CHƯƠNG 5
“Chứng loạn trí,” Christopher Birk nói. “Di truyền trong gia đình, nên rồi cũng sẽ đến lượt tôi.”
Gibson cố gắng nhìn vào đôi mắt ông thẩm phán, nhưng thẩm phán Birk tránh ánh mắt anh.
“Ông ấy hơi lo lắng,” Birk giải thích. “Ông ấy trở nên như thế khi ở quanh những người lạ.”
“Tôi không phải người lạ.”
“Anh hiểu ý tôi mà.”
“Ông ấy… Lúc nào ông ấy cũng thế này à?”
“Lúc có lúc không. Gần đây không tệ lắm, tôi cho là thế. Quên mặc quần áo. Gặp rắc rối với những thứ phải bật tắt. Chỉ là không hiểu khái niệm đó nữa. Làm ngập căn nhà xe kéo ba lần trước khi cha của Swonger cắt nước vĩnh viễn.”
“Ông ấy không có nước máy sao?”
“Anh ta nói vậy rồi mà,” Swonger nói.
Gibson xoay người trên chiếc ghế và nhìn thẳng vào Swonger. “Tại sao anh không lên đây ngồi vào bàn của người lớn để tôi nhìn thấy anh?”
Swonger không di chuyển.
“Nước đóng chai an toàn hơn,” Birk giải thích.
Gibson nghiêng người lại gần ông thẩm phán. “Thưa, ông muốn gặp tôi?”
Ông thẩm phán vẫn không chịu nhìn vào mắt anh.
“Có đúng là ông ấy viết lá thư đó không?” Gibson hỏi Christopher Birk.
“Không, anh bạn,” Swonger nói. “Tay ông ấy run lắm. Cầm bút còn không xong. Nhìn như ông già Richter bắt được một trận động đất lớn vậy, anh hiểu tôi nói gì không?” Swonger làm một cử chỉ tay run dữ dội để diễn tả.
“Anh thật biết diễn tả.” Gibson nghĩ anh biết rõ nét chữ viết tay của ông thẩm phán còn hơn chữ anh, nhưng trong lá thư mà tay cựu tù viết không có điểm gì khiến anh ngờ vực. Swonger thật có tài.
“Cảm xúc là từ trái tim. Thật đấy. Ông già đã rất mong đợi được gặp anh.”
“Ông ấy không có vẻ là muốn gặp tôi.”
“Không, ông ấy muốn đấy. Chỉ là ông ấy hơi lẫn lộn.”
“Những gì Gavin đã viết,” Birk nói, “thực sự gần đúng những gì chú tôi vẫn nói. Ông ấy thực sự yêu cầu được gặp anh. Đã nói tên anh vài lần. Vài lần.”
Gibson đã hiểu. Họ đã đưa ông thẩm phán ra trong tình trạng bi thảm nhất để đo phản ứng của anh, xem anh bị tác động bởi cảnh tượng đó thế nào. Họ muốn điều gì đó từ anh và ông thẩm phán là màn thử xem cảm xúc của anh thế nào. Khiến anh mềm ra trước khi họ rêu rao về món hàng mà họ đang định bán cho anh. Được rồi, Gibson đã mềm nhũn rồi. Bị sốc thì đúng hơn. Và họ sẽ lợi dụng điểm yếu đó nếu anh để họ làm thế.
“Rồi, vậy cùng nghe xem anh có gì để nói nào,” anh nói.
“Nghe cái gì?” Birk hỏi.
“Các anh điệu ông ấy ra đây. Được rồi, tôi đã gặp ông ấy. Tôi đã thương cảm đúng ý anh rồi. Giờ sao các anh không nói với tôi lý do để tôi không cảm thấy là tôi lãng phí ngày hôm nay một cách vô ích.”
Birk và Swonger liếc nhau. Họ không mong đợi mọi chuyện sẽ diễn biến thế này. Họ đã tuân theo một kịch bản, nhưng giờ bạn diễn khách mời của họ lại ứng biến lời thoại của riêng anh ta, họ không có kinh nghiệm để đáp lại.
Gibson thấy điều đó là đáng khích lệ. Anh không thích bị người ta xếp đặt, nhưng cũng là một điều an ủi khi biết rằng các diễn viên đây là dân nghiệp dư.
Birk nhún vai. “Lấy tờ tạp chí cho anh ta.”
Swonger lại nhổ nước bọt xuống đất và đi vào trong căn nhà xe kéo. Gã trở lại với một tờ tạp chí Finance và ném nó lên bàn.
KHÔNG CHÚT ĂN NĂN, trang bìa tờ tạp chí nổi bật với dòng chữ in hoa đè lên bức ảnh một người đàn ông mặc bộ áo liền quần màu cam của nhà tù nhìn giống ngôi sao Hollywood hơn là một phạm nhân. Có lẽ bởi mái tóc dài vàng óng điểm bạc. Hay bởi nụ cười của người đàn ông đó, một phần đầy vẻ hạ cố pha trộn với hai phần tự thấy mình có quyền hành. Nhưng có điều gì đấy khiến Gibson muốn đấm vào mặt gã này. Anh ngờ rằng không phải chỉ mình anh có cảm giác đó.
“Anh có biết cái tên Charles Merrick không?” Birk hỏi.
“Không hẳn. Một trong những gã ở Phố Wall sụp đổ trong vụ khủng hoảng tài chính.”
“Đúng thế. Hắn ta đang ở trong nhà tù liên bang Niobe bên Tây Virginia.”
“An ninh tối thiểu thì làm sao mà gọi là nhà tù được cơ chứ,” Swonger nói.
“Hắn sẽ ra tù trong không tới một tháng nữa…”
“Hai mươi chín ngày nữa,” Swonger chỉnh lời Birk.
Birk quét ánh mắt khó chịu qua tên cộng sự, rồi hỏi Gibson là anh có biết một chương trình Ponzi hoạt động thế nào không.
“Đó là một trò lừa đảo tài chính,” Gibson nói.
“Đó không phải là một chương trình Ponzi,” Swonger ngắt lời.
“Vậy thì tại sao họ lại đặt cho hắn cái biệt danh là Madoff Đệ nhị hả?” Birk vặn lại hỏi.
“Vì họ đều là đồ ngốc giống như anh?”
“Swonger…” Birk bắt đầu.
“Vậy có chuyện gì xảy ra?” Gibson hỏi.
“Sau khi quỹ thứ ba của Merrick phá sản, các nhà đầu tư kiện để được tiếp cận sổ sách của hắn,” Swonger nói. “Qua đó họ biết hắn đã cướp trắng của họ ra sao.”
“Giống như Madoff,” Birk nói.
Gibson chen vào trước khi cuộc tranh cãi về chương trình Ponzi lại tiếp tục. “Để tôi đoán nhé. Ông thẩm phán đã đầu tư vào đây?”
“Ồ phải, ông ấy đã đầu tư,” Swonger nói.
“Thật buồn cho ông ấy, nhưng chuyện này liên quan gì tới các anh?”
“Vì ông già ngu xuẩn này đã thuyết phục cha tôi đầu tư với Merrick,” Birk nói. “Cả cha Swonger nữa.”
Một đám mây lướt qua mắt Swonger khi gã nghe tới điều đó. “Đứng trong bếp nhà tôi và nói với cha tôi rằng ông đang bỏ lỡ chuyến tàu nếu không lao theo. Lên mặt kẻ cả với ông ấy như thể ông ấy là một đứa trẻ.” Swonger cười thầm cay đắng. “Ông già đó hẳn là biết cách nói chuyện.”
“Vấn đề là chú tôi đã thuyết phục gần như cả gia đình,” Birk nói. “Chúng tôi không giàu có gì, nên gia đình góp tiền để tham gia. Mấy ông chú của tôi mất sạch. Bà cô phải bán căn nhà. Cha tôi phải bán nửa trang trại; nửa kia có lẽ không còn giữ được lâu nữa. Chú Robert đáng lẽ chuẩn bị về hưu ở hải quân; nhưng giờ phải ở lại.”
“Ông già đó chắc chắn là biết cách nói chuyện,” Swonger lại nói.
“Tới giờ tắm chưa, Christopher?” Ông thẩm phán hỏi.
Swonger nhảy lên. “Không, giờ không phải giờ tắm. Câm miệng đi.”
“Này.” Gibson đứng lên.
“Đừng này với tôi. Lão già chó chết này không đáng được nể nang.”
“Đó là lý do các anh để ông ấy sống ở đây giữa cánh đồng như một con vật hả?” Gibson quay sang Birk. “Để trừng phạt ông ấy hả? Ông ấy là gia đình anh đấy.”
Khuôn mặt Birk chuyển sang một màu đỏ tím tái vì giận. Anh đứng lên và rời ghế, chĩa ngón tay vào ngực Gibson. “Cain cũng là gia đình đấy. Anh nghe tôi không? Phải, ông ấy là gia đình. Ông ấy là gia đình. Và chúng tôi đã không xua đuổi ông ấy như chúng tôi đáng ra có thể. Chúng tôi lẽ ra nên làm thế. Nhưng không ai có thời gian để chăm sóc ông ấy cả.” Giờ Birk đang hét lên. “Ông ấy có một mái nhà. Có đồ ăn. Không, nhà này không đẹp, nhưng đẹp là chuyện không thể rồi, nhờ ông ấy cả đấy. Tất cả ở đây chỉ có thế thôi. Chất lượng cuộc sống của ông ấy giờ không còn là ưu tiên của bất kỳ ai nữa. Anh nghe không, thằng khốn tự cho mình là chính trực?”
“Kệ mẹ đời lão chứ,” Swonger tán đồng.
Gibson tự nhủ anh phải ra khỏi đây. Nhưng anh không nhúc nhích. Ông thẩm phán nhìn xuống đùi, co rúm lại vì bầu không khí đầy giận dữ.
Ra khỏi đây thôi, Gibson lại tự nhủ lần nữa, nhưng anh vẫn chưa nhúc nhích.
“Anh có nghe tôi không?” Birk nói lần thứ hai.
“Có, tôi có nghe anh. Điều tôi không nghe được là tôi đang làm gì ở đây. Đây là một câu chuyện buồn, tôi cũng có những câu chuyện buồn của riêng mình.”
“Anh ở đây là vì chuyện đó.” Birk chỉ vào bìa tờ tạp chí.
“Chuyện đó thì sao?”
“Sao anh không đọc đi và nói thử xem.”
Gibson đọc cuộc phỏng vấn của Charles Merrick với cảm giác ghê tởm ngày càng tăng. Không phải với bản thân Merrick, mà với sự kiêu căng ảo tưởng, tự coi mình là quan trọng của Merrick. Tự nhận mình là huyền thoại. Những lời khoa trương của gã, cho rằng thất bại của doanh nghiệp, tội ác của gã là do lỗi của những người Mỹ đã vỡ nợ vì các khoản vay thế chấp của họ nghe như một màn châm biếm đáng ghê tởm. Và từ đó trở đi chỉ có tồi tệ hơn:
Merrick: Chúng tôi đặt cược vào người dân Mỹ. Chúng tôi cho họ cơ hội để vươn lên, trao cho họ chìa khóa căn nhà của chính họ. Và họ đã làm gì? Họ tích tụ các khoản nợ thẻ tín dụng mà họ không trả nổi. Các ngân hàng đã mở ra cánh cửa để mọi người thoát khỏi tầng lớp trung lưu, nhưng người dân Mỹ thì lại ‘quẳng gánh giữa đường’.
Bài phỏng vấn đáng lẽ nên dừng lại ở đó, nhưng Merrick mới chỉ khởi động, mỗi trích dẫn lại càng gây thêm kinh ngạc. Khi Gibson đọc xong, anh huýt sáo và đẩy tờ tạp chí ra khỏi mình như thể nó gây bệnh ung thư.
“Chà,” Gibson nói. “Chỉ là… Chà.”
“Đúng không?” Swonger nói.
“Anh ta là ai?” Ông thẩm phán hỏi.
“Gibson Vaughn,” Birk nói. “Nhớ không?”
“Anh ta muốn gì?”
“Chú biết mà. Charles Merrick. Cuộc phỏng vấn.”
Ông thẩm phán mất hứng với cuộc nói chuyện và lơ đễnh quay đi.
“Tôi không hiểu,” Gibson nói. “Đúng, gã này là một tên khốn đẳng cấp thế giới, nhưng các anh gọi tôi đến đây không phải để nói với các anh điều đó.”
“Dòng cuối cùng, ngài ạ. Đọc lớn lên đi,” Swonger nói.
Gibson nhìn gã.
“Tin tôi đi.”
Gibson lật lại cuối bài báo và đọc:
Finance: Tương lai sẽ ra sao với Charles Merrick? Ông định khởi đầu lại ra sao?
Merrick: Ồ, đừng lo về tôi. Tôi sẽ ổn. Tôi là người biết cách đầu tư chỉ bằng mấy đồng xu lẻ.
“Xu lẻ,” ông thẩm phán nhắc lại, chuyển người trên ghế.
“Chú Hammond,” Birk nói. “Charles Merrick nói gì về xu lẻ?”
“Tiết kiệm. Luôn tiết kiệm!”
“Và nếu ta tiết kiệm thì?”
“Tiền thật!”
Birk và Swonger nhìn Gibson như thể họ vừa chứng minh được sự hiện hữu của Chúa.
Gibson vẫn trừng mắt nhìn lại hai người bọn họ. “Tôi vẫn chưa hiểu cái quái gì cả.”
Swonger gật đầu. “Nói với anh ta đi, Chúa ơi.”
“Tức là chú Hammond đã luôn nhắc lại những điều gã hề Merrick này nói như nó là Thánh kinh. Merrick thế này, Merrick thế nọ. Merrick thì có một câu khẩu hiệu. Đại thể là một triệu đô-la còn không đáng tờ giấy in ra khoản tiền đó nữa vì ngày nay ai cũng là triệu phú. Một triệu ngày nay chỉ đáng giá vài xu lẻ, hắn tuyên bố như thế.”
“Nhưng,” Swonger chen vào, “nếu anh tiết kiệm những đồng xu lẻ của anh, cuối cùng anh sẽ có thể nói về những đồng tiền thực sự.”
“Vậy hãy tiết kiệm những đồng xu lẻ của anh,” Birk lặp lại.
“Xu lẻ,” ông thẩm phán nhắc lại.
Họ lại nhìn Gibson trừng trừng, đợi anh công nhận phát kiến của họ.
“Anh nghĩ rằng Merrick nói hắn còn tiền mà chính quyền không tìm được.”
“Chính thế,” Swonger nói.
Gibson thấy sự hấp dẫn của giả thuyết đó, nhưng nghe hơi xa vời. “Giả sử chuyện đó đúng. Vậy thì nó liên quan gì tới tôi?”
“Hãy giúp chúng tôi lấy nó,” Birk nói. “Số tiền ấy.”
“Phải, hãy giúp chúng tôi. Phải đánh sập gã khốn đó.”
“Chúng tôi sẽ chia phần cho anh. Chỉ cần ra giá thôi,” Birk nói.
“Giá của tôi không phải là vấn đề. Vấn đề là làm thế nào tôi thực hiện được những gì các anh yêu cầu?”
“Tiền bây giờ đã được điện tử hóa. Nếu hắn giấu tiền đi, thì theo lý phải có dấu vết kỹ thuật số. Chú Hammond đã nói với chúng tôi mọi chuyện về anh, nên tôi tìm anh trên Google, thấy những gì anh đã làm với Benjamin Lombard ngày xưa, những gì anh đã làm ở thủy quân lục chiến, những chuyện khác nữa.”
“Chuyện khác gì?” Gibson hỏi.
“Anh biết mà,” Birk nói và nháy mắt. “Coi nào, chúng tôi cần chuyên môn máy tính của anh để lần theo số tiền. Giúp chúng tôi lấy lại những gì thuộc về mình.”
Gibson nhìn từ người này sang người kia. Vậy đây là điều những người này muốn ở anh. Anh ghét là người phải cho họ biết, thực tế điều đó là không thể.
“Tôi không thể giúp các anh.”
“Tại sao không?” Swonger hỏi.
“Nhiều lý do, nhưng tôi sẽ chỉ đưa ra cho các anh một lí do. Các anh chỉ cho tôi một mạng lưới; tôi sẽ tìm cách xâm nhập. Tôi rất giỏi chuyện đó. Nhưng các tài khoản của Merrick ư? Mạng lưới của hắn ư? Những thứ đó không tồn tại nữa; tiền của hắn đang phủ bụi trong một tầng hầm ở Thụy Sĩ. Không có thứ gì để tấn công cả. Không có điểm khởi đầu. Ngay cả nếu có dấu vết, thì sao? Tám tới mười năm trước ư? Tôi ngờ là tôi có thể lần theo điều đó. Tôi không biết gì hết về thế giới của Merrick và các dấu vết tài chính lại càng không. Nhưng các anh biết ai biết không? Bộ Tư pháp. AFMLS.” Gibson nhìn thấy những ánh mắt không hiểu gì của Birk và Swonger, giải thích. “Cơ quan Thu hồi Tài sản và Chống rửa tiền, tôi đã làm việc với những gã đó trong quân đội. Họ cực giỏi theo dấu tiền và nếu họ không tìm được đống tiền cất giấu của Merrick khi các dấu vết còn nóng hổi thì tôi không có cơ hội nào hết. Không chút nào.” Gibson dừng lại để những điều anh vừa nói thấm vào đầu họ.
Birk ngồi xuống lại và thở dài. “Nhưng một tháng nữa là hắn ra tù. Sau đó, hắn sẽ là một bóng ma.”
“Vậy thì hắn sẽ là một bóng ma. Và tiền của hắn cũng như thế.”
Swonger chửi thề và đá vào căn nhà xe kéo. “Chuyện này chỉ phí thời gian. Đó là những gì chúng ta phải nhận khi nghe lời lão già này.”
“Tôi rất tiếc,” Gibson nói.
“Phải, ai cũng tiếc nuối,” Birk nói. “Ông chú Hammond đã tiếc nuối vì giật hết khoản tiền tiết kiệm cả đời của cả gia đình xuống toilet. Cả gia đình đã tiếc nuối chỉ vì ngu ngốc hùa theo đám đông và nghe lời lão khọm già này. Cha tôi tiếc nuối vì đã nốc hết chỗ rượu Jim Beam. Cha Swonger tiếc nuối vì ông đã làm việc ba mươi năm cho một kẻ không giữ lời. Phải. Chỉ là một dàn đồng ca nuối tiếc quanh đây.”
“Tôi rất tiếc,” ông thẩm phán lặp lại.
“Này. Kệ cha ông và tiếc nuối của ông,” Swonger nói.
“Bình tĩnh nào.”
“Đừng bảo anh ấy phải bình tĩnh,” Birk nói. “Mấy gia đình tôi chật vật sống qua ngày trong khi Merrick sắp sống đời xa hoa trên một hòn đảo nhiệt đới nào đó. Cha tôi sẽ mất nông trại này. Nó là của gia đình tôi từ năm 1947. Nhà Swonger sẽ phải ra đường. Và ngày mà chuyện đó xảy ra, tôi sẽ lái xe tới DC và tống lão già này ở một góc phố nào đó. Ông nghe tôi nói chứ, ông chú?”
Christopher Birk ném chiếc ghế của gã qua một bên và bước về phía căn nhà.
Swonger đứng đó nhìn trừng trừng ông thẩm phán như thể để quyết định sẽ làm gì. “Tự tìm đường ra nhé,” gã nói và đi theo Birk.
Ông thẩm phán dõi theo hai người họ bước đi, mắt vằn đỏ và đau buồn. Gibson lật tờ tạp chí lại để anh không phải nhìn Merrick cười nham nhở vào mặt anh. Thêm một kẻ quyền lực nữa đã chơi lại một hệ thống đổ vỡ, hủy hoại những cuộc đời và sống tiếp để cười khẩy vào mặt các nạn nhân của hắn.