Chương 248 Thư Thụ Hối hận không nên khuyên chủ công giả lập thiên tử! (1)
Viên Hi ngẩng đầu lên đối diện ánh mắt của Lưu Hiệp, chỉ cảm thấy áp lực vô biên ập tới, trong nháy mắt sợ đến mặt mày trắng bệch, phịch một tiếng quỳ trên mặt đất.
“Thần không dám!”
“Thần chỉ muốn quản lý tốt Ký Châu, phân ưu cho phụ thân, phân ưu cho bệ hạ, mong bệ hạ minh xét.”
“Hừ!” Lưu Hiệp hừ lạnh một tiếng, nhất thời như một tiếng sấm rơi vào trên người Viên Hi, khiến hắn toàn thân run rẩy.
Giờ khắc này hắn mới hiểu được, thiên tử chung quy là thiên tử, căn bản không phải là con rối nhu nhược như lời đồn bên ngoài.
Hắn không có uy vọng của phụ thân Viên Thiệu, hiệp thiên tử dĩ lệnh bất thần chỉ là một câu chuyện cười.
Ngay cả hắn mượn thánh chỉ của Viên Thiệu điều động Nhan Lương dẫn đại quân tiến cung, trước khi Nhan Lương không nghe được chính miệng Viên Thiệu hạ lệnh này, cũng sẽ không làm theo.
“Cút ra ngoài!”
Lôi đình mưa móc đều là ân huệ của bậc đế vương.
Viên Hi rốt cuộc đã hiểu thế nào là gần vua như gần cọp.
Chỉ một tiếng quát mắng, nỗi sợ hãi nó mang đến cho hắn còn hơn cả sự phẫn nộ của Viên Thiệu trước kia.
Cung kính hành lễ với Lưu Hiệp, Viên Hi khom lưng lui khỏi tuyên thất.
Hắn không có dũng khí đối mặt trực tiếp với thiên tử, cũng chẳng có uy vọng để uy hiếp.
Đòi hỏi chức quan bị cự tuyệt, dù trong lòng có bất cam đến đâu, hắn cũng không dám để lộ nửa phần.
Nhất là sau hành động giết đệ, giam cầm cha, nếu lại đắc tội với thiên tử, bị gán thêm tội danh bất kính, vậy thì cục diện vừa mới ổn định của hắn sẽ sụp đổ trong nháy mắt.
Thư Thụ cùng những người khác đang chờ đợi bên ngoài điện, cũng nghe thấy tiếng quát mắng của Lưu Hiệp.
Lúc này thấy Viên Hi sắc mặt không vui bước ra, trong lòng cũng đoán được kết quả chuyến đi xin chức quan của hắn.
"Không ngờ hắn ta lại từ chối Viên Hi..." Trong mắt Thư Thụ lóe lên vẻ phức tạp.
Hắn vốn tưởng rằng với bản tính a dua nịnh hót của Lưu Hiệp, khi biết Viên Thiệu bị giam lỏng, chắc chắn sẽ không chút do dự đồng ý yêu cầu của Viên Hi.
Thế nhưng sự thật lại trái ngược với suy đoán của hắn.
Lưu Hiệp không những không phong chức tước cho Viên Hi, ngược lại trực tiếp quát mắng đuổi hắn ta ra.
"Đại tướng quân lâm vào cảnh khốn cùng, nghịch tử này vậy mà vẫn trung thành không đổi, chẳng lẽ trước kia ta đã nhìn lầm?"
Thư Thụ chìm vào trầm tư, bắt đầu nghi ngờ phán đoán trước đó của mình.
Thẩm Phối và Điền Phong không biết suy nghĩ trong lòng Thư Thụ, bọn họ chỉ cảm thấy vui mừng.
Thiên tử cự tuyệt phong quan cho Viên Hi, cũng có nghĩa là Viên Hi không thể danh chính ngôn thuận khống chế binh mã, càng không thể thuận lợi tiếp quản thế lực của Viên Thiệu.
Đối với bọn họ mà nói, đây là chuyện tốt trời ban.
"Hồi phủ."
Viên Hi sắc mặt khó coi thốt ra hai chữ, sải bước đi ra ngoài cung.
Nhưng đúng lúc này, Cao Lãm cũng bước ra khỏi tuyên thất, nhìn Thư Thụ nói: "Bệ hạ có chỉ, tuyên Thư Thụ yết kiến."
Thư Thụ nghe vậy sửng sốt, dưới ánh mắt âm trầm của Viên Hi, hắn đi theo Cao Lãm vào tuyên thất.
Thẩm Phối và Điền Phong nhìn nhau, trong mắt đều lộ vẻ kinh hoàng.
Thiên tử vừa mới đuổi Viên Hi, lúc này lại cho gọi riêng Thư Thụ - người thay mặt Viên Thiệu giám sát nội ngoại, điều động tam quân. Bất luận hai người nói chuyện gì, cũng sẽ khiến Viên Hi cho rằng, thiên tử hướng về Viên Thiệu!
Từ đó sinh ra đề phòng và bất mãn mãnh liệt với Thư Thụ.
Thậm chí có khả năng giống như giết Phùng Kỷ, tùy tiện sắp xếp tội danh rồi giết chết Thư Thụ.
⚝ ✽ ⚝
Sau khi vào điện, Thư Thụ cung kính hành lễ: "Thần Thư Thụ, tham kiến bệ hạ, bệ hạ thánh an."
Đúng như Thẩm Phối và Điền Phong lo lắng, Lưu Hiệp cho gọi riêng Thư Thụ, chính là muốn mượn tay Viên Hi loại bỏ hắn.
Cho dù Viên Hi không ra tay, đối với y cũng chẳng quan trọng.
Chỉ là biết được Thư Thụ ở ngoài điện, tiện tay làm thôi.
"Trẫm cung an." Lưu Hiệp đang định cho Cao Lãm lui ra, Trương Cáp lại vội vàng chạy tới.
Thấy có người ngoài, Trương Cáp đến bên cạnh Lưu Hiệp nhỏ giọng bẩm báo: "Bệ hạ, Đông Môn có tin tức, Quang lộc huân đã ra khỏi thành."
Trong lòng Lưu Hiệp khẽ thở dài, có chút tiếc nuối.
Bất kể Viên Hi có giết cha hay không, cuối cùng cũng sẽ giết Giả Hủ.
Trước khi y nắm quyền hoàn toàn, Giả Hủ chỉ có thể rời khỏi thành Nghiệp.
Quân thần từ biệt, không biết khi nào mới có thể gặp lại.
Phất tay cho Trương Cáp và Cao Lãm lui ra, Lưu Hiệp thầm nghĩ: "Lần này Giả Hủ đến U Châu, sẽ thuyết phục Công Tôn Toản nhân cơ hội Viên Hi giết đệ giam cha, tấn công Ký Châu, buộc Viên Hi phải điều đại quân của Nhan Lương rời khỏi thành Nghiệp.
Đại quân Nhan Lương rời đi, trẫm sẽ không còn bất kỳ lo lắng nào, sinh tử của Viên Thiệu, Viên Hi, đều nằm trong một ý niệm. Thành Nghiệp cũng sẽ hoàn toàn rơi vào tay trẫm."
Thư Thụ thấy Trương Cáp và Cao Lãm đã lui ra, vẻ mặt cung kính lập tức biến mất, dùng giọng điệu ra lệnh nói với Lưu Hiệp:
"Viên Hi giết đệ giam cha, hiện giờ chủ công bị giam lỏng trong phủ không được ra ngoài, ngươi mau chóng hạ lệnh cho cấm vệ quân bắt giữ Viên Hi."
"Ồ?" Lưu Hiệp ra vẻ kinh ngạc nói: "Sao trẫm lại nghe Viên Hi nói, là Viên Thượng ý đồ đoạt quyền, đại tướng quân bị tức giận công tâm, lâm bệnh?"
Chỉ cần y nói một câu, Viên Hi còn ở ngoài điện sẽ không thể bước ra khỏi hoàng cung.
Nguy cơ của Viên Thiệu, trong nháy mắt sẽ được giải trừ.
Nhưng Lưu Hiệp sao có thể làm như vậy?
Thư Thụ tức giận nói: "Ngươi bị hắn lừa rồi! Kẻ đoạt quyền không phải Viên Thượng, chính là Viên Hi! Lúc này là cơ hội trời ban để bắt giữ Viên Hi, giải trừ nguy cơ cho chủ công, chớ nên bỏ lỡ. Nếu không một khi hắn ta đã ra khỏi cung, ngươi sẽ không còn cách nào đối phó được nữa."