← Quay lại trang sách

Chương 226 Đại Kiều Tiểu Kiều tỷ muội hoa, lựa chọn của Hứa Du (3)

Thiên tử lúc đó, thủ đoạn lôi kéo lòng người cực kỳ thô thiển, chỉ có thể lừa gạt mấy tên võ phu. Trong lòng cũng không có mưu lược gì, ưu điểm lớn nhất chính là biết nghe lời khuyên.

Mà nay lại có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra được tầm quan trọng của Ích Châu, thậm chí còn phái Lưu Bị - người được chọn thích hợp nhất âm thầm đi Ích Châu, hơn nữa còn đưa ra kế hoạch tỉ mỉ như vậy.

Sự trưởng thành như thế, khiến Quách Gia chấn động trong lòng.

Giả Hủ cũng vuốt râu tán thưởng: “Bệ hạ lo trước khỏi họa, ánh mắt nhìn xa trông rộng, ngược lại là chúng thần đã lo lắng quá nhiều.”

Lưu Hiệp an bài vô cùng thỏa đáng.

Cho dù là để cho bọn họ nghĩ cũng nghĩ không ra an bài nào tốt hơn cái này.

Công chiếm Dương Châu, một mình Lữ Bố là đủ rồi, Lưu Bị lưu lại cũng không thể phát huy tác dụng quá lớn.

Thế nhưng để hắn đi Ích Châu thì lại khác.

Vừa có thể đề phòng Cao Cán ở Ích Châu lớn mạnh, lại có thể âm thầm mưu đồ Ích Châu.

Cho dù ngày sau kế hoạch ở Nghiệp Thành bại lộ, cũng có thể đi Ích Châu, lấy Ích Châu làm căn cơ, xây dựng lại triều đình.

Nghe được Quách Gia và Giả Hủ đều tán thành, Lưu Hiệp có chút ngẩn ngơ.

Bản thân y cũng không có ý thức được, hiện tại y đã trưởng thành hơn biết bao nhiêu so với lúc vừa xuyên việt tới đây, chỉ có thể ôm chặt lấy đùi Quách Gia run lẩy bẩy.

Biết được Viên Thiệu phái Cao Cán đi Ích Châu, y không cần hỏi Quách Gia và Giả Hủ, liền có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra mục đích của Viên Thiệu, hơn nữa còn đưa ra đối sách tương ứng.

Tất cả những điều này đều là bởi vì, trong khoảng thời gian này, y vẫn luôn không từ bỏ việc đọc sách.

Bách gia chư tử, binh pháp, dựa vào năng lực sau khi xuyên việt là có thể quét mắt nhớ được, cơ bản đều đọc thuộc lòng.

Không nói là đọc vạn quyển sách, nhưng cũng gần như vậy. Gọi là học phú ngũ xa cũng không quá đáng.

Thêm vào đó là tầm nhìn vượt qua cả thời đại này, dần dần đã hình thành một bộ phương thức tư duy logic độc đáo thuộc về chính y.

Nhìn Quách Gia và Giả Hủ vẻ mặt vui mừng, trên mặt Lưu Hiệp cũng hiện lên một nụ cười.

……

Phủ đệ Hứa Du.

Sau khi được Lưu Hiệp cho phép, tối hôm đó Giả Hủ liền đi bái kiến Hứa Du.

“Văn Hòa, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?” Hứa Du thấy Giả Hủ đến cửa, trong lòng mừng rỡ, nắm lấy tay hắn nói: “Ta đã sớm nói với ngươi rồi, Viên Thiệu không phải minh chủ. Với tài năng của ngươi, Mạnh Đức nhất định sẽ trọng dụng.”

“Trận Uyển Thành, tuy ngươi bày kế giết chết con trai trưởng, cháu trai và một viên đại tướng của Mạnh Đức, nhưng chỉ cần ta dẫn ngươi đến đầu quân, hắn bất kể là nể mặt ta hay là muốn thể hiện tấm lòng, đều tuyệt đối sẽ không hại ngươi.”

“Viên Thiệu quả thật không phải minh chủ.

” Nhìn Hứa Du thần sắc kích động, trong mắt Giả Hủ lóe lên tia sáng, hỏi: “Tuy nhiên ta có một nghi vấn… Tử Viễn vì sao nhất quyết muốn đầu phục Tào Tháo?”

“Văn Hòa ngươi không hiểu.” Thấy Giả Hủ có hi vọng đi cùng mình đầu phục Tào Tháo, tâm tình Hứa Du rất tốt, cười nói: “Ta và Tào Mạnh Đức là bằng hữu nhiều năm, con người hắn thế nào, ta là người rõ ràng nhất.”

“Ban đầu ta còn tưởng rằng Viên Thiệu mạnh hơn hắn, bởi vậy mới đi theo Viên Thiệu mưu đoạt Ký Châu, mong muốn làm nên nghiệp lớn. Nhưng hiện tại Viên Thiệu ngoài mặt rộng lượng, trong lòng lại hẹp hòi, lại thiên vị trọng dụng phe cánh Ký Châu, dung túng thuộc hạ hãm hại lẫn nhau. Cho nên Viên Thiệu hiện giờ tuy mạnh, nhưng sớm muộn gì cũng rơi vào kết cục giống như Viên Thuật.”

“Tào Mạnh Đức làm người trượng nghĩa, dùng người không câu nệ tiểu tiết, huyện Hứa còn có một vị thiên tử, chiếm giữ đại nghĩa. Đầu phục Mạnh Đức, sau này cũng rất có thể làm nên chuyện lớn.”

Hứa Du quyết định đầu phục Tào Tháo, là sau một phen suy nghĩ thấu đáo.

Đầu tiên là bởi vì đối với Viên Thiệu thất vọng lại thêm oán hận, tiếp theo hắn và Tào Tháo cũng là bằng hữu nhiều năm, cuối cùng là so sánh phẩm hạnh của Tào Tháo và Viên Thiệu.

Trong mắt hắn tuy Tào Tháo âm hiểm đa nghi, nhưng lại là người trọng dụng người tài.

Với tài năng của hắn, đầu phục Tào Tháo nhất định có thể được trọng dụng.

Nếu như có thêm Giả Hủ nữa, vậy thì càng tốt hơn.

“Thì ra là thế.” Giả Hủ gật đầu cười.

Hứa Du tiếp tục nói: “Văn Hòa, tiếp theo ta dự định vào cung một chuyến, lấy danh nghĩa của Viên Thiệu lừa gạt lấy truyền quốc ngọc tỷ từ trong tay thiên tử.”

“Đến lúc đó hai ta mang theo ngọc tỷ đi đầu phục Tào Mạnh Đức, há có lý do gì hắn không tin tưởng hai người chúng ta? Đây chính là công lao đầu tiên sau khi chúng ta đầu quân!”

Lúc này Hứa Du coi Giả Hủ là tri kỷ, vì muốn hắn cùng mình đầu phục Tào Tháo, không chút giấu giếm nói ra kế hoạch trong lòng.

Nhưng mà, Giả Hủ nghe xong lại lắc đầu, có chút tiếc nuối nói: “Quả thật là một kế hoạch rất hay… Nhưng mà Tử Viễn, e rằng ta không thể cùng ngươi đầu phục Tào Tháo.”

“Cái gì?” Sắc mặt Hứa Du lập tức thay đổi, đè nén lửa giận nói: “Chẳng lẽ là Văn Hòa đang lấy ta ra đùa giỡn sao, nếu ngươi không cùng ta đầu phục Tào Tháo, hôm nay hà tất phải đến đây?”

“Ta xem Tử Viễn là bằng hữu, sao có thể đem bằng hữu ra làm trò đùa?” Giả Hủ chắp tay về phía hoàng cung, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nhưng Giả Văn Hòa ta là thần tử Đại Hán, nguyện ý phò tá thiên tử, khôi phục Hán thất. Sao có thể cùng Tử Viễn mang theo truyền quốc ngọc tỷ của bệ hạ đầu phục Tào Tháo?”

Hứa Du nghe vậy, đồng tử đột nhiên co rút, lửa giận trên mặt trong nháy mắt cứng đờ.

Thần tử… Đại Hán?

“Tử Viễn, nói cho ta biết, lựa chọn hiện tại của ngươi là gì? Đầu phục Tào Tháo, hay là trung thành với bệ hạ?”