Chương 202 Vân giận dữ! Viên Thiệu Bắn tên, bắn tên! (2)
Sự thật cũng đích xác là như vậy.
Sau ba mươi hiệp, Văn Xú đã rơi vào thế hạ phong.
Từ đầu đánh ngang ngửa, đến giờ bị Triệu Vân đơn phương áp đảo, hắn đã nhiều lần suýt bị Triệu Vân đâm trúng yết hầu hoặc tim, thật sự là nguy hiểm vạn phần!
Người tinh ý nhìn qua đều biết, hai người này căn bản không cùng một đẳng cấp.
Viên Thiệu cũng nhìn ra sự mạnh mẽ của Triệu Vân, không ngờ tới một tiểu tướng vô danh, lại có thể đánh cho Văn Xú khó lòng đỡ nổi!
"Triệu Tử Long này là ai? Sao lại dũng mãnh như thế!".
Viên Thiệu càng nhìn càng sợ hãi, càng nhìn càng hoảng hốt.
Sợ rằng Văn Xú một thoáng không cẩn thận, sẽ bị Triệu Vân chém giết ngay tại trước trận.
Khúc Nghĩa hơi kiêng dè nói: "Ta có chút ấn tượng với hắn, là một mãnh tướng trong Bạch Mã Nghĩa Tòng của Công Tôn Toản, thực lực đích xác rất mạnh.".
"Sao ngươi không nói sớm!". Nghe được lời này, trong lòng Viên Thiệu càng thêm lo lắng.
Nhìn thấy Văn Xú dần dần không thể đỡ nổi, gã cắn răng, nói với Nhan Lương: "Công Ký, ngươi đi tiếp ứng!".
Mặc dù hai đánh một rất mất mặt, nhưng hiện tại cũng không còn cách nào khác. Nếu không phái người lên tiếp ứng, Văn Xú thật sự sẽ bị Triệu Vân đâm chết dưới ngựa.
Đến lúc đó, không những sĩ khí giảm sút, gã còn mất đi một viên đại tướng tâm phúc!
"Vâng!".
Nhan Lương thấy Văn Xú rơi vào thế hạ phong, đã sớm có ý định này.
Lập tức xông ngựa ra trận, cầm đại đao gia nhập chiến trường!
Hai đánh một, cục diện lập tức xoay chuyển.
Có Nhan Lương gia nhập, áp lực của Văn Xú giảm đi rất nhiều.
Hai người bọn họ đều là lão tướng trải qua nhiều trận chiến, lại phối hợp ăn ý từ lâu, dưới sự phối hợp nhịp nhàng, lập tức khiến Triệu Vân rơi vào thế hạ phong!
Trên lầu cổng thành.
Công Tôn Toản nhìn thấy cảnh này, tức giận mắng: "Viên Thiệu! Ngươi không biết võ đức! Hai đánh một thật là vô xỉ!".
"Tam đệ! Ngươi đi giúp Tử Long!".
Công Tôn Toản nhất định không thể ngồi nhìn Triệu Vân đồng thời đối phó với hai đại tướng uy chấn Ký châu là Nhan Lương và Văn Xú, liền lập tức ra lệnh cho đường đệ Công Tôn Phạm xuất thành tiếp ứng.
Công Tôn Phạm không nói hai lời liền lĩnh mệnh mà đi.
Lúc này, áp lực trên người Triệu Vân cực lớn.
Văn Xú và Nhan Lương thực lực đã mạnh, lại cộng thêm phối hợp ăn ý, dưới sự phối hợp như nước chảy mây trôi, ngay cả hắn cũng cảm thấy khó khăn, chỉ có thể bị động phòng thủ, khó lòng giành lại thế chủ động.
Chỉ thấy Văn Xú một thương đâm thẳng vào tim Triệu Vân, Triệu Vân nâng thương cản lại, hóa giải đòn tấn công này.
Nhưng cũng chính vì thế mà tạo cơ hội cho Nhan Lương bên cạnh lén lút ra tay, một đao chém ngang về phía đầu Triệu Vân!
Triệu Vân không kịp né tránh, chỉ có thể nghiêng đầu sang phải.
Đao của Nhan Lương xoẹt qua đầu Triệu Vân, tuy không thể chém đứt đầu hắn, nhưng cũng đã chém rơi mũ nón của hắn.
"Vô xỉ!!!".
Triệu Vân đại nộ, thế mà lại giơ tay nắm lấy sống đại đao của Nhan Lương, giật mạnh vũ khí của hắn!
"Cái gì?!".
Nhan Lương đại kinh thất sắc, chỉ có thể liên tiếp lui về phía sau.
Hắn không ngờ tới lực tay của Triệu Vân lại kinh người như vậy, thế mà lại có thể giật mất vũ khí từ trong tay hắn.
"Công Ký ngươi đi trước đi!".
Văn Xú nhìn thấy thế liền lập tức xông lên, yểm hộ Nhan Lương đã mất vũ khí rút lui, nhưng chưa kịp tiến lên, Triệu Vân đã xoay người lại, một thương hồi mã, đâm thẳng vào yết hầu hắn!
Một chiêu trí mạng!
Nhan Lương đang bỏ chạy bỗng ngoái đầu, vừa hay trông thấy cảnh này, tức thì hai mắt muốn nứt ra, bi thống vạn phần gầm lên: "Thúc Ác --!"
Triệu Vân nghe tiếng nhìn về phía Nhan Lương, sát ý trong mắt vẫn chưa tan.
Không ngờ lại thúc ngựa đuổi theo hắn!
Nhan Lương trong lòng vừa giận vừa sợ, không có binh khí, hắn không dám nghênh địch, chật vật chạy về phía quân trận của mình, căn bản không dám quay đầu nhìn Triệu Vân lấy một cái!
Viên Thiệu thấy Văn Xú bị Triệu Vân một thương đâm chết, sau đó Triệu Vân lại còn dám đuổi theo Nhan Lương, nhất thời đại nộ, hạ lệnh: "Vây hắn lại cho ta! Đừng để hắn chạy thoát!"
Ngay trước mặt gã chém một viên đại tướng của gã, gã sao có thể để Triệu Vân bình an vô sự mà trở về!
Theo mệnh lệnh của Viên Thiệu ban ra, quân trận tức thì biến hóa, trăm tên sĩ tốt nhao nhao bao vây lấy Triệu Vân!
Thế nhưng Triệu Vân thấy cảnh này không những không lui, ngược lại chủ động nghênh chiến, trường thương trong tay quét ngang, trong nháy mắt đã lấy đi tính mạng của mấy tên sĩ tốt, ngay sau đó tả xung hữu đột, nhất thời thế mà không ai có thể tiến lên!
"Lợi hại như vậy?!"
Lưu Hiệp nhìn đến trợn mắt há mồm.
Đây chính là hàm kim lượng của ba chữ Triệu Tử Long sao?
Lúc này y cảm thấy trong diễn nghĩa nói Triệu Vân bảy lần ra vào có lẽ không phải là nói ngoa, vũ lực của Triệu Vân thật sự là cường hãn đến mức đáng sợ, đặc biệt là lúc này hắn đang trong trạng thái phẫn nộ.
Giống như là mở vô song vậy!
"Xông lên! Tất cả cùng xông lên! Giết hắn!!"
Viên Thiệu thấy Triệu Vân dũng mãnh như vậy, chấn động không thôi, hạ lệnh thêm sĩ tốt bao vây.
Chỉ cần nhân số đủ nhiều, cho dù là võ tướng dũng mãnh hơn nữa cũng không có khả năng bị vây trong quân địch mà còn xông ra được!
Trong quân trận, Triệu Vân lúc này mặc dù phẫn nộ, nhưng vẫn không có mất đi lý trí, vừa chém địch, vừa tìm kiếm cơ hội đột phá vòng vây.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy Viên Thiệu đang phát hiệu lệnh.
Còn có Lưu Hiệp bên cạnh Viên Thiệu.
Lúc này, bọn họ cách nhau không quá ba trăm bước.