← Quay lại trang sách

Chương 209 Thư Thụ Kẻ này muốn biến giả thành thật, tuyệt đối không thể lưu! (3)

Thêm vào đó là một chiếc áo choàng nhỏ màu tím nhạt được viền lông cáo trắng, đám lông cáo trắng muốt chen chúc bên cổ, càng khiến cho gương mặt tinh xảo của nàng thêm phần linh lung động lòng người, khiến người khác không thể rời mắt.

Sau khi Lưu Hiệp tiến vào, ngăn cản thị nữ mở miệng bẩm báo.

Lén lút đi đến đoạt lấy quyển sách trong tay Chân Mật.

"Ngươi..."

Chân Mật khẽ nhíu mày, vừa định xem thử là ai to gan như vậy, nhưng nàng vừa ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy gương mặt ngày đêm mong nhớ của Lưu Hiệp, không khỏi kinh hô một tiếng: "Bệ hạ? Bệ hạ hồi cung khi nào?"

"Haiz."

Lưu Hiệp cầm trong tay trúc giản, vẻ mặt thất vọng nói: "Ái phi mải mê đọc sách, lại đến cả trẫm hồi cung cũng không đi nghênh đón, thật sự là khiến trẫm đau lòng."

"Không phải, thần thiếp không biết bệ hạ hồi cung..."

Chân Mật vội vàng giải thích.

Nàng hoàn toàn không nhận được tin tức gì cả.

Nghĩ nghĩ một hồi, Chân Mật ngập ngừng đề nghị: "Hay là... bệ hạ ra ngoài cung đợi một lát, thần thiếp đi nghênh đón bệ hạ một lần nữa?"

"Bốp!"

Lưu Hiệp dùng trúc giản gõ nhẹ lên đầu nàng một cái, bất mãn nói: "Không nghênh đón trẫm thì thôi, hiện tại còn muốn để trẫm ở bên ngoài chịu rét?"

Chân Mật đỏ mặt, á khẩu không nói nên lời.

Lưu Hiệp nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch đáng yêu của nàng, cũng không trêu chọc nàng nữa, cười nói: "Trẫm nói đùa thôi, trẫm làm sao có thể trách ái phi được? Xuất cung lâu như vậy, trẫm rất nhớ ái phi."

Trong lòng Chân Mật vừa mừng vừa sợ, ôm lấy Lưu Hiệp hỏi: "Thần thiếp cũng rất nhớ bệ hạ... Lần này bệ hạ trở về, còn rời đi nữa không?"

Trong khoảng thời gian Lưu Hiệp đi tiền tuyến.

Nàng mỗi ngày đều lo lắng cho y.

Lưu Hiệp lắc đầu, nói: "Không đi nữa, lần này Viên Thiệu để trẫm đi tiền tuyến U Châu chỉ là vì muốn khích lệ sĩ khí mà thôi, trẫm là thiên tử, làm sao có thể ở lại tiền tuyến mãi được?"

"Về sau có thể ở lại trong cung, bầu bạn với ái phi thật tốt."

Nghe vậy, Chân Mật tự nhiên là vô cùng vui mừng, nàng rất không thích những ngày tháng phải xa cách Lưu Hiệp, đối với nàng mà nói quả thực chính là một loại dày vò.

"Đúng rồi ái phi."

Sau khi ôn tồn với Chân Mật một lát, Lưu Hiệp hỏi nàng: "Những thứ lần trước trẫm bảo nàng chuyển giao cho Chân thị, hiện tại nghiên cứu thế nào rồi? Có tiến triển gì không?"

Y đến tìm Chân Mật không phải chỉ đơn thuần là tán gẫu.

Mục đích chính là để hỏi thăm tiến triển nghiên cứu những kỹ thuật kia.

Chân Mật dùng sức gật đầu, nói: "Những kỹ nghệ mà bệ hạ giao cho thần thiếp, trong đó móng ngựa, bàn đạp ngựa đều đã chế tạo ra được rồi."

"Ngoài ra, phương pháp tinh luyện muối tinh cũng đã thành công!"

"Hiện nay Chân thị có thể sản xuất muối tinh và muối trắng liên tục."

Ban đầu Chân Mật chỉ ôm tâm lý thử xem sao mà thôi, nhưng nàng không ngờ rằng thật sự có thể thành công, đặc biệt là thuật tinh luyện muối tinh, lợi ích tiềm ẩn sau lưng quả thực là quá mức khổng lồ.

Chỉ riêng một hạng mục này thôi cũng đủ để cho Chân thị kiếm được đầy bồn đầy bát!

"Vậy còn kỹ thuật luyện sắt và thuỷ tinh thì sao?"

Lưu Hiệp cũng không bất ngờ khi những kỹ thuật này có thể thành công, bởi vì đây là những thứ đơn giản nhất, thứ y quan tâm chính là luyện sắt.

Luyện sắt có thể có tiến triển hơn nữa hay không, quyết định có thể chế tạo ra được vũ khí và áo giáp cường đại hay không.

Còn thủy tinh có thể thành công hay không, dường như không quá quan trọng.

Mặc dù thủy tinh có thể làm đồ xa xỉ để bán, nhưng so với lợi nhuận của muối thì vẫn còn kém xa.

Bất quá chờ đến sau này khi kỹ thuật chế tạo tinh xảo rồi, lại có thể chế tạo ra những vật tư chiến lược như kính viễn vọng!

"Hai kỹ thuật này vẫn đang trong quá trình nghiên cứu."

Chân Mật lắc đầu, giải thích với Lưu Hiệp: "Những người thợ thủ công nói, dùng cát nung ra chỉ là một đám đồ vật đen thui, căn bản không phải là thuỷ tinh."

"Kỹ thuật luyện sắt ngược lại là có chút tiến triển, phương pháp tôi luyện bằng hai dung dịch rõ ràng có thể tăng cường độ dẻo dai và cứng cáp của vũ khí, nhưng phương pháp rót thép tạm thời vẫn chưa nắm giữ được, cần thêm thời gian nghiên cứu."

Nghe được câu trả lời này, trong lòng Lưu Hiệp vừa mừng vừa lo.

Ban đầu y cũng không trông cậy vào việc có thể thành công trong thời gian ngắn.

"Là trẫm quá nóng lòng rồi, hơn nữa cũng mới chỉ có chưa đầy thời gian hai tháng mà thôi, cho những người thợ thủ công thêm chút thời gian, nắm giữ kỹ thuật luyện sắt và kỹ thuật luyện chế thủy tinh hẳn là không thành vấn đề."

"Thành quả hiện tại đã rất tốt rồi."

Lưu Hiệp tự an ủi chính mình, dù sao chính y cũng không biết rõ các bước cụ thể, chỉ đưa ra những khái niệm mơ hồ, muốn những người thợ thủ công lập tức nắm giữ được tất cả kỹ thuật quả thực là không quá thực tế.

Y nhìn về phía Chân Mật, nói: "Ái phi, nàng viết thư về nhà, bảo Chân thị cung cấp cho Ôn Công một lô lương thảo, còn có bàn đạp ngựa, móng ngựa, cùng với vũ khí trang bị được rèn bằng phương pháp tôi luyện hai dung dịch."

"Hiện nay Ôn Công thiếu tiền thiếu lương, cần nhanh chóng nhận được sự chi viện của Chân thị."

Có đồ tốt y đương nhiên sẽ không quên Lữ Bố.

Trang bị cho người mình trước mới là vương đạo!

"Bệ hạ yên tâm, từ mười ngày trước, gia tộc đã điều một lô lương thảo vận chuyển đến Từ Châu rồi, rất nhanh sẽ giao đến tay Ôn Công."

"Móng ngựa, bàn đạp ngựa cùng với vũ khí trang bị cũng đang được chế tạo hàng loạt, sau khi chế tạo xong sẽ lập tức thông qua thương thuyền của Chân thị thương hội vận chuyển đi."

Chân Mật là người hiểu rõ tính nghiêm trọng của việc này.

Lưu Hiệp bị vây khốn trong thâm cung, chỉ có Lữ Bố ở bên ngoài chinh chiến, bọn họ thân là Chân thị nhất định phải dốc toàn lực ủng hộ Lữ Bố phát triển thế lực.

Chỉ có khi nào Lữ Bố binh cường mã tráng thì mới có cơ hội đối kháng với Viên Thiệu.

Nghe vậy, Lưu Hiệp gật gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: "Có lương thảo, còn có vũ khí trang bị hỗ trợ, Tôn Sách lấy gì mà tranh giành địa bàn Giang Đông với Lữ Bố?"

Vấn đề của Lữ Bố từ trước đến nay chính là hậu cần.

Một khi hậu cần đã được đảm bảo, hắn chính là thiên hạ vô địch!

Lưu Hiệp chưa bao giờ nghi ngờ điểm này.

Nói xong những chuyện này, Chân Mật ngượng ngùng nói: "Bệ hạ, hôm trước nữ nhi của Ôn Công đã vào cung. Thần thiếp nghe nói, bệ hạ đã sắc phong nàng ấy làm quý nhân..."