lúc Đại Hán ta sắp diệt vong, vẫn còn nhiều trung thần nghĩa sĩ như vậy nguyện ý ra tay cứu vãn. Có thể thấy trời xanh không tuyệt đường sống của Đại Hán ta!”
Quách Gia vội vàng tiếp lời: “Bệ hạ vốn là chân mệnh thiên tử, nay lại có Quang lộc huân trợ giúp, ngày Bệ hạ nắm lại quyền hành lại càng gần thêm một bước. Thần hôm nay cùng Quang lộc huân tiến cung, chính là muốn cùng Bệ hạ thương nghị cách lật đổ nghịch tặc Viên Thiệu.”
Đến rồi, ngày này rốt cuộc cũng đến rồi!
Trong lòng Lưu Hiệp kích động hô to.
Cùng với sự gia nhập của Giả Hủ, kế hoạch mãng tước thôn long mà y và Quách Gia nhằm vào Viên Thiệu sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Có thể dự đoán trong tương lai không xa, những thế lực sau lưng Viên Thiệu ủng hộ gã, sẽ dưới sự mưu tính của độc sĩ Giả Hủ mà xung đột lẫn nhau, tự giết lẫn nhau.
Mâu thuẫn không thể hòa giải giữa ba đứa con trai của gã, cũng sẽ bùng nổ trước thời hạn.
Nếu thật sự lật đổ được Viên Thiệu, chiếm được Ký Châu, Lưu Hiệp cho rằng mình rất có thể trở thành Thiên tử danh chính ngôn thuận!
“Tốt! Hôm nay quân thần chúng ta không cần câu nệ, Phụng Hiếu và Văn Hòa cứ việc nói thẳng.”
Nhờ sự nhường nhịn của Quách Gia, tân binh mới gia nhập là Giả Hủ lên tiếng trước.
"Xin bệ hạ cho biết, hiện nay có những ai trung thành với Hán thất?"
Câu hỏi của Giả Hủ khiến Lưu Hiệp lập tức cảm thấy hắn danh bất hư truyền.
Không phải vừa vào đã thao thao bất tuyệt nói một đống chuyện vô bổ.
Mà là trước tiên xác định rõ ràng nguồn lực có thể sử dụng, căn cứ vào tình hình địch ta rồi mới bố trí.
Lưu Hiệp đáp: "Bắc Cung vệ sĩ Trương Cáp, Nam Cung vệ sĩ Cao Lãm, đều nghe theo mệnh lệnh của trẫm."
"Phiêu Kỵ tướng quân Lữ Bố, Hoàng thúc Lưu Bị, đối với trẫm trung tâm, có thể tin tưởng."
"Người hiến kế cho trẫm, trước kia chỉ có Phụng Hiếu, nay được cộng thêm Văn Hòa ngươi."
"Ngoài ra, hôm qua trẫm cùng Chân quý nhân trải lòng, hứa hẹn ngôi vị Hoàng hậu và Thái tử, Chân thị có lẽ sẽ trở thành cánh tay đắc lực của trẫm."