← Quay lại trang sách

Chương 247 Viên Hi ngươi cũng dám đòi trẫm chức Thái úy, cút! (3)

Ba người cùng chung mối thù, nhìn chằm chằm Giả Hủ, ánh mắt phảng phất có thể ăn tươi nuốt sống hắn.

“Đủ rồi! Tất cả im miệng!”

Viên Hi trực tiếp mở miệng cắt ngang lời mắng chửi của ba người, sau đó nghiêm mặt nói với Giả Hủ: “Tiên sinh, ta kính ngươi giúp đỡ ta, nhưng mà lời này về sau đừng nói nữa, ta sẽ không gánh vác ác danh giết cha.”

"Song ngươi yên tâm, tất cả đáp ứng ngươi trước đây, ta sẽ không nuốt lời, ngày sau tiên sinh sẽ trở thành cánh tay phải của ta, cùng ta cộng hưởng vinh hoa phú quý!”

Viên Hi lôi kéo tay Giả Hủ, vẻ mặt chân thành.

Giả Hủ vẻ mặt phức tạp, cuối cùng thở dài nói: “Nếu như thế, vậy ta liền tin Nhị công tử một lần đi, tất cả đều theo như Nhị công tử nói mà làm.”

“Tốt!” Viên Hi nghe vậy mừng rỡ.

"Kế tiếp bản công tử muốn tiến cung diện thánh, nếu Quang lộc huân có rảnh, không bằng đi cùng ta!”

Giả Hủ lắc đầu nói: “Vẫn là thôi, để cho ba vị này bình tĩnh một chút đi, ta sợ trên đường đi bọn họ động thủ với ta.”

Viên Hi nhìn thoáng qua ba người Thư Thụ tràn đầy hận ý trên mặt, gật đầu nói: “Vậy thì chờ ta xuất cung, lại nói chuyện với tiên sinh. Tiên sinh cứ tự nhiên.”

Nói xong liền dẫn theo ba người Thư Thụ rời khỏi Viên phủ.

Chờ đến khi mấy người Viên Hi rời đi, Giả Hủ cũng đi ra Viên phủ, trong nháy mắt thần sắc trên mặt hắn trở nên băng lãnh, còn có lửa giận khó có thể ức chế.

“Ngu xuẩn!”

Giả Hủ hướng về phía Viên Hi rời đi hung hăng nhổ một ngụm nước bọt, sau đó hít sâu một hơi, trực tiếp leo lên xe ngựa, thẳng đến đông môn mà đi.

Hiện tại hắn đã bại lộ, đã không thể tiếp tục lưu lại, nhất định phải mau chóng rời khỏi thành Nghiệp, đi nương nhờ Công Tôn Toản!

Viên Hi không chịu giết chết Viên Thiệu, lấy tư chất ngu xuẩn của hắn, ngày sau nhất định sẽ bị Viên Thiệu đoạt lại quyền lực lần nữa.

Lưu lại thành Nghiệp, đường chết mà thôi.

……

Tuyên thất, Lưu Hiệp đứng ngồi không yên, vẫn luôn lo lắng chờ đợi tin tức của Giả Hủ.

“Bệ hạ, Viên Hi, Thư Thụ, Điền Phong, Thẩm Phối cầu kiến.” Cao Lãm tiến vào bẩm báo.

“Viên Hi?” Lưu Hiệp sắc mặt biến đổi, cõi lòng như rơi vào đáy cốc.

Viên Thiệu không chết, y nhiều nhất chỉ có thể lấy xuống thành Nghiệp cùng với các quận huyện xung quanh, không cách nào nhúng tay vào toàn bộ Ký Châu.

“Truyền Viên Hi vào!”

Cao Lãm lĩnh mệnh lui xuống, không bao lâu liền dẫn Viên Hi tiến vào.

Ba người Điền Phong thì chờ đợi ở ngoài điện.

“Thần Viên Hi, tham kiến bệ hạ! Duy nguyện bệ hạ thiên thu vạn đại, trường lạc vị ương.”

Viên Hi vừa nhìn thấy Lưu Hiệp, liền đại lễ tham bái.

“Đứng lên đi.” Lưu Hiệp mặt không biểu tình nói.

Y rất xác định Viên Hi không biết thân phận thực sự của y, cho dù Viên Thiệu chết, cái bí mật này cũng tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài.

Đối mặt với Viên Hi, y hoàn toàn có thể tự cho mình là thiên tử chân chính.

“Tạ bệ hạ!”

Viên Hi tạ ơn đứng dậy.

“Trẫm nghe nói, Viên Thượng câu kết gian nhân khống chế Đại tướng quân, ngươi không đi xử lý gia sự, chạy đến trong cung làm cái gì?”

Lưu Hiệp cũng không ban cho Viên Hi ngồi xuống, nghiêng người dựa vào trên giường êm, thờ ơ nói.

“Chuyện xấu trong nhà để cho bệ hạ chê cười rồi, hiện nay gian nhân đã đều bị giết chết.”

Trước đây Viên Hi từ trong miệng người khác nghe nói, thiên tử chẳng qua là con rối của phụ thân hắn, trong lòng cũng không có bao nhiêu kính sợ đối với thiên tử.

Nhưng hiện tại vừa nhìn thấy, cái cảm giác áp bách ập vào mặt, khiến cho hắn cảm thấy áp lực, nhường hắn không tự chủ được duy trì tư thế cung kính, thân thể thủy chung hơi cúi người.

“Đại tướng quân là hậu nhân của tứ thế tam công, trong nhà lại xuất hiện hài tử phản nghịch như thế, thật sự là không ra thể thống gì!” Lưu Hiệp mắng to, mượn Viên Thượng để phát tiết bất mãn trong lòng đối với Viên Hi.

Viên Hi có tật giật mình rụt cổ lại, không dám đáp lời.

Lưu Hiệp liếc hắn một cái, so sánh với Viên Thiệu, đứa con bất hiếu này quả nhiên kém xa.

Khó trách thời khắc cuối cùng cũng không dám giết cha.

Loại người như hắn, làm sao có thể thành tựu một phen đại sự?

“Đại tướng quân hiện nay như thế nào rồi?”

Viên Hi đáp: “Phụ thân thần lửa giận công tâm, khiến tái phát bệnh cũ, hiện nay đang bệnh ở trên giường.”

Lưu Hiệp gật gật đầu, tựa như tùy ý hỏi: “Ngươi tiến cung là vì chuyện gì?”

Viên Hi thần sắc chấn động, chủ đề trước đây vẫn luôn bị Lưu Hiệp kéo theo.

Bây giờ rốt cuộc có thể nói ra ý đồ đến của mình rồi.

Hắn suy nghĩ một phen, chắp tay nói: “Phụ thân đang bệnh ở trên giường, lệnh cho thần quản lý mọi việc lớn nhỏ của Ký Châu. Thần quan chức thấp kém, sợ bị người ngoài bình phẩm, đặc biệt tiến cung xin bệ hạ một cái quan chức.”

“Ồ? Ngươi muốn xin quan chức gì?”

“Thái úy.”

“Thái úy?” Sắc mặt Lưu Hiệp trong nháy mắt liền trầm xuống.

Chưa nói đến ngày sau Viên Thiệu có thể thoát khốn hay không, gia phong Viên Hi làm Thái úy, ngày sau sẽ ảnh hưởng đến tín nhiệm trong lòng Viên Thiệu.

Đứa con bất hiếu ngay cả cha ruột cũng không dám giết này, lấy đâu lá gan đòi hỏi chức vị Thái úy?

Không dám giết cha, há có thể giết vua?

Lưu Hiệp hai mắt như điện, nhìn thẳng vào Viên Hi, không chút khách khí quát lớn:

“Thái úy là một trong tam công, ngươi có công lao gì, dám đòi hỏi trẫm chức vị Thái úy?”

Đừng nói là loại quan cao chức trọng như Thái úy, cho dù là quan chức có chút quyền lực khác, Lưu Hiệp cũng sẽ không ban cho hắn.

Không phong quan cho Viên Hi, khiến hắn danh không chính ngôn không thuận, mới có thể tối đa hóa lợi ích.

Đồng thời cũng phóng ra một tín hiệu cho những thế gia đại tộc của Ký Châu, thiên tử cũng không đứng bên Viên Hi.

Nếu như bọn họ chịu đựng uy hiếp vũ lực của Viên Hi, lại thấy Viên Thiệu bị giam lỏng, vì bảo vệ lợi ích bản thân, rất có thể sẽ đầu phục bên này, thỉnh cầu thiên tử che chở.