Chương 210 Chân Mật trà xanh, Lữ Linh Kỳ bốc lửa (1)
Lữ Linh Kỳ, nữ nhi của Lữ Bố đã nhập cung rồi sao?
Nghe Chân Mật nói, Lưu Hiệp có chút bất ngờ, suýt nữa thì quên mất chuyện này!
Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, tháng trước y lại thân chinh đến tiền tuyến U Châu, nên không còn tâm trí để ý đến việc này. Không ngờ trong khoảng thời gian y rời cung, Lữ Bố đã đưa nữ nhi của mình đến.
Vì thánh chỉ đã được soạn thảo từ trước, nên căn bản không cần làm lễ sắc phong. Lữ Linh Kỳ vừa nhập cung đã là quý nhân, cùng cấp bậc phi vị với Chân Mật.
"Quả có việc này."
Lưu Hiệp quan sát biểu cảm của Chân Mật, nói: "Ôn Công lao khổ công cao, trẫm cảm niệm công lao của ông ấy, nên mới nạp nữ nhi của ông ấy làm hậu phi."
Lúc này Lưu Hiệp toát mồ hôi hột.
Bởi vì y biết rất rõ, Chân Mật tuy bề ngoài ôn nhu ngoan ngoãn, nhưng trong lịch sử ghi chép nàng là người rất dễ ghen tuông. Kết cục bi thảm của nàng dường như cũng có liên quan đến chuyện này.
Huống hồ, khoảng thời gian này y lại không ở trong cung, hơn nữa nạp Lữ Linh Kỳ làm phi cũng chưa nói trước với nàng... nàng ấy sẽ không ghen chứ?
Nghe vậy, đôi mắt đẹp của Chân Mật lập tức ngấn lệ, nàng khẽ nghiêng người, nức nở nói: "Bệ hạ rốt cuộc đã chán ghét thần thiếp rồi... thôi vậy, dù sao thần thiếp cũng chỉ là tài sắc tầm thường, không bằng những nữ tử xinh đẹp khác, bệ hạ chán ghét cũng là lẽ thường tình."
Hỏng rồi!
Nghe những lời chua chát của Chân Mật, Lưu Hiệp biết hôm nay khó tránh khỏi kiếp nạn này.
Giấm chua đã đổ.
Y không thể mất Chân Mật, giống như phương Tây không thể mất Jerusalem.
Lưu Hiệp ngồi xuống bên cạnh Chân Mật, ôm lấy eo nàng, dịu dàng dỗ dành: "Ái phi, nàng hiểu lầm rồi, trẫm sao có thể chán ghét nàng? Trong lòng trẫm, nàng chính là nữ tử đẹp nhất thế gian này, nếu nàng mà còn tài sắc tầm thường, vậy trên đời này không còn mỹ nhân nào nữa."
Lời ngon tiếng ngọt luôn là thứ hữu dụng nhất đối với nữ tử.
Chân Mật cũng luôn bị chiêu chuộng bằng cách này.
Nếu không phải y không thuộc Lạc Thần Phú, thì lúc này nhất định phải ngâm nga một lượt mới được.
Chỉ là lần này, y nhất định thất bại.
"Những lời này bệ hạ chỉ nói với mình thần thiếp, hay là cũng đã từng nói với những nữ nhân khác? Trước đây bệ hạ đều dỗ dành những nữ nhân khác như vậy sao?"
Chân Mật uất ức đến mức sắp khóc.
Lưu Hiệp lập tức ngây người, vội vàng nói: "Sao có thể như vậy được! Trẫm đương nhiên chỉ nói với một mình ái phi, làm sao có thể nói với nữ nhân nào khác chứ?"
"Bệ hạ không cần giải thích."
Chân Mật nhẹ nhàng lau nước mắt, cười buồn bã: "Thần thiếp chỉ là thuận miệng hỏi thôi, bệ hạ nói như vậy, ngược lại khiến thần thiếp có vẻ như đang so đo tính toán.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
"Thần thiếp đã gặp qua vị tỷ tỷ mới nhập cung kia rồi, quả thật là xinh đẹp hơn thần thiếp, bệ hạ mau đi cùng tỷ ấy đi, thần thiếp không sao đâu."
Lưu Hiệp: "..."
Không phải, nữ nhân trời sinh đã am hiểu trà xanh như vậy sao?
Nước mắt Lâm Đại Ngọc đã sớm xuất hiện rồi?
Lưu Hiệp đè nén sự bất lực trong lòng, nắm lấy tay Chân Mật nói: "Trẫm biết ái phi không vui, việc này quả thực là trẫm quên nói với nàng."
"Nhưng trẫm nạp nữ nhi Ôn Công làm phi, không phải vì chán ghét ái phi, mà là muốn mượn việc này để lôi kéo Ôn Công. Hơn nữa trẫm là thiên tử, không thể chỉ có một phi tần, ái phi phải hiểu cho trẫm."
Chân thành luôn là tuyệt chiêu.
Vì lời ngon tiếng ngọt không có tác dụng, Lưu Hiệp quyết định thẳng thắn với Chân Mật. Y biết Chân Mật không phải là loại nữ nhân không giảng đạo lý, chỉ là hơi ghen tuông mà thôi.
"Nhưng mà thần thiếp cảm thấy rất tủi thân..."
Chân Mật khẽ cắn môi, uất ức nói.
Đạo lý Lưu Hiệp nói nàng đương nhiên hiểu.
Là thiên tử, nạp phi vốn là một loại thủ đoạn lôi kéo thế lực, giống như Chân thị, chẳng phải cũng vì vậy mới quy thuận thiên tử sao?
Ôn Công Lữ Bố lập được công lao hiển hách, Lưu Hiệp thông qua việc nạp nữ nhi của ông ta làm phi để củng cố thêm mối quan hệ giữa hai bên, là chuyện không thể trách cứ, cũng là chuyện rất bình thường.
Nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy chua xót.
"Ái phi yên tâm."
Lưu Hiệp nhìn vào mắt Chân Mật, nghiêm túc nói: "Trẫm hứa với nàng, cho dù sau này có bao nhiêu phi tần, trẫm cũng sẽ chỉ yêu một mình nàng. Những phi tần khác, chẳng qua chỉ là góp vui lấy lệ mà thôi."
Lời này cũng không phải là hoàn toàn nói dối.
Đối với một nữ nhân chân thành yêu thương mình, lại còn là Lạc Thần trong Lạc Thần Phú, Lưu Hiệp nhìn nàng luôn mang theo lớp kính lọc.
Mặc dù trong đó có lẫn vài phần lợi ích, nhưng cũng có vài phần chân tâm.
"Bệ hạ nói thật sao?"
Chân Mật ngừng khóc, nhìn Lưu Hiệp với vẻ mặt mong chờ.
Lưu Hiệp cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ của Chân Mật, nâng niu khuôn mặt nàng, dịu dàng nói: "Đương nhiên là thật, Nhược thủy ba nghìn, trẫm chỉ lấy một gáo mà uống. Nữ tử trong thiên hạ này có nhiều đến đâu, trẫm có nạp bao nhiêu phi tần, cũng không bằng địa vị của ái phi trong lòng trẫm."
Lần này, lời ngon tiếng ngọt cuối cùng cũng có tác dụng.
Chân Mật nghe xong, rõ ràng lộ ra vẻ thẹn thùng, nhưng vẫn có chút lo lắng nói: "Vậy... bệ hạ có cảm thấy thần thiếp là nữ nhân hay ghen tuông không?"
Hay ghen đối với nữ tử mà nói không phải là danh tiếng tốt đẹp gì.
Nàng rất sợ Lưu Hiệp sẽ vì thế mà chán ghét nàng.
Huống hồ, sau này nàng còn muốn làm hoàng hậu.
Nếu hoàng hậu mà hay ghen, nhất định sẽ bị người ngoài dị nghị, làm sao có thể quản lý tốt hậu cung, làm chủ lục cung được?