← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 6

Thị trấn Niobe nằm ở bờ Tây Virginia của sông Ohio. Vào những buổi sáng sau một ca làm việc dài, Lea Regan thích uống cà phê trên những bậc cầu thang bên ngoài căn hộ của mình và ngắm dòng sông lờ lững trôi về hướng Tây Nam tới Cairo, Illinois, nơi nó hoà vào sông Mississippi. Nó nhắc cô rằng thế giới bên ngoài vẫn đang chờ đợi và hai năm chuộc tội của cô ở Niobe này - dù có thể là do cô tự ấn định cho mình - sẽ sớm kết thúc, theo cách này hay cách khác.

Lea làm người pha chế vào buổi tối ở Toproll, quán bar nằm ngay dưới căn hộ của cô mà cô thuê lại từ sếp mình. Vì vậy, “buổi sáng” thường là ám hiệu để chỉ đầu giờ chiều. Lượt gọi đồ uống cuối cùng là hai giờ sáng, nên thường phải hơn bốn giờ cô mới được bò lên giường. Ít ra thì cô cũng được đi làm gần. Cô đặt ly cà phê lên bậc cầu thang trong khi làm vài động tác co giãn và lắng nghe tiếng các khớp của cô kêu răng rắc. Cảm giác thật tốt nhưng không tác dụng gì trong việc làm cái chỗ tức mỏi có kích thước bằng quả bóng golf giữa hai xương dẹt bả vai của cô khá hơn.

Một chiếc xà-lan lững lờ trôi ngược dòng về phía Pittsburgh qua giữa hai tòa tháp của cầu Niobe cũ, vươn ra ngoài dòng nước như kỹ xảo trong một bộ phim bom tấn mùa hè kể chuyện tận thế. Phần nhịp ở giữa cây cầu đã sập xuống một cách ngoạn mục vào ngày 4 tháng 7 năm 1977, khiến những chiếc xe hơi và các gia đình rơi xuống dòng sông vào lúc pháo hoa đang chiếu sáng màn đêm. Viện lập pháp tiểu bang, trong một quyết định nhấn mạnh thêm tình trạng xuống cấp của cây cầu Niobe, cho rằng việc sửa chữa hay phá bỏ cây cầu là quá đắt đỏ, nên phần lưng cầu đã bị bỏ mặc, gỉ sét một cách đáng thương dưới ánh nắng mặt trời, một biểu tượng không được thừa nhận của một thị trấn đã xa rồi những ngày hoàng kim của nó.

Những cư dân của Niobe đã ít nhiều thích nghi với sự bất tiện của việc lái xe về hướng Bắc thêm một tiếng đồng hồ nếu họ cần qua phía tiểu bang Ohio. Nhưng sự thật, Ohio là một tham vọng xa lạ với nhiều dân địa phương, vốn sống ở nơi chỉ cách Ohio một tầm mắt, nhưng lại không bao giờ rời Tây Virginia. Dẫu vậy, cứ thỉnh thoảng, Lea lại gặp lão già Charlie, một khách quen của quán Toproll, trong một tâm trạng muốn thổ lộ và nếu được mời một ly, sẽ kể lại lịch sử của thị trấn và tự hào bảo vệ danh dự một thời của nó.

Điều đó khiến cô buồn. Cô tưởng tượng Niobe hẳn từng là một thị trấn tươi đẹp, nhưng tiền bạc đã bỏ đi chỗ khác và để lại những tàn tích như cây cầu Niobe để nhắc nhở mọi người về quá khứ của họ. Người ta sống sót, nếu bạn có thể gọi thế, trong những quán bar uống đến túy lúy như Toproll, để dịu đi nỗi đau của việc bị bỏ lại đằng sau. Hầu hết còn quá trẻ để nhớ mọi chuyện trước kia, nhưng cảm thấy sự cũ kỹ thấm sâu trong xương cốt như một thứ chất độc ngấm dần vào nước ngầm. Họ là những người tốt, nhưng dễ nổi giận và giữ mãi nỗi căm hận trong người cho tới khi nó hóa đá. Theo nghĩa đó thì cô phù hợp với nơi này. Còn lại, cô là một kẻ ngoài cuộc và sẽ luôn là như thế nếu cô dành phần đời còn lại của mình ở Niobe.

Cô tháo sợi chun ra khỏi mớ thư ngày hôm qua và đứng sắp xếp lại chúng trong ánh mặt trời. Phần lớn là thư rác, nhưng tờ tạp chí làm cô chú ý. Là ông ta. Ở trang bìa. Chuyện này thật vô lý.

“KHÔNG CHÚT ĂN NĂN.”

Nó lẽ ra chỉ là một mẩu hồ sơ ngắn, không phải là một câu chuyện trang bìa. Ít ra đó không phải là điều mà nguồn tin của cô bên trong nhà tù đã nói với cô. Tim cô lộn tùng phèo trong lồng ngực; Lea nhìn kỹ bức hình Charles Merrick đang mỉm cười đầy tự hào như thể ông ta đang mặc một bộ tuxedo thay vì bộ quần áo tù. Sao ông ta có thể nhìn khốn nạn như thế? Cô xé trang bìa ra, xé vụn nó, rồi ném đám giấy vụn in hình Charles Merrick ra bãi đậu xe phía sau quán. Cô có một cảm giác tồi tệ và cà phê bỗng nhiên không còn đủ mạnh.

Lea ngồi ở quầy bar của Toproll và đọc bài phỏng vấn Merrick lần thứ ba. Cô đẩy tờ tạp chí sang một bên và với tay lấy ly bia, cố gắng quyết định xem bài viết có nghĩa gì. Merrick đã không thừa nhận gì cả, không phải là trực tiếp, nhưng tất cả đều ở đó, ẩn trong những dòng chữ. Nếu bạn biết rõ ông ta, thì bạn không thể bỏ lỡ. Điên rồ - đó là từ duy nhất phù hợp. Những người khác sẽ đọc bài báo và lờ mờ hiểu điều cô đã biết. Ba năm chuẩn bị và cô chắc đã nắm chắc phần thua rồi. Mọi thứ dựa vào cô và chỉ cô mà thôi, người biết bí mật của Merrick. Cô không được chuẩn bị để tiến hành một cuộc chiến tranh. Và chắc chắn đây sẽ là một cuộc chiến. Giờ họ sẽ tới, bay lượn như đám kền kền vào ngày Charles Merrick bước ra khỏi nhà tù liên bang Niobe. Việc bắt ông ta lặng lẽ đi ở sân bay địa phương là không thể rồi. Ông ta có thể không bước được mười bước ra khỏi cổng nhà tù. Ông ta đã thắng cô rồi. Thắng mà không hề biết hay phải nỗ lực gì.

Cô nhắn tin cho Parker để hẹn gặp. Là lính gác ở nhà tù, Parker là tai mắt của cô. Ít ra cô đã trả tiền cho anh ta để làm thế, nhưng việc anh ta hoàn toàn mù tịt về quy mô cuộc phỏng vấn của Merrick khiến cô cân nhắc lại giá trị sử dụng của Parker. Dù sao thì, anh ta là tất cả những gì cô có và cô cần thông tin cập nhật về Merrick để có thể lên được kế hoạch tiếp theo.

Cô sẽ làm gì bây giờ?

Trước mắt, hãy gọi thêm một ly bia nữa đã. Trong lúc chờ đợi, cô lấy nĩa chọc chọc vào bữa trưa đã nguội lạnh của mình cho tới khi chiếc nĩa mắc kẹt. Đó là những gì ta nhận được khi gọi món fettuccine Alfredo ở một quán bar tầng hầm tại Tây Virginia. Dù vậy, đây chắc chắn không phải là món ăn dở nhất trong các quán bar mà cô từng ăn và cũng không là gì so với những quán bar tồi tệ nhất mà cô từng ăn. Một trong những hạn chế của việc không biết cách đun nước cho sôi là bạn sẽ phải ăn quá nhiều bữa ở những nơi như Toproll, ngay cả khi đó không phải là ca làm việc của bạn. Đằng nào bạn cũng chẳng nếm được vị gì ngoài mùi khói thuốc dày đặc trong không trung. Ở Tây Virginia không cấm hút thuốc và người dân của Niobe rất coi trọng việc hút thuốc. Chỉ mới một giờ chiều mà làn khói đã làm cô cay mắt. Sau ca làm, Lea thay quần áo trong phòng tắm và cột chúng vào một túi rác trước khi quay lên gác.

“Cô biết cô không có lịch làm cho tới tối nay mà,” Margo nói với cô từ sau quầy bar. Margo là sếp và là chủ nhà của cô, một sự kết hợp có thể nguy hiểm, nhưng họ đã khiến mọi chuyện ổn thỏa.

Lea gật đầu.

“Chỉ nghĩ là có hơi buồn. Tôi sở hữu nơi này và ngay cả tôi cũng không lượn lờ ở đây vào những ngày tôi được nghỉ.”

Đó là một lời nói dối, nhưng Lea bỏ qua. “Nếu tôi là điều buồn bã nhất mà chị thấy hôm nay, thì hãy coi đó là một ngày tốt lành.”

Margo gật đầu vì điều đó đúng. “Đó là tuổi trẻ của cô, cô bé. Đừng biến thành lão già Charlie ở đây.”

Già Charlie đã uống ở Toproll từ hồi nó có tên là Kelly’s Taproom. Là khách quen có thâm niên lâu nhất, ông không có được sự tôn trọng đáng ra phải có của những người đạt được thành tựu như thế. Tuy nhiên, vị thế đó quả có đi kèm một chiếc ghế đẩu của riêng ông ở quầy bar, một giai đoạn ân hạn sau lần gọi đồ uống cuối cùng để được gọi thêm một chầu nữa và đặc ân được chọc ghẹo Margo mà không bị Margo sút vào mông. Trong những đặc quyền đó, điều sau cùng chắc chắn là điều mà già Charlie thích nhất.

“Cạn ly,” Già Charlie nói mà không rời mắt khỏi chiếc cốc Budweiser hay ly Jameson’s bên cạnh.

“Ôi, im đi,” Margo nói. “Ông biết là tôi khoái cặp mông già nhăn nheo của ông mà.”

“Vậy tới đây hôn nó đi,” già Charlie nói và uống cạn ly rượu.

“Đồ trưng bày A,” Margo nói. “Một ly bia nữa chứ?”

Lea gật đầu và đẩy ly bia đã cạn của cô dọc theo mặt quầy bar.

Margo đã đặt tên Toproll để vinh danh tình yêu đầu tiên của chị, vật tay. Hàng tá bức ảnh những tay vật tay vĩ đại treo trên tường: Duane “Tí Hon” Benedix, Moe Baker, Cleve Dean, John Brzenk. Trong nhiều năm trời, già Charlie và những tay bạn nhậu của ông đã bày trò trêu chọc khi treo một bức hình đóng khung của Sylvéter Stallone lên và đợi xem bao lâu thì Margo mới nhận ra. Đến khi nhận ra, Stallone bay vèo ra trước cửa và trò chơi lại bắt đầu lại.

Margo đã tranh tài ở nội dung trên bốn mươi cho nữ của Tây Virginia. Chị là á quân của bang hai năm liên tiếp, điều mà Lea thấy thật khó tưởng tượng. Margo là người ám ảnh với phòng tập thể dục CrossFitter; chị dậy lúc năm giờ mỗi sáng để lái xe tới một phòng tập tại Charleston và có bắp tay còn dày hơn bắp chân Lea. Mái tóc vàng dài của chị tết thành bím kiểu Valkyrie đung đưa giữa đôi vai vạm vỡ. Có lần, Margo đã trình diễn một pha toproll với Lea và các ngón tay của cô đau cả tuần lễ. Lea quả thực không muốn gặp người phụ nữ đã đánh bại Margo.

Lea không thể tưởng tượng Niobe mà không có Toproll. Người ta tới đó nhiều hơn là tới nhà thờ và Margo là vị mục sư của giáo đoàn nghiện ngập này. Toproll là chỗ của Margo, nhưng nếu bạn hỏi chị, chị nói nó thuộc về ngân hàng. Rồi chị sẽ mỉm cười, nháy mắt và nói, “Nhưng họ tử tế cho tôi ở lại tới khi họ tìm được người quản lý mới.” Chuyện đó 20 phần trăm là đùa cợt, 80 phần trăm là sự thật. Giống như nhiều doanh nghiệp ở Niobe, Toproll chỉ lay lắt mà thôi.

Lea đã quyết định đọc cuộc phỏng vấn thêm lần nữa. Có lẽ cô đã bỏ lỡ điều gì đó. Cô chỉnh lại tai nghe và ấn vào bài hát tiếp theo trong *Mule Variations*. Nhạc của Tom Waits có vẻ được đo ni cho các bar tầng hầm ở Tây Virginia, dù ông hẳn sẽ phát điên lên nếu như cô bật nhạc của ông trên máy hát tự động ở đây.

“Đang đọc gì đó?” Một gã da trắng gầy gò hỏi khi gã trèo qua chiếc ghế đẩu cạnh cô.

Lea đã làm người pha chế ở Toproll được hai năm và chưa bao giờ có những gương mặt mới, nhưng cô không nhận ra gã. Gã thuộc về một nhóm nhậu nhẹt say mềm từ trước cả ca làm của cô. Gã bốc mùi hôi như một két bia rỗng và một điếu thuốc lủng lẳng ở khóe miệng. Nó bập bênh khi gã nói. Tuy nhiên, không phải là xấu trai: tầm non 30 tuổi hoặc già 22 tuổi. Khả năng là gã ở khoảng giữa hai tuổi đó, giống như Lea. Gã có bộ ria xén tỉa gọn gàng, tỉ mỉ, rõ ràng là niềm tự hào và thú vui của gã. Trên đầu gã là một chiếc mũ bóng chày phong cách ngụy trang của đội New York Yankees nghiêng một góc lạ lùng về bên trái. Gã đã nhìn cô suốt hai mươi phút, cố gắng bắt ánh mắt của cô, nhưng như một con cá đã một lần mắc câu và thoát ra được, rất khó bắt được ánh mắt Lea. Cô quay tờ tạp chí sang đủ để gã nhìn thấy.

“Tạp chí Finance ,” gã đọc lớn. “Về vấn đề gì?”

“Tài chính,” cô nói và mở lại tờ tạp chí về trang cô cần. Cô khá chắc là ngôn ngữ cơ thể của cô hết sức rõ ràng, nhưng gã này đang nhìn cô như thể cô vừa thò tay vào giữa hai chân gã vậy.

“Hay, hay. Thú vị đấy. Nghe này, tôi là Tommy. Mọi người gọi tôi là Smokestack.” Gã giơ một bàn tay xăm kín ra. “Tên cô là gì?”

Vậy là cô đã lại ở vào tình thế đó, giữ thăng bằng trên mỏm vách đá quen thuộc. Phớt lờ gã và bị gọi là đồ điếm. Nói với gã cô chỉ muốn ở một mình. Và bị gọi là đồ điếm. Hay là phiên bản cô gái tốt của mẹ cô, ngưng việc đang làm và đón chào cuộc chuyện vãn không thể tránh khỏi với một gã tự cho mình quyền cắt ngang cô vì gã là đàn ông còn cô là phụ nữ. Và cô tự gọi mình là đồ hèn nhát. Chẳng lựa chọn nào là hấp dẫn cả.

Cô gấp tờ tạp chí lại lần nữa, gỡ tai nghe ở phía gần tay bạn hữu bất đắc dĩ và nhìn gã trừng trừng. “Sao?”

“Tôi nói, tên tôi là Tommy…”

“Tôi sắp phải gặp một người,” cô nói. Thực ra điều đó đúng, chỉ là không phải hôm nay.

“Hay đấy, vậy tôi sẽ ngồi với cô tới khi họ tới.”

“Chúa ơi, Tommy,” Margo nạt. “Cô gái đây không thể nào nói ‘để tôi yên’ lớn hơn thế nếu cô ấy có một chiếc loa khuếch đại.”

“Tôi đang cố gắng trò chuyện với cô ấy.”

“Cô ấy đang đọc tạp chí.”

“Đây là một quán bar, Margo.”

“Thì sao? Ai cũng tới quán bar để nói chuyện với cậu đấy à?”

“Phải, tại sao không? Không thì tại sao cô ấy ở đây?”

“Có thể để ăn và để đọc tạp chí như cô ấy đang làm?”

“Cái quái gì chứ?” Gã hỏi giọng khoa trương.

“Hãy xuống cuối quầy bar và tôi sẽ mời cậu một ly.”

Già Charlie đứng lên trước viễn cảnh được mời rượu, Tommy thì không hào hứng.

“Tại sao chị phải bảo vệ con nhỏ chảnh chọe này? Tôi có làm gì đâu.”

Đây rồi. Cô đã từ chỗ cô gái gã muốn nói chuyện biến thành con nhỏ chảnh chọe trong không tới sáu mươi giây. Tất cả tội lỗi là do đọc báo ở nơi công cộng. Quầy bar lập tức trở nên im lặng đầy mong đợi. Lea có thể cảm thấy cơn giận của cô trỗi dậy và tràn ra với sự ác độc như bò sát. Khả năng cao là cô sẽ hối tiếc chuyện này, nhưng cô không còn chịu nổi những gã như Tommy trong thế giới này.

“Này, Tommy, tôi hỏi anh chuyện này nhé,” Lea nói.

“Hả? Chuyện gì?”

“Những gã chim to nói gì vào buổi sáng?”

“Hả?” Câu hỏi làm gã bối rối. “Sao cơ?”

Lea gật đầu. “Được rồi, tôi không nghĩ là anh lại biết.”

Cô nói câu đó lớn tới mức mọi người đều nghe thấy, rồi từ từ xoay trở lại quầy bar và mở lại tờ tạp chí. Quán bar “ồ” lên đồng loạt khi nhận ra những gì cô vừa nói. Những người bỏ lỡ câu đó hỏi bạn bè của họ như thể vừa bỏ qua một câu thoại trong phim. Có vài tình huống có thể tiếp nối sau chuyện này. Lea không thấy ai nhảy lên bảo vệ cô. Có một phần tư khả năng là một người bạn sẽ giàn hòa và giúp tình hình dịu xuống, nhưng Lea biết là không thể tin ở vận số được. Cô đã làm việc ở đây gần hai năm, nhưng cô không phải người ở đây; đây không phải là những người của cô.

Ai đó cười lớn. Có thể là cười bất cứ chuyện gì, nhưng Tommy chỉ diễn giải điều đó một cách và điều đó sẽ thu hẹp đáng kể những lựa chọn của gã. Lea nghe tiếng gã chửi thề và cảm thấy nắm đấm của gã tới gần mái tóc cô, giật mạnh đầu cô ra sau và kéo lên. Cô kêu lên một tiếng và đứng lên trên đầu ngón chân, nghiêng theo bàn tay của gã như một con rối. Bất cứ chuyện gì để khiến da đầu cô không rơi ra. Đau đớn khiến nước mắt tràn ra trong mắt cô, nhưng chính tiếng kêu mới làm cô khó chịu. Đừng bao giờ làm thế nữa, cô tự quở trách bản thân.

Một cây gậy bóng chày đập mạnh lên quầy bar và rồi chỉ vào Tommy.

“Đừng bắt tôi phải bước ra khỏi quầy bar này.”

“Chị nghe nó nói tôi đấy chứ?”

“Tôi có giống *Tòa tuyên án* không?” Margo hỏi. “Tôi không quan tâm cô ấy nói gì, hay là chuyện đó khiến cậu khó chịu. Tôi không muốn phải làm việc với cảnh sát trưởng hôm nay. Cậu có muốn không? Cậu ra khỏi chỗ đó được bao lâu rồi? Hai ngày hả? Cậu nhớ phòng giam vậy sao?”

“Chó chết,” Tommy nói.

Lea cảm thấy nắm đấm của gã nắm chặt lại. Cô đã đúng; cô chắc chắn ít nhiều hối tiếc chuyện đó, nhưng đây là cái giá của việc bỏ lại khẩu súng của cô trên lầu.

“Tha cho nó đi,” và khi câu đó không có tác dụng, Margo hét lên, “Thomas Edward Hillwicky, để người pha chế của tôi yên, bằng không tôi sẽ đập cậu một trận nhớ đời đấy.”

Khó ăn đấy, Tommy. Lùi bước trước một người phụ nữ, dù người đó có thể đập gã bẹp dúm như một lon bia và họ sẽ mãi đùa cợt về chuyện đó trong bài điếu văn về gã sau này. Với đám đàn ông là thế.

Tommy làm điều duy nhất sẽ không khiến gã phải nhập viện cấp cứu mà vẫn giữ được thể diện. Gã xô Lea về phía trước. Không đủ mạnh để làm cô đau, nhưng đủ để cô biết rằng chỉ vì hắn nương tay mà cô vẫn còn giữ được hàm răng của mình. Để tăng thêm ấn tượng, gã cầm ly bia của cô ném xuống sàn vỡ tan, rồi chửi thề với Margo lớn tiếng hết mức có thể. Còn Margo chỉ đứng đó với cây gậy bóng chày nằm ngang mặt quầy bar và nhìn gã trừng trừng. Cuối cùng, một người bạn của Tommy đứng lên và cố gắng nói chuyện phải trái với gã. Tommy lấy đó làm cớ để rút lui.

“Đ. mẹ chỗ rác rưởi này,” gã nói, rồi nói với bạn gã nơi gã có thể đi và để tăng thêm ấn tượng, nói điều đó với cả Margo. Trên đường đi ra, gã chỉ một ngón tay bắt nạt về phía Lea. “Con điếm, tao sẽ còn gặp lại mày.”

Khi gã đi khỏi, màn kịch đã kết thúc, quán bar nhanh chóng trở lại với cuộc sống bình thường. Lea ấn tay vào đầu và quay chiếc ghế đẩu lại để cô có thể nhìn ra cửa đề phòng Tommy muốn trở lại chơi trận lượt về. Lời đe dọa của gã khiến cô buồn nôn. Gã đã nói gì đó, cô đáp trả, nhưng chuyện này rốt cuộc sẽ là lỗi của cô. Cô biết điều đó. Cô là người ngoài. Hai năm ở Niobe không có nghĩa bạn thuộc về nơi này. Mọi chuyện ở đây là vậy và cô có thể cảm thấy sức nóng của những ánh mắt giận dữ chiếu vào lưng cô. Tommy tử tế tội nghiệp, vừa ra tù và bị ném khỏi quán bar của chính gã. Cô có thể nghe thấy câu chuyện đó thành hình ngay từ trước khi Margo dọn dẹp xong bãi bia vung vãi.

“Giúp tôi một việc nhé, cô bé,” Margo nói.

“Chuyện gì?”

“Lần sau muốn đọc, thì vào Starbucks ấy.”

Cứ như Niobe có một tiệm Starbucks vậy.

“Thật đấy à? Chị để yên cho người ta nói chuyện với chị kiểu đấy hả?”

“Không,” Margo đáp. “Nhưng tôi không có vóc dáng như một cô gái Gilmore.”

“Vậy chị cứ để mặc tôi xử lý thì sao?”

Margo dừng lau sàn nhà và nhìn Lea từ trên xuống dưới. Lea có thể cảm thấy Margo cân thử cô như một gã hàng thịt cân thịt bò bằm. Margo hơn cô khoảng hai mươi, hai lăm cân. Tất cả đều là cơ bắp.

“Nhìn lại mình đi, đàn chị dữ dằn nặng năm mươi cân,” Margo nói với một nụ cười nhăn nhở. “Cô bé, cô quả là xinh đẹp đấy, nhưng cô sẽ không xinh xắn được lâu nếu tự xử lý những chuyện này.”

“Không ai xinh đẹp mãi cả.”

“Có lẽ, nhưng xấu xí thì không việc gì phải gấp.” Lea nhún vai.

“Thôi, cứ làm những gì cô thích. Tôi sẽ rót đồ uống và lo việc của mình nếu cô quyết định gây thêm chuyện.”

“Tôi sẽ cố gắng không làm phiền người nào khác nữa khi đọc báo.”

Margo lắc đầu và để cô lại với tờ tạp chí. Cuối quầy bar, già Charlie bắt gặp ánh mắt của cô và nâng cốc với cô.