← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 7

Bỏ lại thẩm phán Birk một mình làm Gibson có cảm giác sai trái. Ngồi lại đó chẳng giúp được gì cho ông, nhưng đó là một ngày đẹp trời và anh ngờ rằng ông thẩm phán chẳng mấy khi có người ghé thăm. Trong phiên tòa của Gibson, ông thẩm phán có một tủ lạnh mini lúc nào cũng đầy đồ ăn trong phòng làm việc của mình và ông đã đưa anh một chai RC Cola trước khi đề nghị anh gia nhập thủy quân lục chiến. Đó có lẽ là hành động có tính người đầu tiên mà một người lạ làm cho anh trong hơn một năm và RC Cola sẽ vĩnh viễn nhắc anh nhớ tới thời khắc cuộc đời anh thoái bộ khỏi bờ vực.

Gibson với tay lấy túi đồ tạp hóa. Anh đã phải ghé sáu tiệm khác nhau để tìm được những chai thủy tinh mà ông thẩm phán thích thời bấy giờ. Nó có vẻ là một cử chỉ đẹp lúc đó, nhưng giờ thì rỗng tuếch. Gibson mở một chai, ném nắp lên bàn, ngửa đầu ra sau và uống. Dù đã ấm lên trong chuyến lái xe, nó vẫn ngon như thường. Anh liếc qua ông thẩm phán, người đang nhìn chằm chằm cái chai đầy chủ ý.

“Gibson Vaughn, anh định mời tôi một chai này không, hay anh cũng ở đây để tra tấn tôi như thằng cháu tôi?”

Câu nói khiến anh giật mình và anh nhổm lên một chút, rồi bật cười với chính mình. “Mời ông một chai, thưa ông.”

“Vậy thì kiếm một chai ngon đi.”

Và như thế, thẩm phán Hammond Birk trong trí nhớ của Gibson đã quay lại, cả giọng nói và ngôn ngữ cơ thể đều trở về một thập kỷ trước chỉ trong chớp mắt, trừ việc giờ họ đã ở cách rất xa phòng làm việc của ông thẩm phán ngày xưa.

“Tôi nhớ ông thích thứ này. Không còn chắc là chúng lạnh tới đâu. Tôi đã lái xe.”

“Lúc này thì tôi sẽ uống một chai ngay cả khi nó đã được đun sôi.” Ông thẩm phán dò xét anh. “Tôi cho rằng vì anh ở đây, thằng cháu tôi đã làm đúng theo lời đe dọa của nó, đưa anh vào âm mưu ngu xuẩn của nó?”

Gibson giơ chiếc phong bì màu xanh lên và ông thẩm phán lắc đầu.

“Chuyện này không đúng. Tôi sẽ cho cháu ông một chút trí não của tôi nếu tôi còn.” Ông thẩm phán mỉm cười nhợt nhạt. “Xin thứ lỗi cho những trò ngốc nghếch của tôi.”

Gibson đưa một chai cho ông thẩm phán, ông giơ nó ra trước ánh nắng như thể ngắm một thứ rượu ngon trước khi đặt nó lên môi ông.

“Đây mới đúng là bảo bối này,” ông thẩm phán nói, mắt ông lấp lánh và hạnh phúc. “Anh biết không, nếu không phải vì cha anh, tôi đã không bao giờ nghiện thứ này. Tôi đã kể với anh về cái tủ lạnh ông ấy có trong phòng ký túc không? RC Cola - thứ duy nhất ông ấy cho phép bỏ vào đó. Chúa ơi, nhưng đó quả là những ngày tươi đẹp.”

“Ông kể rồi, thưa ông.”

“Cha anh là người đặc biệt. Duke Vaughn ấy.” Ông thẩm phán nói tên cha anh đầy vẻ hoài niệm. “Khiến tôi ngạc nhiên khi ông ấy lại kết bạn với một người như tôi. Tôi không thuộc về đám đông của ông ấy, những kẻ gây kha khá phiền phức.”

“Tôi không nghĩ ông ấy từng nghe ai sai bảo.”

“Anh nói có lý. Vậy tôi có làm chuyện gì đáng phải hổ thẹn không?”

“Thưa ông, không.”

“Vớ vẩn. Có lẽ tôi đã không mặc quần dài. Ước gì có ai đó giải thích thế quái nào mà không mặc quần dài lại trở thành dị giáo.”

“Con gái tôi cũng không hâm mộ quần dài lắm.”

“Anh có con gái hả?”

“Dạ, thưa ông. Tên là Ellie. Bảy tuổi.”

Ông thẩm phán nhìn Gibson đắc ý. “Còn anh thì sao, con trai? Anh thế nào rồi? Hồi đó tôi đã làm đúng đấy chứ?”

“Ý ông là cứu mạng tôi ấy hả.”

“Đó là chuyện nhỏ thôi.”

“Tôi có lẽ vừa mới ra tù nếu không nhờ có ông. Tôi vẫn còn giữ tất cả những lá thư của ông.”

“À, xin lỗi vì đã trở nên đãng trí. Cả nhà tôi bị thế, như anh có lẽ đã biết. Nhưng tôi vui khi nghe điều đó. Tôi mừng vì mọi chuyện ổn thỏa với anh,” ông thẩm phán nói. “Kết hôn chưa?”

“Vợ cũ.”

“Tôi lấy làm tiếc phải nghe điều đó. Một cuộc hôn nhân tốt có vẻ là điều tuyệt vời.”

“Lẽ ra là thế. Ông có bao giờ kết hôn không, thưa ông?”

“Tôi hả? Không. Họ không để những người như tôi kết hôn thời bấy giờ. Còn bây giờ hả? Giờ thì tôi không phải là bạch mã hoàng tử.”

“Tôi không biết, thưa ông. Ông xem ra vẫn ăn mặc ngon lành lắm. Dù có quần dài hay không.”

Ông thẩm phán nhìn anh trừng trừng một lúc rồi nở nụ cười tươi tắn. “Anh biết không, anh nói chuyện giống ông ấy lắm. Duke luôn thích chọc giận mọi người, nhưng luôn với ánh mắt lấp lánh để họ không bao giờ đấm vào mặt ông ấy.”

“Cả nhà tôi bị thế, tôi nghe nói vậy.”

“Tôi quả thực thấy ông ấy trong anh. Cả mẹ anh nữa. Thật là một phụ nữ đáng yêu. Thôi, được rồi. Được rồi. Anh có vẻ là một chàng trai tử tế, nhưng ta không phải lúc nào cũng nói được. Tôi mừng vì anh không biến thành một thằng khốn.”

“Chuyện đó thì chưa chắc đâu.”

“Con trai.” Ông thẩm phán im lặng đầy ý nghĩa. “Luôn là chưa chắc mà.”

“Dạ, thưa ông.”

“Lấy ví dụ thằng cháu tôi. Giờ tôi biết anh sẽ nói gì, nhưng trong sâu thẳm, nó là một thằng bé tử tế. Gia đình gặp phải gian lao và nó không chịu nổi. Nó không ở trong trạng thái tốt nhất. Chúng tôi đều thế. Nhưng tôi tin vẫn có hy vọng vào nó.”

“Gã đó thật khó chịu.”

Ông thẩm phán không tranh luận. “Nó quả thích chửi bới tôi một chút khi tôi không hoàn toàn có mặt ở đây.”

“Tôi không quan tâm chuyện đó.”

“À, đa phần tôi không nhớ những chuyện đó lắm và không hẳn là nó không có quyền làm thế. Tôi đã hủy hoại gia đình tôi khi để họ dính líu với Charles Merrick.” Ông thẩm phán khoát tay về phía căn nhà xe kéo của ông. “Như anh có thể thấy rõ từ chỗ ở của tôi đây.”

“Tôi rất tiếc, thưa ông.”

“À, tôi kiếm được tiền, rồi tôi để mất tiền, nên không có gì phải tiếc. Ở đất nước này, như thế có nghĩa là tự do. Tôi đã có tự do kiếm thứ gì đó cho mình và tôi có tự do phá tan nó nữa. Và tôi đã làm cả hai chuyện đó. Nhưng để liên lụy tới gia đình… Đó là điều tôi không thể tha thứ.” Ông thẩm phán thở dài. “Bất chấp hình ảnh thằng cháu tôi đang thể hiện, gia đình tôi là những người tốt. Nhưng tham vọng chưa bao giờ chảy trong máu chúng tôi. Tôi khiến mọi người hơi bất ngờ khi tuyên bố kế hoạch học trường luật và tôi đoán khi họ cho tôi làm thẩm phán, tôi đã nhận được sự kính trọng nhất định từ gia đình. Những kẻ khốn khổ tội nghiệp.” Ông thẩm phán lùa tay vào bộ râu của ông và rồi xuống cổ. “Tôi có ý tốt. Tôi thực sự có ý tốt.”

“Cháu ông nói tất cả mọi người đều đã đầu tư.”

Ông thẩm phán gật đầu ảm đạm. “Lấy cho tôi xin một chai Cola nữa nào.”

Gibson bật nắp một chai nữa cho ông.

“Tôi có ba người anh em trai và một người em gái. Anh cả của tôi, cha của Christopher, thừa kế trang trại này từ cha mẹ. Anh ấy đã đầu tư mạnh tay với Merrick. Một người em từng sở hữu một công ty xây dựng nhỏ ở Charlottesville. Nó cũng đầu tư.”

“Từng… Quá khứ sao?”

“Quá khứ, tôi e là vậy. Em gái tôi là kế toán cho một hãng bán xe. Nó không muốn tham gia, nhưng tôi thuyết phục nó. Nó đã mất căn nhà. Em trai út của tôi nhập ngũ ở hải quân, sắp sửa về hưu khi đã phục vụ đủ số năm. Nó đã nhìn vào mắt tôi và nói, ‘Em tin anh, Hammond.’ Tôi thường nghe nó nói thế, như thể nó có mặt ở đây với tôi. Nó giờ đã phải phục vụ gần ba mươi năm và vẫn không thể nghỉ hưu,” ông thẩm phán nói. “Tôi đã tàn nhẫn. Một số người trong gia đình lớn hơn tỉnh táo hơn, nhưng rốt cuộc tôi cũng thuyết phục họ. Tôi là một kẻ khốn nạn ăn nói rất thuyết phục. Anh phải nghe tôi nói mới thấy. Tôi cứ nói họ là ngờ nghệch và suy nghĩ nhỏ mọn. ‘Hãy nghĩ tới con cháu mình chứ,’ tôi nói thế. Lạy Chúa, tôi thật chính trực.”

Nỗi đau trong giọng nói của ông thẩm phán làm tan nát trái tim Gibson. Người đàn ông đã làm bao nhiêu chuyện cho anh giờ không có ai chiến đấu cho sứ mệnh của ông. Tới cuối câu chuyện, Gibson muốn dùng tay không bóp cổ Charles Merrick. Ông thẩm phán nhìn đi chỗ khác và dùng mu bàn tay quệt dưới mắt.

“Tôi không có nhiều thời gian ở đây, Gibson. Chứng bệnh của tôi có tâm trí của riêng nó… Đại khái thế. Vậy anh thứ lỗi cho tôi nếu tôi lại bị thế nhé?”

Không có chút than thân trách phận nào về phần ông, điều mà Gibson ngưỡng mộ.

“Dạ, thưa ông.”

“Đừng làm chuyện đó.”

“Thưa ông?”

“Dẫu thằng cháu tôi có nói gì. Đừng làm.”

“Tôi không biết là tôi có làm được gì không.”

“Anh có thể và anh sẽ làm. Anh có một đứa con gái. Những trách nhiệm. Tôi sẽ không chất chồng thêm tội lỗi của mình bằng cách khiến anh phải dính líu vào những rắc rối của gia đình tôi. Merrick có thể là một tên tội phạm, nhưng ăn cắp từ hắn thì vẫn là ăn cắp. Christopher không thể thấy điều đó, nhưng tôi đã không gửi anh tới thủy quân lục chiến để rồi giờ quay đầu và yêu cầu anh phạm pháp vì tôi. Không thể làm thế. Vì vậy làm ơn, tôi xin anh, đi đi, con trai.”

“Dạ, thưa ông. Nếu đó là điều ông muốn.”

“Tôi biết ơn anh vì anh đã tới đây. Tôi biết ơn vì có cơ hội gặp lại anh.”

“Cả tôi nữa, thưa ông. Lẽ ra tôi phải tới sớm hơn. Tôi đoán là tôi đã không…”

“Thôi không cần nói nữa đâu,” ông thẩm phán nói.

Vậy nên anh im lặng. Hai người ngồi dưới mái hắt bên ngoài căn nhà xe kéo và uống hết sáu chai RC Cola. Gibson kể với ông thẩm phán câu chuyện về Suzanne Lombard và Duke Vaughn, toàn bộ câu chuyện. Anh kể với ông về Atlanta và lời hứa của anh với Grace Lombard. Anh chưa từng chia sẻ điều đó với bất kỳ ai cho tới giờ, chưa lúc nào cảm thấy an toàn. Kể ra là một sự giải tỏa và anh cảm thấy khá hơn qua từng từ. Dỡ bỏ gánh nặng. Mặc dù ông thẩm phán sẽ không nhớ. Có lẽ chính vì ông sẽ không nhớ. Khi anh kể xong, ông thẩm phán ngồi im lặng lâu tới mức Gibson sợ rằng ông đã lại lẫn.

“Đó là mũ của con bé hả?”

Gibson gỡ chiếc mũ bóng chày ra khỏi đầu và đưa cho ông thẩm phán. Ông thẩm phán cầm lấy nó thật nhẹ nhàng, im lặng tìm những chữ viết tắt đã mờ của Suzanne viết ở thành nón.

“Chuyện thật kinh khủng,” ông thẩm phán cuối cùng lên tiếng và nắm chặt tay Gibson. “Anh đã làm tốt.”

Lẽ ra Gibson phải không thấy ngạc nhiên vì cảm giác tự hào khi nghe điều đó. Qua những lá thư, ông thẩm phán đã lấp đầy khoảng trống mà cha anh bỏ lại. Và như thể đọc được tâm trí anh, ông nói tiếp.

“Ông ấy sẽ tự hào vì anh.”

“Cảm ơn ông, thưa ông.”

“Cảm ơn cậu nhé, Gibson. Thật vui khi biết rằng mình vẫn làm được vài chuyện đúng đắn trong đời này. Giờ tôi cần xin anh một ân huệ.”

“Ông cần gì?”

“Anh đi đi.”

“Tôi có nói gì sai không. Tôi không…”

“Không. Mọi chuyện thật tuyệt. Nhưng tôi không còn nhiều thời gian. Và tôi phải nói tạm biệt trong khi tôi vẫn còn ở đây. Anh hiểu không? Như hai người đàn ông.”

Họ đứng lên và bắt những bàn tay lấm bụi.

“Hãy cố nhớ tôi như thế này.”

“Tôi sẽ nhớ.”

“Và cầm theo cái này với anh.” Ông thẩm phán đưa cho anh tờ tạp chí. “Vứt nó đi. Đốt nó đi. Tôi không muốn thấy mặt hắn lần nữa.”

“Hãy bảo trọng, thưa ông.”

“Tôi sẽ cố gắng hết sức. Cảm ơn vì mấy chai RC.” Ông thẩm phán nháy mắt. “Và cảm ơn vì đã ngồi lại với tôi. Lên đường đi.”