← Quay lại trang sách

Chương 203 Vân giận dữ! Viên Thiệu Bắn tên, bắn tên! (3)

Vì vậy, một ý nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu Triệu Vân.

"Nếu như có thể chém được Viên Thiệu, lại cứu được bệ hạ trở về, chủ công liền không cần phải bị kìm hãm, thiên tử cũng có thể không bị khống chế; cho dù không cứu được thiên tử, có thể giết Viên Thiệu cũng đáng giá!"

Trong lòng Triệu Vân kiên định ý nghĩ này, liền trực tiếp bắt đầu hành động, điều khiển ngựa quay đầu xông về hướng Viên Thiệu cùng Lưu Hiệp!

Viên Thiệu nhìn Triệu Vân cả người nhuốm máu lại xông về phía gã, thoáng sửng sốt, sau đó hoảng sợ thất sắc, vội vàng nói: "Nhanh! Nhanh lên chặn hắn lại! Mục tiêu của hắn là ta!"

Gã vốn cho là Lữ Bố đã là thiên hạ vô địch rồi.

Nhưng Triệu Tử Long trước mắt, lại cũng dũng mãnh như vậy!

Xâm nhập vào trong vạn quân, lại còn muốn lấy thủ cấp của chủ tướng địch!

"Nạp mạng đi!"

Ba người Hàn Mãnh, Nhan Lương, Thuần Vu Quỳnh hét lớn một tiếng nghênh đón Triệu Vân.

Khúc Nghĩa, Cao Lãm, Trương Cáp thì lưu tại chỗ bảo vệ Lưu Hiệp và Viên Thiệu.

"Hừ!"

Triệu Vân trong mắt hàn quang lóe lên, nào có nửa điểm e ngại?

Lập tức nghênh đón ba người giao thủ!

Triệu Vân dùng thương đâm Văn Xú, lại ở trong vạn quân tả xung hữu đột, không người nào có thể ngăn cản, thực lực cường đại đã bày ra không còn nghi ngờ gì nữa, bởi vậy bất luận là Nhan Lương hay là Hàn Mãnh, Thuần Vu Quỳnh, đều không dám lại xem thường tiểu tướng không biết từ đâu xuất hiện này nữa, mỗi người đều dốc mười hai phần tinh thần!

"Chết đi!"

Nhan Lương dẫn đầu phát động công kích, trong lòng tràn đầy bi phẫn, mỗi một chiêu thức đều ẩn chứa sát khí, nhắm thẳng chỗ hiểm của Triệu Vân!

Thuần Vu Quỳnh và Hàn Mạnh cũng riêng phần mình công hướng chỗ yếu hại của Triệu Vân!

Trên chiến trường, tiếng leng keng không dứt bên tai, bốn người ngươi tới ta đi, mỗi một chiêu thức đều ẩn giấu nguy hiểm vạn phần, chỉ cần sơ ý một chút sẽ chết ngay tại chỗ.

Đây là chiến đấu chân chính của những kẻ đứng đầu!

Trên chiến trường, khu vực bốn người đang giao chiến đã trở thành khu vực chân không của tất cả các binh sĩ, không có ai dám bước chân vào phạm vi này nửa bước, sợ bị liên lụy.

Lưu Hiệp đã bị cảnh này kinh hãi đến mức nói không ra lời.

Giết Văn Xú trước, đánh lui Nhan Lương, sau đó đuổi theo bị đại quân vây quanh, ở trong vạn quân như chỗ không người, thậm chí lấy một địch ba vị đại tướng mà không rơi xuống hạ phong!

Đây là mãnh nhân phương nào!

Lưu Hiệp nhìn chằm chằm Triệu Vân, trong lòng thầm nghĩ: "Mãnh tướng như vậy nếu không thể dùng cho trẫm, trẫm làm sao cam tâm! Lữ Bố cộng thêm Triệu Vân, cho dù Hạng Vũ đến cũng phải nằm xuống a?"

Không chỉ Lưu Hiệp, Viên Thiệu cũng khá là khiếp sợ.

Đồng thời cũng cảm nhận được sự kiêng kỵ sâu trong lòng!

Mãnh tướng như vậy, hôm nay nhất định phải chết!

Nhưng ý niệm này của gã vừa mới hiện lên, Triệu Vân đang kịch chiến cùng ba người Nhan Lương ở đằng xa, lại thế mà liên tiếp đem Thuần Vu Quỳnh, Hàn Mạnh đánh rớt xuống ngựa, Nhan Lương cũng bị đánh lui, sau đó bất chấp tất cả xông về phía gã, binh lính trên đường căn bản không ngăn cản được!

Người cản giết người, Phật cản giết Phật!

"Gian tặc nhận lấy cái chết!!!"

Triệu Vân xông qua tầng tầng ngăn cản, hét lớn một tiếng, cả người khí thế như hồng, một thương đâm thẳng mặt Viên Thiệu!

"Keng--!"

Một cây trường thương bay đến, ngăn trở đòn trí mạng này.

Sau đó một thân ảnh cao lớn chắn trước người Viên Thiệu.

Chính là Khúc Nghĩa!

Hắn thuận tay nhặt trường thương từ trên mặt đất lên, lạnh lùng nhìn Triệu Vân, trong mắt sát khí lóe lên, "Dũng mãnh của ngươi, Khúc Nghĩa ta tán thành! Nhưng... đến đây thôi!"

Triệu Vân căn bản không nói nhảm với hắn, giơ thương nghênh chiến!

Đã có người cản đường, vậy thì giết là được!

Khúc Nghĩa ra tay rốt cục cũng ngăn cản được thế công mãnh liệt của Triệu Vân, Viên Thiệu được binh lính bảo hộ rút về vùng trung quân, nhưng sắc mặt gã trắng bệch, vẫn còn kinh hồn chưa định.

Vừa rồi gã thiếu chút nữa đã chết bởi thương của Triệu Vân!

Vừa sợ hãi vừa phẫn nộ, Viên Thiệu run rẩy duỗi ngón tay, chỉ vào Triệu Vân, gào thét: "Giết hắn! Giết hắn cho ta!!!"

Xung quanh binh lính như thủy triều ùa về phía Triệu Vân!

Đồng thời ba người Nhan Lương, Hàn Mãnh, Thuần Vu Quỳnh cũng vây quanh, không tiếc vây công, cũng muốn vây chết Triệu Vân trong quân trận này!

"Tử Long đừng sợ!"

Một tiếng hét lớn truyền đến, trong Dịch thành có một đội kỵ binh gào thét xông ra!

Mọi người đều cưỡi bạch mã, mặc bạch bào ngân giáp.

Chính là Bạch Mã Nghĩa Tòng dưới trướng Công Tôn Toản!

Người dẫn đầu là Công Tôn Phạm và Nghiêm Cương, hai người bọn họ mỗi người dẫn một trăm Bạch Mã Nghĩa Tòng, chia làm hai đường, một đường xông tới vị trí của Viên Thiệu, một đường đi giải cứu Triệu Vân!

Viên Thiệu thấy lại có người xông trận, trong lòng vẫn còn sợ hãi, luống cuống nói: "Nhanh chặn bọn họ lại!!"

Vì vậy trận hình của đại quân lại biến hóa, một lượng lớn binh lính vây lại hướng Viên Thiệu, bảo vệ Viên Thiệu và Lưu Hiệp chặt chẽ ở bên trong.

Nhưng mà không ngờ tới chính là, sau khi trận hình bên Viên Thiệu biến hóa, Nghiêm Cương lại không có suất lĩnh Bạch Mã Nghĩa Tòng xông trận, mà là ở phía trước trận bộ binh đang giơ thuẫn bẻ ngoặt một cái, trở về Dịch thành!

"Cái gì?"

Viên Thiệu bất ngờ, nhưng gã lập tức ý thức được không ổn, lại nhìn vị trí của Triệu Vân, liền thấy Bạch Mã Nghĩa Tòng xông phá vòng vây của Triệu Vân, mang theo hắn thoát khỏi vòng vây, cùng nhau chạy về Dịch thành!

Là dương đông kích tây!

Một nỗi khuất nhục bị đùa bỡn nháy mắt tràn ngập lòng Viên Thiệu, gã rút mạnh lợi kiếm bên hông ra, giận dữ hét: "Bắn tên! Bắn tên cho ta!! Bắn chết bọn chúng!"

Nhưng mà trong lúc cấp bách, trận hình cung binh khó thành.

Chỉ có vài hàng cung tiễn thủ tiến lên, bắn ra một đợt mưa tên tập kích đám Triệu Vân, nhưng phần lớn tên đều đuổi không kịp Bạch Mã Nghĩa Tòng đang nhanh như gió.

Coi như là một phần nhỏ mưa tên, cũng bị Bạch Mã Nghĩa Tòng có kỵ thuật và kỹ xảo tinh diệu né tránh, Triệu Vân càng là dễ dàng vung thương chặn được vài mũi tên, lông tóc vô thương!

Cuối cùng Viên Thiệu chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn chạy thoát.

Chỉ để lại trên trận địa của mình một mảnh thi thể và cảnh tượng đầy thảm khốc!

Trên tường Dịch thành.

Triệu Vân toàn thân tắm máu đến trước mặt Công Tôn Toản, ném một đầu lâu xuống đất, nói: "Tướng quân, may mắn không phụ mệnh!"

Trước khi đi hắn không quên cắt lấy đầu của Văn Xú!

"Lần này Tử Long coi như là lập đại công!!"

Công Tôn Toản rất hưng phấn, kích động vỗ vỗ vai Triệu Vân, sau đó hướng ngoài thành cười to:

"Viên Thiệu! Tử Long nhà ta ở trong vạn quân của ngươi tự do ra vào, chém thượng tướng, lấy thủ cấp! Càng suýt nữa lấy mạng ngươi! Ngươi có tâm phục khẩu phục không?"

Viên Thiệu giận tím mặt, lớn tiếng hạ lệnh: "Toàn quân xuất kích!"

"Cho ta--"

"San bằng Dịch thành!"