Chương 208 Chương 208 Thư Thụ Kẻ này muốn biến giả thành thật, tuyệt đối không thể lưu! (2)
Thư Thụ nghe vậy nói: "Chủ công, đây không phải là lỗi của ngài, Triệu Vân kia quá mức dũng mãnh, thậm chí không kém gì Lữ Bố, thật không ngờ dưới trướng Công Tôn Toản còn có mãnh tướng như vậy."
Thất bại trước đây, cũng coi như có thể tiếp nhận.
Nhưng hôm nay công thành thất bại, hoàn toàn là bị thua thiệt lớn trên người Triệu Vân.
Ai có thể ngờ tới một gã tiểu tướng trẻ tuổi vô danh tiểu tốt, vậy mà lại dũng mãnh không kém gì Lữ Bố?
Trước tiên chém Văn Xú, sau đó còn ở trong trận xông ngang xông dọc, không ai cản nổi; thậm chí liều chết chiến đấu với ba người Nhan Lương, Hàn Mãnh, Thuần Vu Quỳnh, cuối cùng nếu không phải là Khúc Nghĩa ra tay, sợ rằng thật sự để hắn đoạt lấy thủ cấp Viên Thiệu ở vạn quân!
Sau đó Viên Thiệu nghĩ lại trong lòng cũng là sợ hãi.
Dưới tình huống bên người gã có đại quân trùng trùng điệp điệp, mấy vị đại tướng bảo hộ, vậy mà vẫn có thể bị người ta xông đến trước mặt, thậm chí suýt chút nữa một thương đâm chết hắn!
Nghĩ đến đây, Viên Thiệu nói với Thư Thụ: "Không thể để thiên tử ở lại, trong quân quá mức nguy hiểm, hiện tại hắn ở đâu?"
Gã vốn cho rằng có đại quân bảo vệ, thiên tử rất an toàn.
Nhưng sau khi trải qua Triệu Vân xông trận gã bắt đầu có chút hoài nghi.
Giả như Triệu Vân suất lĩnh Bạch Mã Nghĩa Tòng đánh vào doanh địa của gã, cướp đi Lưu Hiệp, vậy thì tất cả nỗ lực trước kia của gã đều làm áo cưới cho Công Tôn Toản!
Thư Thụ đáp: "Bệ hạ đang ở trong doanh trại an ủi thương binh, hắn nói chiến bại lần này, quân tâm sĩ khí suy sụp, hắn muốn thay chủ công ra một phần lực."
"Đưa ta đi xem."
Viên Thiệu nghe vậy hơi sững ra, sau đó trực tiếp đứng dậy, cùng Thư Thụ đi ra khỏi doanh trướng.
Rất nhanh bọn họ liền tìm được Lưu Hiệp.
Chỉ thấy Lưu Hiệp đã cởi bỏ khôi giáp trên người, thay một bộ thường phục, đang ở trong doanh trướng chỗ thương binh, tự mình động thủ giúp bọn hắn băng bó vết thương, thoa thuốc, không có chút nào là giá đỡ, phong phạm của thiên tử, ngược lại có vẻ bình dị gần gũi.
Mà mỗi một người được y chiếu cố qua đều lộ ra thần sắc cảm động đến rơi nước mắt, thậm chí có người nhịn không được cảm động khóc lên.
Thiên tử tự mình chăm sóc bọn họ.
Đây là vinh hạnh cỡ nào a!
Viên Thiệu ở trong tối xem một hồi liền rời đi, một lần nữa trở lại trung quân đại doanh, rất là tán thưởng nói: "Tiểu tử này xác thực là nhân tài, giúp ta một việc lớn."
Hành vi của Lưu Hiệp rất được lòng gã.
Vậy mà lại có thể nghĩ đến tự phát đi chăm sóc thương binh để hòa hoãn bầu không khí nặng nề do chiến bại mang đến.
Việc này giúp gã bớt đi không ít phiền phức.
Nhưng khen ngợi thì khen ngợi, Viên Thiệu vẫn không quên chính sự, phân phó: "Ngươi phái người nói với hắn một tiếng, ngày mai phái người hộ tống hắn trở về thành Nghiệp."
Mặc dù để thiên tử ở lại quân doanh xác thực có thể phấn chấn sĩ khí.
Nhưng vì an toàn cân nhắc, vẫn là không thể làm như vậy.
Thư Thụ có chút do dự, hành vi của Lưu Hiệp ở trong mắt hắn quả thực chính là chỉ kém viết bốn chữ "lôi kéo lòng người" lên trên trán.
Muốn nói cái gì đó, nhưng nhìn vẻ mặt Viên Thiệu, rõ ràng là nghe không lọt tai.
Với tính cách của Viên Thiệu, cho rằng Lưu Hiệp ở trong lòng bàn tay gã, sinh tử đều không do mình, lại làm thế nào cũng vô ích.
Huống chi, hiện tại gã rất hài lòng Lưu Hiệp giúp gã an phủ sĩ khí sau khi đại bại.
Cuối cùng Thư Thụ vẫn lựa chọn ngậm miệng, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sát ý.
"Tên tiểu tử này muốn biến giả thành thật, tuyệt đối không thể giữ lại!"
Rời khỏi doanh trại, trong lòng Thư Thụ bắt đầu suy tính, làm sao có thể ở trong hoàn cảnh không ảnh hưởng đến cục diện và danh tiếng của Viên Thiệu, mà có thể trừ khử Lưu Hiệp.
Tuy nhiên, hắn khổ sở suy nghĩ cả một đêm, cũng không nghĩ ra được một biện pháp vẹn toàn.
"Đuôi to khó vẫy!"
Nằm trên giường, Thư Thụ trằn trọc trở mình không ngủ được.
Chưa từng nghĩ tới, chỉ ngắn ngủi chưa đầy thời gian hai năm, Lưu Hiệp lại đã thành thế lực "đuôi to khó vẫy".
⚝ ✽ ⚝
Sáng sớm hôm sau, Lưu Hiệp liền xuất phát trở về thành Nghiệp.
Mặc dù y còn muốn ở lại quân doanh thêm một thời gian nữa, gần gũi thân thiết với những binh sĩ kia hơn, tiến thêm một bước thiết lập hình tượng thiên tử, nhưng Viên Thiệu lại không cho y cơ hội này, chỉ có thể bất đắc dĩ trở về.
Nửa tháng sau.
Thành Nghiệp, bên ngoài hoàng cung.
Lưu Hiệp xuống xe ngựa, xoa xoa cái mông hơi đau nhức, đưa mắt nhìn về phía hoàng cung đã lâu không gặp, cảm khái nói: "Trở về rồi!"
Chuyến hồi cung này có thể nói là vô cùng gian nan.
Khác với lúc đi tiền tuyến U Châu, lúc trở về đã là tháng chạp mùa đông giá rét, lại còn đổ tuyết lớn, ngồi trong xe ngựa vừa lạnh vừa xóc nảy, đến cả một giấc ngủ yên ổn cũng không có.
Tuy nhiên, có thể an toàn trở về là được rồi.
Lưu Hiệp thở dài một hơi, cũng không ngồi xe ngựa nữa, sải bước đi vào hoàng cung.
Sau khi hồi cung, y dự định đi gặp Chân Mật trước.
Dù sao thân là một thiên tử si tình, xuất cung lâu như vậy, chuyện đầu tiên sau khi trở về nhất định là phải đi gặp người trong lòng, như vậy mới phù hợp với hình tượng của y.
Lúc này Chân Mật đang dựa vào chiếc giường nhỏ cạnh cửa sổ đọc sách.
Tuy là thời điểm mùa đông giá lạnh, nhưng lò sưởi trong Thanh Lễ cung lại được đốt rất vượng, trong phòng ấm áp như mùa xuân, trên người Chân Mật chỉ mặc một bộ y phục mỏng, một sợi dây lưng màu nhạt thắt lấy vòng eo thon gọn.