← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 4

Sáng hôm sau, Gibson đang trên đường đi về phía Nam. Anh ngủ chập chờn, rồi thức dậy lúc năm giờ và bắt đầu phiên chạy buổi sáng của anh thay vì nhìn trừng trừng lên trần nhà. Hầu hết các buổi sáng, anh luân phiên giữa hai cự ly tám cây số và mười hai cây số, nhưng hôm nay anh chạy cả hai cự ly, liên tục. Dẫu vậy, dù anh cố gắng tới đâu, anh vẫn không quên được những lời của Nick Finelli.

Anh là chất độc phóng xạ.

Chúng tôi không được chạm vào anh.

Chất độc phóng xạ.

Thật khó mà không thấy số phận đang di chuyển những quân cờ trên bàn cờ. Di chuyển anh theo hướng Nam trên đường liên bang 29 tới Charlottesville, Virginia - nơi anh sinh ra. Anh lớn lên ở đó, cha anh cũng được chôn cất ở đó, anh cũng đã bị bắt và xét xử ở đó và đáng lý ra phải bị tuyên án ở đó. Thay vì thế, thẩm phán Hammond Birk đề nghị với anh một thỏa thuận đúng vào phút 89 - thủy quân lục chiến thay vì nhà tù - chống đối công khai với Benjamin Lombard, khi đó là thượng nghị sĩ. Anh làm vậy và thẩm phán Birk đã cứu cuộc đời Gibson khỏi xà lim. Mười tám tuổi, Gibson hẳn đã có thể bị nhà tù nuốt chửng và chỉ Chúa mới biết anh sẽ là một người thế nào sau khi ra tù. Ông thẩm phán đã giúp anh không phải tìm hiểu điều đó.

Chiếc phong bì xanh đầu tiên đã tới một cách không ngờ vào ngày trước khi anh tốt nghiệp ở Parris Island. Anh nhớ mình đang ngồi trên giường tầng, lật qua lật lại lá thư, lá thư thứ ba của anh trong mười ba tuần. Ngày Gia đình ở căn cứ là một khoảng thời gian cô đơn cho một đứa trẻ không có gia đình. Dù đã rất cố để không căm ghét cả trung đội của anh khi họ hướng dẫn các ông bố bà mẹ đầy tự hào đi thăm căn cứ, anh vẫn thất bại. Lá thư hai mươi trang của ông thẩm phán, ấm áp và khôn ngoan, giúp anh cảm thấy đỡ cô đơn hơn trong thế giới này, ông chúc mừng anh vì đã trở thành một lính thủy đánh bộ, nhưng cũng cổ vũ anh rằng anh còn có thể làm tốt hơn.

Những lá thư mới tiếp nối mỗi vài tháng, cởi mở, với nhiều đề tài và giọng điệu khác nhau, nhưng luôn là một thứ rượu bổ cần thiết. Những lá thư của ông thẩm phán đã là cây cầu để Gibson bước sang giai đoạn người đàn ông trưởng thành - những câu hỏi triết học, những lời khuyên đúng lúc và sự động viên mỗi khi anh nhụt chí. Gibson trả lời từng lá thư một, cảm giác thật tốt khi biết có ai đó ngoài kia vẫn quan tâm xem anh còn sống hay đã chết. Về sau này, Nicole lấp vào khoảng trống đó, nhưng trong một thời gian dài, chỉ có mình thẩm phán Birk. Anh thường tự hỏi liệu ông thẩm phán có viết thư cho tất cả những người trẻ mà ông đã trao cho một cơ hội thứ hai hay không.

Những lá thư của ông thẩm phán tiếp tục trong vài năm, nhưng tới lúc chúng đến ngày càng ít hơn và ngưng hẳn. Cũng là khoảng thời gian ông thẩm phán sắp rời cương vị vào cuối nhiệm kỳ. Chức thẩm phán là do bỏ phiếu ở Hội đồng Dân biểu Virginia và báo chí đã bắt đầu đặt câu hỏi tại sao Birk không chạy đua lần nữa. Gibson đã luôn lo lắng rằng quyết định chống lại Benjamin Lombard đã khiến Birk phải trả giá bằng sự nghiệp của ông - và rằng việc để mất ghế thẩm phán thật cay đắng với Birk và khiến ông ngừng viết thư. Khi những lá thư thưa dần, Gibson vẫn viết những lá thư của anh, nhưng tới khi đó anh đã kết hôn và sắp có Ellie. Sau bốn hoặc năm lá thư không được trả lời, cuộc sống thường nhật đã chiếm lấy anh và anh ký thác chuyện thư tín của họ vào quá khứ.

Cho tới Chủ nhật vừa rồi ở sân bóng chày.

Gibson cảm thấy bản thân cần có trách nhiệm tôn kính ông thẩm phán. Thật trớ trêu là họ mới chỉ nói chuyện trực tiếp có một lần, vì anh rất quý mến người đàn ông đó. Ông thẩm phán đã lèo lái để đưa anh vào thủy quân lục chiến thay vì nhà tù, nhưng sự thật là Gibson cũng coi thủy quân lục chiến như một nhà tù. Chính ông thẩm phán đã khuyên anh tận dụng tối đa thời gian của mình ở thủy quân lục chiến. Ông thẩm phán đã giúp một thằng nhóc giận dữ và đang gặp rắc rối đứng lên đi tìm mục đích cho cuộc đời mình.

Nick Finelli có thể không tin vào việc trả những món nợ của mình, nhưng nếu việc đó là trong khả năng, Gibson sẽ làm cho Birk. Bất cứ điều gì ông thẩm phán cần. Tất nhiên, trừ khi anh bị cho vào tròng. Thời điểm lá thư của ông thẩm phán, diễn biến đột ngột ở Spectrum và tay người lạ hỏi han ở Nighthawk diễn ra quá gần nhau để có thể coi là trùng hợp. Phải có điều gì đó không ổn ở đây; anh chỉ không biết là gì. Gibson sẽ để đầu óc cởi mở, nhưng anh hy vọng ông thẩm phán không liên quan gì tới chuyện anh mất việc. Điều đó sẽ là một thử thách ghê gớm lòng tin của anh vào bản chất con người.

Khi đường liên bang 29 đi tới Culpepper, anh rẽ theo đường liên bang 15 về hướng Orange. Giờ anh đang ở vùng nông thôn và xe cộ dần thưa thớt. Anh rẽ tiếp sang đường liên bang 20, một con đường hai làn xe lộng gió và lái xe tới khi anh nhận ra là đã lỡ mất chỗ rẽ và phải quay lại. Từ con đường đó, chỗ rẽ để tới Longman Farm thật dễ bỏ lỡ - chỉ là một lối rẽ nhỏ dưới các tán cây, một tấm biển màu vàng đã mòn vẹt và một con đường đá cuội dẫn vào cánh rừng.

Gibson đi theo đường đó khoảng bốn trăm mét dọc một cánh đồng rộng lớn thấp thoáng những bó rơm khô cho đến khi anh tới một cánh cổng gỉ sét. Anh đi qua cổng và theo một con đường đá cuội hằn vết lốp xe dẫn tới một căn nhà trắng lớn trên đỉnh đồi. Đó là một miếng đất đẹp, nhưng Gibson có thể nhìn thấy tình trạng cũ nát khắp nơi.

Christopher Birk bước ra cửa trước với một tách cà phê, chiếc áo phông có cổ màu xanh lá mạ của anh ta tương phản hoàn toàn với chiếc quần dài kiểu chinos màu đỏ. Anh bắt tay Gibson như thể họ là những người bạn cũ.

“Cảm ơn vì đã tới,” Birk nói.

“Anh có chỗ này đẹp quá. Rộng bao nhiêu?”

Birk nhìn quanh như thể thấy nông trại này lần đầu.

“Trăm hai mươi héc-ta, toàn bộ. Giá mà tôi được thấy nó khi tôi còn nhỏ. Chỗ này từng rộng gần gấp đôi nữa. Cha tôi đã bán cho mấy tay bất động sản vào năm ’09.”

Gibson nghe thấy sự cay đắng đanh lại trong giọng nói của anh ta.

“Để xây cái gì cơ? Phát triển cái gì?Trên đường lái xe vào đây, tôi chẳng nhìn thấy cái gì cả.”

“À, chuyện đó mới đau đấy. Đám bất động sản phá sản năm ’10. Miếng đất đã nằm ở tòa án kể từ đó. Giờ nó chỉ nằm đó thôi, cỏ dại mọc khắp nơi. Khó có thứ gì buồn hơn là đất đai không được canh tác. Cảm giác có gì đó không đúng, anh hiểu ý tôi không?”

“Anh không có vẻ là một nông dân.”

“Vì tôi không phải,” Birk nói. “Không có nghĩa là tôi thích việc nông trại của gia đình mình chia năm xẻ bảy.”

Một giọng nói từ phía bên kia của căn nhà vang lên: “Anh ta đó hả?”

“Phải, chúng tôi ở đằng trước, Gavin,” Birk hét trở lại.

Thủy Tinh Vỡ chen qua hàng cây bụi đã từng là một hàng rào gọn gàng, nhưng giờ cỏ dại đã mọc lộn xộn khắp nơi. Gã cởi đôi găng tay lao động dày ra, nở một nụ cười làm hòa và chỉ vào Gibson.

“Đã nói là anh ta sẽ đến mà.”

“Anh ta ở đây rồi.”

“Thì tôi nói với anh rồi mà,” Thủy Tinh Vỡ lại nói, như một người anh trai quyết phải nói lời sau cùng.

“Tôi đã ở đây. Tôi nghĩ điều đó không cần tranh luận nữa. Anh tên là Gavin nhỉ?”

“Không ai gọi tôi là Gavin cả. Gọi là Swonger đi.”

“Anh ấy gọi anh là Gavin,” Gibson nói.

“Phải và mười lăm năm qua tôi đã nói anh ta đừng gọi thế. Đại học không còn giống như ngày xưa.”

“Làm sao tôi biết.”

“Hẳn rồi, anh không biết là phải. Ông chú của anh ta cho anh vào thủy quân lục chiến phải không? Tốt cho anh.”

Birk bắt đầu sốt ruột. “Trong túi đó có gì?”

“Một món nho nhỏ cho ông thẩm phán,” Gibson nói. Anh đã phải tạt qua ba chỗ mới tìm thấy nó. “Ông ấy có ở đây không? Tôi không lái xe xuống đây để hai anh cãi nhau xem tôi đang ở đâu?”

“Anh ăn nói kiểu gì vậy.” Swonger giận dữ bước lên một bước về phía Gibson.

“Gã này là ai?” Gibson hỏi Birk. “Tôi biết anh là cháu trai, nhưng gã Cletus này thì liên quan gì?”

Birk chạy lên chặn Swonger lại khi gã lao vào Gibson. “Tên tao là Swonger, thằng chó. Swonger.”

Hoặc là Birk mạnh hơn vẻ ngoài của anh ta hoặc Swonger để anh ta kéo ra, vẫn chửi rủa Gibson khi gã rời đi. Gibson đứng im trên những bậc thang trong khi Birk xoa dịu cơn giận dữ của Swonger xuống ở lối lái xe lên nhà, rồi quay trở lại.

“Coi nào. Swonger rất nhạy cảm với tên anh ấy. Nên không đặt biệt danh nhé?”

Gibson nhún vai. “Được thôi, nhưng anh ta là ai?”

“Lớn lên cùng tôi. Cha anh ấy là người quản lý nông trại này. Nhà Swonger sống cách đây tám trăm mét nữa. Và phải, họ liên quan tới việc này.”

“Cha anh ta điều hành trang trại này sao? Vậy thì cha anh làm gì?”

“Cha tôi hả? Nhậu nhẹt thôi.”

Cuộc thảo luận chấm dứt ở đó. Swonger dựa vào chiếc xe của Gibson như thể gã sở hữu nó, hút một điếu thuốc và vẫn đang cãi vã với một người vô hình. Quan sát gã, Gibson cảm thấy hơi yên tâm. Dù cho có chuyện gì đang xảy ra, Birk và Swonger không có vẻ gì là họ thuộc về một âm mưu khủng khiếp nào đó. Có lẽ thời điểm vụ Spectrum và vị khách tò mò của anh ở Nighthawk rốt cuộc chỉ là chuyện trùng hợp.

“Nghe này, tôi ở đây để nói chuyện với ông thẩm phán. Ông ấy có ở đây không? Tôi phải về thăm nhà ở Charlottesville nếu ông ấy không có đây.”

“Mày ở đây để thấy ông ấy mà,” Swonger nói và mỉm cười. “Có ai nói gì việc nói chuyện đâu.”

Gibson không biết phải hiểu ý của Swonger vừa nói là gì.

“Phải, đúng là ông ấy có ở đây,” Birk nói. “Ông ấy hiện đang sống ở cái nhà phía sau kia.”

“Ông ấy sống ở nông trại này hả?”

“Vài năm rồi,” Birk nói. “Đi nào. Tôi sẽ đưa anh tới gặp ông ấy.”

Birk dẫn Gibson vòng qua bên nhà và dọc một con đường giữa hai cánh đồng. Ba mươi cái đầu gia súc ngoái lại lười biếng dõi theo họ bước đi. Swonger theo sau, dừng lại để sửa một phần hàng rào đã sụp đổ.

Hàng rào cây xanh ở bên trái mở ra và họ đi tới “nhà sau”. Trên thực tế, nó là một căn nhà xe kéo cỡ rộng dựng trên một nền gạch không nung đã nứt nẻ. Dù cho cái nhà đó từng sơn màu gì, thì màu sơn đó đã tróc ra từ lâu, để lại một màu như da người chết. Rác rưởi nằm trên con đường dẫn tới cửa chính, mà Birk cố gắng gạt ra khỏi lối đi với đôi chân vụng về. Bên phải cửa trước, dưới một mái hắt tạm bợ, ba chiếc ghế gấp bạc màu để ngồi ngoài hiên đứng đó trong bụi bặm quanh một chiếc bàn chơi bài tồi tàn.

“Ông ấy sống ở đây sao?” Gibson cố không để lộ vẻ ngạc nhiên.

Trong suốt phiên tòa xử anh, thẩm phán Birk tỏ ra là một nhân vật đạo mạo, oai phong trong bộ áo chùng đen của mình, với dáng vẻ quý tộc cổ xưa khiến mọi người khác trong phòng phải kính nể. Gibson không biết nhiều về các phòng xử án, nhưng biết đôi chút về quyền lực và ngay cả anh cũng có thể thấy rằng luật sư cả hai phía đều bị vẻ oai phong của Birk đe doạ. Gibson cho rằng gia đình ông thẩm phán hẳn phải tương xứng. Cha anh đã thường xuyên cảnh báo việc đưa ra những giả định về người khác dựa trên quá ít dữ liệu. Nông trại, những người này, không có vẻ gì là quý tộc Virginia. Vậy Hammond Birk là ai?

“Phải,” Birk nói, đáp lại câu hỏi của Gibson. “Đợi ở đây một chút.” Birk bước về phía cửa trước nhưng không gõ cửa. “Chú Hammond? Chú ơi!” Birk gọi. “Chú à, có trong đó không?”

Gibson nghe tiếng chuyển động bên trong. Một người đàn ông xuất hiện nơi ngưỡng cửa trong chiếc áo phông của Đại học Virginia màu cam bẩn thỉu và chiếc quần lót đã xám xịt vì cũ mèm.

“Hôm nay tới ngày tắm hả?” Quan tòa Hammond D. Birk hỏi, chuyển từ chân này sang chân kia như một chú bé cần đi tiểu. Bộ râu dài, nhếch nhác của ông đung đưa khổ sở dưới cặp mắt đờ đẫn những màu vàng và đỏ như một đường chân trời bị nhiễm độc.

Thật khó hình dung người đàn ông này lại là vị thẩm phán từng một thời khiến cả phòng xét xử phải im lặng chỉ bằng một cái giơ tay. Đã hơn mười năm trôi qua, nhưng tình trạng của ông thẩm phán hiện giờ chắc chắn không phải chỉ vì thời gian.

“Không, hôm nay không tắm. Thứ Tư mới tắm. Hôm nay là thứ Ba. Giờ lại đây, có người tới thăm chú.”

“Ai?” Ông thẩm phán hỏi.

“Gibson Vaughn. Chú nhớ mà. Cháu đã nói là anh ấy sẽ tới.”

Ông thẩm phán lùi lại một bước vào trong chiếc nhà xe kéo, tỏ vẻ bối rối.

“Lại đây đi. Đừng buộc cháu phải vào trong đó.”

“Ta không biết…”

Birk chụp lấy cổ tay ông thẩm phán. Ông thẩm phán cố vùng ra, nhưng cháu trai ông quá khoẻ và đã kéo ông ra khỏi cửa.

Gibson không thích những kẻ bắt nạt.

“Này,” anh nói. “Từ từ thôi.”

Ông thẩm phán thôi vùng vẫy và nhìn về hướng Gibson. Lúc đầu, Gibson chỉ nhìn thấy sự bối rối và sợ hãi trong ánh mắt ông. Rồi giống như khói tan ra, một sự nhận biết xa xăm lóe lên, ngay sau đó là sự xấu hổ.

“Ta nên mặc quần dài vào,” ông thẩm phán nói.

“Phải,” Birk nói, “cháu nghĩ thế thì được.”

Ông thẩm phán biến mất vào căn nhà xe kéo. Birk và Gibson nhìn nhau trừng trừng trong lúc đợi. Sau một phút, ông thẩm phán gọi đứa cháu.

“Tuyệt. Giờ tôi phải vào trong đó rồi. Cứ tự nhiên nhé.” Birk chỉ về phía chiếc bàn chơi bài và biến mất vào trong căn nhà xe kéo.

Từ bên trong, Christopher Birk la mắng ông chú của mình như một người lớn đang điên tiết rầy la một đứa trẻ.

Nhưng không chỉ vậy, một dòng chảy giận dữ, không chút yêu thương tuôn ra từ giọng nói của người cháu. Nó làm trái tim Gibson tan vỡ. Làm sao một người quan trọng và khôn ngoan như ông thẩm phán lại phải sống ở đây, như thế này? Một người bị chính gia đình mình ruồng bỏ. Ông lẽ ra phải được sống ở một nhà dưỡng lão tử tế, chứ không phải chết dần chết mòn một mình trong một căn nhà xe kéo.

Giờ Gibson chợt nghĩ ra tại sao ông thẩm phán lại thôi trả lời những lá thư của anh. Không phải vì tức giận do mất ghế thẩm phán; đơn giản là ông không thể. Phải chăng đó cũng là lý do khiến ông chống lại Benjamin Lombard ngay từ đầu? Vì ông đã biết mình đau yếu và đằng nào cũng không đủ sức khỏe cho một nhiệm kỳ thẩm phán nữa? Lombard đã thử chơi trò chính trị với một người mà chẩn đoán y khoa đã vùi lấp những khát khao sự nghiệp. Gibson phải thừa nhận, cuộc đời cũng biết hài hước đấy chứ.

Swonger lững thững đi lên sau khi sửa hàng rào và dựa vào căn nhà xe kéo ngay bên ngoài tầm mắt của Gibson.

“Anh làm việc ở nông trại này với cha anh hả?” Gibson hỏi, không quay đầu sang.

“Quanh đây nhìn giống có việc gì để làm không?” Swonger nói. “Không, anh bạn. Tôi phụ giúp ông già thôi, nhưng nhà Birk hầu như không trả gì cho ông ấy nữa.”

“Vậy thì anh làm gì?”

“Tao làm gì à? Việc của tao là đập đầu mày đấy.”

“Nói chuyện với anh lúc nào cũng vui, Swonger.”

Swonger nhổ nước bọt xuống đất. Người cháu và ông chú xuất hiện trở lại. Birk dẫn chú anh tới chiếc ghế gần nhất. Gibson đứng lên và chìa tay ra với ông thẩm phán.

“Xin chào ông.”

Ông thẩm phán liếc người cháu trai.

“Gibson Vaughn,” Birk nhắc.

“À, phải. Cảm ơn cậu đã tới đây,” ông thẩm phán nói và bắt tay Gibson. Da ông có cảm giác như vải mỏng vậy.

“Thưa, ông muốn gặp tôi?”

Ông thẩm phán Birk nhìn anh chằm chằm một lúc, rồi nhìn lại người cháu trai của ông đầy hy vọng. “Hôm nay có phải ngày đi tắm không?”