Chương 211 Chân Mật trà xanh, Lữ Linh Kỳ bốc lửa (2)
Sao có thể chứ? Trẫm biết nàng là vì quan tâm trẫm nên mới như vậy."
Lưu Hiệp kiên nhẫn an ủi.
Trước khi xuyên không an ủi bạn gái, sau khi xuyên không làm hoàng đế còn phải an ủi vợ.
Đàn ông thật là~
Chân Mật bật cười, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
"Lữ quý nhân nhập cung đã hai ngày rồi, bệ hạ đã hồi cung rồi, hay là đi xem nàng ấy một chút đi."
"Dù sao cũng là nữ nhi Ôn Công, không thể bỏ bê được."
Lần này, nàng là thật lòng đề nghị, chứ không phải trà xanh nữa.
Sau khi được Lưu Hiệp an ủi, Chân Mật cũng đã nguôi ngoai. Thiên tử không thể chỉ có một phi tần, sau này nhất định còn có nhiều phi tần khác nhập cung, chẳng lẽ nàng có thể ghen tuông với từng người một sao?
Dù sao bệ hạ cũng đã nói, trong lòng chỉ yêu mình nàng, đối với những phi tần khác đều là góp vui lấy lệ.
Sau này nàng muốn làm hoàng hậu, không thể trở thành gánh nặng được, nếu bỏ bê Lữ quý nhân, sợ là sẽ khiến Lữ Bố và bệ hạ ly tâm ly đức.
"Nếu vậy, ái phi đi cùng trẫm đi."
Lưu Hiệp sẽ không ngu ngốc đến mức bỏ Chân Mật rồi đi, mà là mời nàng cùng đi.
Chân Mật nghe vậy, ý cười trong mắt suýt nữa thì tràn ra ngoài.
Rời khỏi Thanh Lễ cung của Chân Mật, hai người đi thẳng đến Tử Vân cung của Lữ Linh Khởi.
Gần đây thời tiết càng lạnh, bên ngoài cũng đã bắt đầu tuyết rơi, thiên địa trắng xóa một màu, vạn vật đều được phủ một lớp áo bạc.
Lưu Hiệp cầm ô đi dạo trong tuyết cùng Chân Mật, không nhịn được hỏi Chân Mật: "Ái phi đã từng gặp Lữ quý nhân rồi sao? Không biết dung mạo ra sao?"
Y rất tò mò về dung mạo của Lữ Linh Khởi.
Trong lịch sử đối với vị nữ nhi của Lữ Bố này chỉ có vài dòng ghi chép mơ hồ, năm sinh tháng đẻ, thậm chí tên của nàng cũng có nhiều dị bản.
Chỉ biết sau khi Lữ Bố qua đời, nàng và gia đình đã đến huyện Hứa.
"Bệ hạ lát nữa gặp sẽ biết ngay thôi." Chân Mật cười tinh nghịch, giả vờ bí mật nói: "Nhưng mà thần thiếp có thể tiết lộ cho bệ hạ một chút, vị tỷ tỷ này... rất giống Ôn Công."
Giống Lữ Bố?
Lưu Hiệp nghe vậy trong đầu liền hiện ra hình ảnh Lữ Bố mặc nữ trang, trong lòng lập tức cảm thấy ớn lạnh, toàn thân như có kiến bò.
Không đến mức đó chứ?
Nghe nói phu nhân của Lữ Bố, Nghiêm phu nhân dung mạo rất xinh đẹp mà!
Với tâm trạng lo lắng, Lưu Hiệp và Chân Mật cùng bước vào Tử Vân cung.
Vừa vào Tử Vân cung, liền thấy một nữ tử mặc y phục đỏ rực, tóc buộc cao, đang tay cầm một cây trường thương múa may.
Nữ tử này dung mạo sắc sảo, ngũ quan tinh xảo, đôi môi đỏ mọng, sống mũi cao khiến cho gương mặt thêm phần lập thể, nhưng lại không mang vẻ dịu dàng duyên mị, ngược lại toát ra một khí chất phi thường!
Chỉ nói về dung mạo, không thể so sánh với Chân Mật được.
Nhưng thân hình nàng cực kỳ tốt, lồi lõm chỗ cần lồi, nóng bỏng bốc lửa không đủ để hình dung.
Đôi chân thon dài, đặt ở hậu thế hoàn toàn có thể làm siêu mẫu.
Đơn giản là trời sinh...
Tuy là nữ nhi, nhưng nàng múa trường thương lại không hề có cảm giác dây dưa, một chiêu một thức đại khai đại hợp, cực kỳ lăng lệ, khí thế tương đối kinh người.
Tuyết trắng đầy trời đều đang đi theo trường thương của nàng bay múa!
Cho dù Lưu Hiệp không hiểu võ nghệ, cũng nhìn ra được đây tuyệt đối không phải là hoa quyền tú cước, mà là chân chính kỹ năng giết người trên chiến trường!
"Đây chính là Lữ Linh Khởi."
Vừa nhìn thấy nữ tử áo đỏ này trong nháy mắt, Lưu Hiệp liền xác định được thân phận của nàng, đồng thời cũng minh bạch vì sao Chân Mật nói nàng rất giống Lữ Bố.
Không phải là tướng mạo giống nhau, mà là trên người cỗ khí khái anh võ kia đơn giản giống hệt Lữ Bố.
Đúng là hổ phụ sinh hổ nữ!
Lữ Linh Khởi đang luyện thương trong tuyết cũng đã phát hiện ra hai người đến, tuy nàng chưa từng gặp Lưu Hiệp, nhưng lại từng gặp Chân Mật, mà trong cung trừ thiên tử ra, còn nam tử nào có thể cùng Chân Mật đứng gần như vậy?
Lữ Linh Khởi lập tức đem trường thương trong tay cắm xuống đất, sau đó tiến lên hướng Lưu Hiệp quỳ một gối hành lễ: "Tham kiến bệ hạ!"
Một loạt động tác hành vân lưu thủy, oai hùng hiên ngang.
Lưu Hiệp cả người đều ngây ngẩn.
Đây... là lễ nghi của hậu phi?
Chân Mật yểu điệu cười một tiếng, đối với Lữ Linh Khởi nói: "Lữ tỷ tỷ, lễ nghi trong cung không phải như vậy, đây là lễ nghi của võ tướng."
Lúc này Lữ Linh Khởi mới ý thức được không đúng, vẻ mặt tỏ ra lúng túng, sau đó có chút gượng gạo dùng lễ nghi của hậu phi lần nữa hành lễ: "Tham... thần thiếp tham kiến bệ hạ."
Lần này nàng không quên thêm xưng hô.
Nhưng động tác vẫn rất không tiêu chuẩn, hơn nữa tương đối cứng ngắc, so với bộ dáng nghi thái vạn phần của Chân Mật khi hành lễ căn bản không thể so sánh.
Nhưng Lưu Hiệp nhìn ra được nàng là tận lực, khẽ phất tay nói: "Miễn lễ."
"Tạ bệ hạ."
Lúc này Lữ Linh Khởi mới lần nữa đứng dậy, cầm thương nghiêm nghị đứng thẳng.
Bầu không khí nhất thời lâm vào trầm mặc.
"Khụ..."
Vì để tránh lúng túng, Lưu Hiệp chủ động tìm đề tài: "Võ nghệ của ái phi khá bất phàm, quả nhiên là nữ nhi của Ôn hầu, múa thương rất có khí thế."
"Có điều trời giá rét như vậy, bên ngoài lạnh thế này, lại còn đang tuyết rơi, ái phi vẫn là nên chú ý thân thể nhiều hơn."