← Quay lại trang sách

Chương 225 Đại Kiều Tiểu Kiều tỷ muội hoa, lựa chọn của Hứa Du (2)

Lúc Lưu Hiệp đến tuyên thất, Giả Hủ và Quách Gia đã ở trong điện chờ đợi một lúc.

Nhìn thấy hai người, Lưu Hiệp trực tiếp hỏi: "Trẫm còn tưởng sau khi kết thúc buổi chầu các ngươi đều xuất cung rồi."

"Thần có chuyện liên quan đến Hứa Du muốn bẩm báo với bệ hạ." Giả Hủ hướng Lưu Hiệp hành lễ, trực tiếp mở miệng nói: "Hứa Du đã có ý định phản bội Viên Thiệu."

"Ồ?" Lưu Hiệp nghe vậy lập tức tinh thần rung lên, nôn nóng hỏi: "Văn Hòa nói rõ ràng xem."

Lần trước y nghe Giả Hủ nói Hứa Du và Thẩm Phối, Viên Thiệu nảy sinh hiềm khích, không nghĩ đến nhanh như vậy đã tính toán phản bội rồi.

Xem ra Viên Thiệu vì ổn định quân tâm, không cho phép Hứa Du dùng vàng thay hình phạt cứu vợ con, đối với hắn ta đả kích rất lớn.

Giả Hủ mỉm cười, nói: "Hôm trước, sau bữa tiệc Tất niên, thần có đến phủ Hứa Du, cùng hắn trò chuyện đến tận khuya. Trong lúc đó, Hứa Du nói rõ đã hoàn toàn thất vọng với Viên Thiệu, muốn nương tựa Tào Tháo. Vì để có thể đứng vững gót chân ở bên Tào Tháo, hắn hy vọng thần có thể cùng hắn đến đầu quân."

Quả nhiên, đây chính là ràng buộc của bằng hữu, Hứa Du vẫn là muốn đầu hàng Tào Tháo.

Lưu Hiệp hỏi: "Hứa Du đã có ý định đào tẩu, trẫm có thể nhân cơ hội lôi kéo hắn hay không? Hắn có thể đầu hàng Tào Tháo, chưa chắc không muốn trung thành với trẫm."

Nếu có thể có được sự trung thành của Hứa Du, Lưu Hiệp hành sự ở thành Nghiệp sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

Đây chính là một nội ứng khó có được.

Giả Hủ nói: "Thần và bệ hạ nghĩ giống nhau, nhưng việc này liên quan trọng đại, thần không dám tuỳ tiện hành động, vì vậy đặc biệt đến thỉnh cầu bệ hạ chỉ thị."

Lôi kéo Hứa Du có phong hiểm nhất định, nếu hắn quay đầu mật báo cho Viên Thiệu, vậy thì hỏng bét.

Giả Hủ xưa nay không thích tự ý quyết định, đặc biệt là thay thiên tử làm chủ.

Cho nên mặc dù trong lòng hắn có nắm chắc, nhưng rốt cuộc có nên làm hay không, vẫn cần phải được Lưu Hiệp cho phép mới được.

Lưu Hiệp cười ha hả, không cho là đúng nói: "Văn Hòa không cần phải bó tay bó chân, trẫm sao lại là người do dự không quyết?"

"Trẫm tin tưởng vào thủ đoạn của Văn Hòa, cho dù cuối cùng không thành, cũng không phải lỗi của khanh, chỉ có thể nói Hứa Du là kẻ bất tài."

Chuyện đùa bỡn lòng người không ai giỏi hơn Giả Hủ, cho dù là Quách Gia cũng kém xa.

Giả Hủ rõ ràng có tự tin lôi kéo Hứa Du, Lưu Hiệp sao có thể do dự?

Việc chuyên môn giao cho người chuyên môn làm.

Y cần phải làm, chính là dùng người!

"Thần tuân chỉ!"

Khuôn mặt Giả Hủ lộ ra nụ cười.

Đã được thiên tử cho phép, vậy hắn không có gì phải cố kỵ nữa.

Lúc này trong lòng hắn lại càng thêm xem trọng Lưu Hiệp.

Làm việc dứt khoát, không hề do dự, quả nhiên là một vị minh chủ có khí phách, so với kẻ mưu sự mà do dự bất quyết như Viên Thiệu thì hơn xa.

“Văn Hòa.” Quách Gia bên cạnh chợt lên tiếng, sắc mặt ngưng trọng nói: “Nếu như Hứa Du không thể để bệ hạ sở dụng, xin Văn Hòa lập tức trừ khử hắn.”

Giả Hủ khẽ gật đầu, nói: “Ta cũng có ý này. Nếu Hứa Du không thể lôi kéo, lập tức giết chết. Sau đó lấy cớ Hứa Du ý đồ phản bội Tào Tháo, báo cho Viên Thiệu. Như vậy mới bảo toàn được cho bệ hạ.”

Hơn hai tháng nay, Giả Hủ thường xuyên “an ủi” Hứa Du, nào phải là không có thu hoạch.

Từ sớm đã thu thập hoặc ngụy tạo được một đống chứng cứ Hứa Du bất mãn Viên Thiệu.

Tiếp đó, Quách Gia và Giả Hủ liền thương nghị suốt hơn một canh giờ về việc làm sao để Hứa Du thần phục Lưu Hiệp.

Mọi quá trình, lời nói đều vô cùng chu đáo tỉ mỉ, khiến Lưu Hiệp mở rộng tầm mắt.

Hai người bàn bạc xong chuyện của Hứa Du, Quách Gia chắp tay với Lưu Hiệp: “Bệ hạ, Ích Châu là đất đai phì nhiêu, ngàn dặm màu mỡ, dân cư đông đúc. Nếu Cao Cán dẫn binh đi qua, nhất định sẽ nuôi dưỡng kẻ địch, thừa cơ đóng quân Ích Châu, đợi thời cơ, Ích Châu nhất định sẽ rơi vào tay Viên Thiệu!”

Giả Hủ cũng nghiêm mặt nói: “Bệ hạ, Ích Châu tuyệt đối không thể rơi vào tay Viên Thiệu.”

Quách Gia và Giả Hủ đương nhiên nhìn ra được, hôm nay trên triều Lưu Hiệp bị Viên Thiệu ép buộc, mới đưa ra quyết định để Cao Cán đi Ích Châu, cho nên hiện tại nhất định phải nghĩ biện pháp cứu vãn.

Bởi vì Ích Châu thật sự quá mức quan trọng!

Một khi để Viên Thiệu đoạt được Ích Châu từ tay Lưu Chương, như vậy cho dù về sau bọn họ có đoạt được Thanh, U, Ký, Tịnh bốn châu, Viên Thiệu vẫn có vốn liếng để gây dựng lại!

Đây là một mối họa lớn, tuyệt đối không thể lưu lại!

Lưu Hiệp gật đầu, Lưu Bị sở dĩ có thể tam phân thiên hạ, chính là dựa vào Ích Châu.

Tầm quan trọng của Ích Châu, y đều nhìn xa hơn so với bất kỳ ai.

“Trẫm tuy bị Viên Thiệu kiềm chế, không cách nào ngăn cản Cao Cán đi Hán Trung. Nhưng việc này trẫm đã có bố trí.”

“Lưu Chương nhu nhược vô năng, ngay cả Trương Lỗ cũng có thể lấn át, không có cách nào thay Đại Hán trấn thủ một phương. Trẫm đã lệnh cho Kinh Châu mục âm thầm dẫn bốn ngàn tinh binh đi Ích Châu, một mặt đề phòng Cao Cán, một mặt dần dần thay thế Lưu Chương.”

Lưu Hiệp đem kế hoạch ngày hôm qua của mình, tỉ mỉ nói với Quách Gia và Giả Hủ một lượt.

Hai người nghe xong, đều ngơ ngác nhìn nhau.

“Kế hoạch của trẫm có gì không ổn sao?” Lưu Hiệp thấy vẻ mặt của hai người, vội vàng hỏi. Nếu có gì không ổn, lập tức thay đổi.

“Không, kế hoạch của bệ hạ về đại thể không có gì không ổn. Một vài chi tiết, lát nữa thần và Văn Hòa bổ sung là được.” Quách Gia nói xong, có chút cảm khái nói: “Bệ hạ so với lúc mới đến Nghiệp Thành, đã trưởng thành hơn rất nhiều.”