← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 8

Phòng SH-219 trong tòa nhà văn phòng Hart là căn phòng an ninh tốt nhất ở Thượng viện Hoa Kỳ. Những bức tường có cốt thép và chặn sóng radio để ngăn việc do thám điện tử và việc ra vào SH-219 được kiểm soát chặt chẽ - không thứ gì và không ai vào hay ra nơi đó mà không bị quét hình ảnh tỉ mỉ, cho đến hệ thống HVAC và điện tử tối tân của căn phòng, vốn được đặt hai lớp lọc chặn tín hiệu điện từ có thể thu phát. Bất chấp thiết kế chống nghe lén này của căn phòng, những người chịu trách nhiệm cho an ninh của nó vẫn giả định điều tồi tệ nhất và quét căn phòng liên tục để tìm các thiết bị nghe lén. Đó là một bài học trực quan về chứng hoang tưởng ngoài đời thực. Chắc chắn là thế rồi.

Bên trong những cánh cửa như mái vòm của SH-219, Ủy ban Đặc biệt về Tình báo của Thượng viện nghe các phiên điều trần kín về hoạt động tình báo của nước Mỹ. Khi được gọi lên, các đại diện từ mười bảy thành tố của cộng đồng tình báo - một nhóm tổ chức tự tung tự tác với các chữ cái viết tắt từ CIA và NSA tới INR và TFI - báo cáo với ủy ban và trả lời những câu hỏi của các thượng nghị sĩ.

Phó giám đốc CIA René Ambrose thấy toàn bộ quy trình thật lố bịch. Việc giải thích các chiến dịch với chiến lược phức tạp cho các quan chức được bầu cử, hầu hết là những người mà ông không tin là phân biệt nổi Indonesia với Malaysia, như ném nền dân chủ vào một quầng sáng mơ hồ. Nó làm ông khó chịu và ông thức dậy bắt đầu với bứt rứt. Ông không quan tâm tới chính trị và vì thế, ông không đánh giá cao việc phải rời khỏi Langley để tới đây tham dự màn biểu diễn xiếc này. Nhưng ông là phó giám đốc phụ trách Phân tích Đông Á và Thái Bình Dương và cuộc điều trần của ông về Trung Quốc và Bắc Triều Tiên đã trở thành món chính trong thực đơn của ủy ban.

Như sát thêm muối vào vết thương, những cuộc báo cáo được lên lịch từ giữa tới cuối giờ chiều, có nghĩa là phải đi tới đó trong giờ cao điểm đông nghẹt của DC. Kẹt xe làm ông bực tức. Ông đã lang chạ với một thư ký báo chí của quốc hội tên là Lily trong hơn một năm, thường gặp cô ở khách sạn George sau cuộc điều trần của ông. Đó là một cuộc ngoại tình mệt mỏi, cuộc làm tình nhạt nhẽo và dễ đoán, nhưng ông tiếp tục vì cô kín đáo, không quan tâm gì tới công việc của ông và linh hoạt theo lịch của ông. Và vì giao thông làm ông hết sức bực dọc.

Có mười ba thành viên trong Ủy ban Đặc biệt về Tình báo của Thượng viện, chín người tới dự cuộc điều trần của Ambrose hôm nay. Tám người rưỡi, nếu nói về Bill Russert của bang Tennessee, người đang mất dần nhận thức ở bên kia bàn. Tốt, Ambrose nghĩ. Ông đã nỗ lực một thời gian dài để rèn luyện giọng nói đều đều một tông khi ông điều trần- giọng mà ông dùng với vợ khi bà đề cập đến việc trang trí lại phòng ngủ. Ambrose ngưng nói để chiêu một ngụm nước và đôi mắt Russert chợt mở ra trong chốc lát. Ambrose cười với ông ta bằng một nụ cười chiếu lệ tới khi cặp mắt đó lại nhắm tịt. Truyện kể rằng, những lời lầm bầm của cựu giám đốc William J. Casey khó nghe một cách cố tình tới mức ủy ban phải đeo tai nghe với hy vọng nghe được cuộc điều trần của tay giám đốc CIA kín kẽ. Ambrose không quá trắng trợn như thế, nhưng ông cũng chỉ là một tay phó giám đốc nhỏ bé và chỉ có thể đi xa tới mức đó.

“Nếu quý vị lật sang trang sáu mươi bảy, bảng 8J dự đoán năng lực của không quân Trung Quốc trong mười năm tới. Như quý vị thấy, chiếc Chendu J-20 dự kiến sẽ giúp họ có năng lực ném bom tàng hình đường dài vào năm 2020. Tuy nhiên, chúng tôi tin rằng dự án này đi trước tiến độ rất xa và chúng tôi ước đoán ngày đi vào hoạt động sẽ không muộn hơn 2018. Chúng tôi cũng tin rằng các năng lực chiến đấu này đã bị đánh giá quá thấp…”

“Ông Ambrose, xin phép cho tôi hỏi một câu,” Krista Washburn nói.

Thượng nghị sĩ Krista Washburn ở Iowa là một nhà làm luật sáng suốt, có nguyên tắc, với đầu óc sáng suốt thiên phú. Bà nổi tiếng trong cộng đồng tình báo là một người am hiểu tường tận các chính sách chính trị và một kẻ khó nhằn. Bà hỏi những câu đúng và nhận ra khi nào thì mọi chuyện bắt đầu trục trặc. Bà không thích kiểu đối xử nhẹ nhàng và Ambrose ngưỡng mộ bà vì điều đó. Không phải là ông tin bà; thật ra, ngược lại thì đúng hơn. Năng lực của bà khiến công việc của họ khó khăn hơn. Ambrose tạm ngưng cuộc điều trần của ông và nhường lời cho bà.

“Xin ông cho biết ông đi tới những ước đoán đó bằng cách nào? Chúng khác hoàn toàn với những gì chúng tôi được nghe từ các cơ quan khác. Thật ra, chúng tôi đã nghe điều trần là Chendu J-20 đang trễ tiến độ và 2023 là mục tiêu thực tế hơn với họ.”

“Chúng tôi có thông tin tình báo vững chắc rằng những tuyên bố về việc trễ tiến độ của Trung Quốc là có mục đích đánh lạc hướng.”

“Và nguồn tin tình báo của ông là gì?” Bà hỏi dồn.

“Thưa Thượng nghị sĩ, thông tin tình báo của chúng tôi có tính chất tổng hợp, không thể truy từ một nguồn duy nhất.”

Đó là một lời nói dối, nhưng là lời nói dối ông đã rao với Quốc hội một cách thuyết phục trong tám năm qua, với tất cả mọi người, trừ Thượng nghị sĩ Washburn, người ngày càng thấy nó thiếu thuyết phục. Tuy nhiên, chừng nào trời có sập thì Ambrose mới úp mở về sự tồn tại của Echo khi có mặt những con kền kền này. Một tài sản chất lượng như thế, nằm trong Bộ Chính trị Trung Quốc, là không thể thay thế và không thể hy sinh chỉ để thỏa mãn sự thông tuệ phù phiếm của Thượng nghị sĩ Washburn.

“Trong vài năm qua,” Washburn nói tiếp, “ông đã lệch pha với đa số tin tức tình báo của chúng ta về Trung Quốc.”

“Và chúng tôi đã đúng phải không?”

“Thật ấn tượng là đúng, nhưng bằng cách nào? Đó là câu hỏi của tôi. Làm sao quý vị lại biết rõ hơn nhiều so với các đồng nghiệp của quý vị? Ông nói sao về chuyện đó?”

“Cảm ơn bà, không có chi,” Ambrose nói.

Thượng nghị sĩ Washburn ngả lưng ra, khoanh tay lại và Ambrose tìm kiếm một cử chỉ hòa hoãn mà ông không phải lôi Echo vào.

“Sếp,” một giọng thì thầm vào tai Ambrose. Đó là trợ lý của ông, Kiara Hines - một phụ nữ thông minh, không biết đùa. “Có thứ này ông sẽ muốn xem.”

Như vậy là đủ với Ambrose. Ông xin lỗi ngài chủ tịch ủy ban và xin nghỉ một chút. Không đợi câu trả lời, ông xách chiếc cặp tài liệu bằng da, viền vàng, có chữ cái viết tắt tên ông lồng vào nhau và gật đầu với ủy ban, rồi lại gật đầu với Krista Washburn, người đang cho ông thấy rằng cuộc nói chuyện này còn lâu mới kết thúc. Kệ nó đã. Ông đi theo Kiara ra ngoài hành lang tòa nhà văn phòng Hart. Cô đưa cho ông tạp chí Finance số tháng 4. Charles Merrick nhìn chằm chằm đầy thách thức từ trang bìa. Ambrose cảm thấy như một móng tay nhọn cào xé vết loét trong dạ dày ông.

“Cái quái gì đây?”

“Trang bảy mươi ba.”

Ông lật sang trang đó và đọc đoạn được đánh dấu. Khi ông đọc xong, không tin những gì mình vừa đọc, ông trở lại và đọc toàn bộ bài phỏng vấn. Chỉ để chắc là ông không tưởng tượng ra nó. Với bất cứ ai có thể hiểu được vấn đề bị ẩn giấu thì Merrick vừa vẽ một đường thẳng đi từ hắn tới Echo, một đường liên hệ mà CIA đã mất nhiều năm trời để xóa nhòa. Ambrose gấp tờ tạp chí lại và nghiên cứu người đàn ông trên trang bìa. Tám năm ngồi tù là tốt cho gã. Charles Merrick vẫn là một thằng khốn nạn đẹp trai, có lẽ là tóc muối tiêu hơn một chút, nhưng nếu có thay đổi gì thì là gã nhìn khỏe mạnh hơn. Không hề có công lý trên thế giới này. Chắc chắn là nhà tù đã chẳng giúp gì cho việc giảm bớt sự kiêu ngạo trong cặp mắt gã đàn ông đó. Dòng chữ dưới bức ảnh viết: “Không chút ăn năn”. Nói thế còn là nhẹ. Merrick đã hủy hoại hàng nghìn cuộc đời và lướt qua bài báo thì gã đã đủ trơ tráo để đổ lỗi cho họ chuyện đó.

Giá mà gã chỉ dừng lại ở đó.

“Damon Ogden đâu? Ý tôi là ngay lúc này.”

“Langley, sếp. Đang gặp Krieger.” Kiara kiểm tra đồng hồ của cô. “Xe đã sẵn sàng. Nếu chúng ta rời đi bây giờ, chúng ta có thể về lại Langley trong bốn mươi phút.”

Ambrose nghĩ về giao thông chiều thứ Ba. Ông hẹn Lily tối nay và vẫn còn cuộc điều trần. Nếu ông bỏ đi lúc này, ủy ban sẽ xếp lịch lại cho ông, nhưng họ ghét chuyện đó và sẽ lấy chuyện đó chống lại ông. Có thể họ là Ủy ban Tình báo, nhưng họ thấy công việc thu thập thông tin tình báo thực sự là cực kỳ bất tiện.

“Không, gọi anh ta đến gặp tôi. Vác xác tới đây.”

“Vâng, thưa sếp.”

“Còn Kiara?”

Cô quay sang đối mặt với ông.

“Tốt hơn là anh ta ở đây khi tôi xong việc ở trong kia.”

Bistro Bis là một nhà hàng Pháp hạng sang trong khách sạn George gần ga Union. Việc nó ở gần đồi Capitol khiến nó từ lâu đã là một nơi thuận tiện và quen thuộc cho các cuộc gặp gỡ kín đáo. Tuy nhiên, giờ đã bước sang thập niên thứ hai, nó không còn được coi là một địa điểm hấp dẫn nữa. Đó chính xác là điều khiến Ambrose thích nó hơn - đông nhưng không quá đông và với đám bồi bàn biết cách trở nên gần như vô hình khi ông bàn công chuyện. Thật ấn tượng với việc người ta quyết định những chuyện to tát thế nào trong bữa ăn ở thành phố này. Một người bồi bàn mà Ambrose biết từ thời anh ta còn làm ở nhà hàng Le Lion d’Or sang trọng hồi những năm tám mươi, biết nhiều về chính trị hơn ba phần tư các thành viên ở Hạ viện. Có DC, rồi có DC lâu đời. Ambrose thấy buồn cười khi các đồng sự mới sống ở Washington được mười năm lại nói về việc thành phố này đã thay đổi nhiều ra sao, họ không hề biết họ đang nói gì. Nếu bạn không nhớ hồi Tysons Corner vẫn còn toàn là đất nông trại, thì với Ambrose, bạn vẫn chỉ là một khách du lịch ở đây.

Người nhận đặt bàn dẫn Ambrose đi qua quầy bar và xuống những cầu thang dẫn ra khu bàn ăn chính. Mặc dù nhà hàng đang trong khoảng thời gian tạm lắng giữa cao điểm bữa trưa và bắt đầu bữa tối, chỉ có vài bàn còn trống. Ở góc xa, qua một bức tường kính mờ, ông có thể thấy đội ngũ nhà bếp đang làm việc cật lực. Ông đã yêu cầu một bàn ở góc cho phép ông nhìn thấy cả nhà hàng và ông bực bội khi thấy Damon Ogden tự cho mình quyền ngồi vào chỗ có góc nhìn rộng nhất. Mặt tích cực là Ogden có vẻ lo lắng. Tay sĩ quan trẻ người gốc Phi phụ trách mạng lưới đã trở nên quá tự tin trong vài năm qua và Ambrose hài lòng khi thấy anh ta đang bồn chồn ở chỗ mình ngồi. Không phải là Ambrose có vấn đề gì với người da đen. Còn lâu mới thế. Nhưng có những tay cũ và mới ở CIA và Damon Ogden là gương mặt của thế kỷ mới. Nhiều người thuộc thế hệ kế cận không tôn trọng việc Cục có những cách làm riêng. Việc thăng tiến cần thời gian, việc có một trật tự nhất định. Chỉ còn vài người sẵn sàng làm tròn phận sự của họ như xưa - đó là sự thật về CIA mới. Ambrose biết Ogden để mắt tới chiếc ghế của ông mặc dù anh ta còn mười năm nữa mới có thể được coi là một ứng viên hợp lý. Quỷ thật, nếu Ogden có cách, anh ta sẽ tự bổ nhiệm mình làm giám đốc ngay ngày mai.

“Anh đọc chưa?” Ambrose hỏi, ném tờ tạp chí lên bàn và ép người vào chiếc ghế đối diện với Ogden, chỉnh lại thắt lưng cho tới khi nó nằm yên vị trên cái bụng phệ của ông.

“Rồi, sếp. Trên đường tới đây.”

“Trên đường…? Tôi hỏi anh một câu nhé. Chính xác thì Merrick nói chuyện với Finance khi nào?”

Damon Ogden hắng giọng không thật thoải mái. “Trước Giáng sinh.”

“Tức là gần bốn tháng trước. Thế quái nào mà giờ tôi mới đọc được? Trên một tờ tạp chí nữa? Chúng ta là CIA, Damon, không phải là Reader’s Digest.”

“Thưa sếp, Merrick là một tù nhân kiểu mẫu. Chúng ta không có lý do gì để ngờ rằng gã lại làm thế này.”

“À, chỉ bởi anh không có lý do để nghi ngờ.”

“Thưa sếp, tôi không được giao nhiệm vụ theo dõi Charles Merrick. Tôi…”

“Đừng. Đừng.” Ambrose giơ một ngón tay cảnh cáo lên. Ông không thể tin nổi gã khốn ngạo mạn này lại dám lên giọng với ông. Ogden đã là ngôi sao quá lâu tới mức anh ta quên mất cảm giác bị chửi mắng là thế nào. Chà, anh ta sẽ sớm biết thôi. “Chỉ cần kể chuyện này xảy ra thế nào thôi.”

“Nguồn tin của tôi khiến tôi có ấn tượng là câu chuyện này ban đầu không có gì cả. Chỉ một cột báo ‘hiện giờ họ ở đâu?’ chôn lấp đâu đó giữa số tạp chí này.”

Ambrose vỗ ngón tay của ông lên mặt Charles Merrick. “Thứ này giống một cột báo với anh không?”

Ogden lắc đầu, sự điềm tĩnh biến mất. Ambrose có thể thấy chàng trai trẻ vừa nhận ra cơn bão táp kinh khủng này đang đổ về đâu. Đây là CIA, ngay cả khi chuyện không do lỗi của ai, thì vẫn phải có ai đó chịu tội. Điều khó nhất ở Washington là sự tín nhiệm. Và chỉ cần bài báo lọt vào nhầm người, cái giá phải trả không khác gì địa ngục, sự nghiệp tiêu tan. Trời, nó có thể chấm dứt sự nghiệp của tất cả bọn họ.

“Vậy chuyện gì đã xảy ra?”

“Merrick không chủ định chuyện này,” Ogden nói, rồi thêm “thưa sếp” sau khi suy nghĩ rất lung. “Một khi Finance nhận ra họ có gì, họ đẩy gã lên trang bìa và tiếp tục mồi câu chuyện. Họ canh việc ra báo trùng với thời gian gã sắp được thả.”

“Vậy có lẽ tôi nên tuyển dụng họ,” Ambrose nói. “Vậy… Anh biết gã rõ nhất. Merrick đang chơi trò gì đây? Gã sắp ra tù. Tại sao lại có cuộc phỏng vấn này? Gã chơi trò gì?”

“Tôi không biết.”

“Chà, trấn an tốt nhỉ. Bản thân tôi thấy thời điểm của vụ này là rất đáng ngại. Khi nào thì gã ra tù? Chính xác ấy?” Ambrose cầm một tờ thực đơn lên.

“Hai mươi chín ngày nữa.”

“Và rồi gã sẽ rời đất nước này?”

“Thỏa thuận là thế.”

“Cần nhắc gã điều đó.”

“Gã thuộc bên FBI. Ông muốn tôi cử ai đi?”

Bình thường, sẽ phải theo đúng quy trình, nhưng Echo là một tài sản tối quan trọng, tới mức không thể tin tưởng ngay cả Cục Điều tra Liên bang và trước đây, Merrick đã từng lọt vào tầm ngắm của Trung Quốc một lần. Thật may mắn, Bộ An ninh Quốc gia bên đó chưa bao giờ kết nối Merrick với Echo. Chủ yếu vì lúc bấy giờ, MSS không nghi ngờ rằng họ gặp vấn đề. Giờ thì người Trung Quốc chắc chắn biết họ bị rò rỉ thông tin an ninh và ngày càng có nhiều người trong MSS tin rằng tất cả quy về một người nằm vùng ở Bộ Chính trị làm việc cho người Mỹ. Ambrose sợ rằng cuộc phỏng vấn của Merrick sẽ trao cho họ mảnh ghép còn thiếu.

“Không, tôi không muốn Cục Điều tra dính vào vụ này,” Ambrose nói. “Việc tên của Merrick nổi lên trong nội bộ MSS là quá đủ rồi.”

“Đó là trước khi Merrick bị bắt. Chuyên gia phân tích của họ đã mất tín nhiệm hoàn toàn. Merrick không bị MSS nhắm tới.”

“Chúng ta đã tin như thế, nhưng sẽ ra sao nếu chúng ta sai? Và khả năng có người ở MSS đã đọc bài phỏng vấn này là bao nhiêu?”

“Tương đối cao,” Ogden thừa nhận.

“Vậy nếu gã bị chú ý trở lại, hay tệ hơn, vẫn luôn trong tầm ngắm, thì mọi chuyện sẽ ra sao nếu FBI lại ngồi xuống nói chuyện với Merrick?”

“Như một sự xác nhận.”

“Chính xác là thế. Vì vậy, không, không thể có bất kỳ hoạt động bất thường nào xoay quanh Merrick. Không thể để người ta thấy chúng ta phản ứng với chuyện này. Mọi việc phải diễn ra như bình thường.”

“Vậy thưa sếp, ông muốn làm gì?”

“Tôi muốn anh đi nói chuyện với gã.”

“Tôi sao?”

“Phải, anh. Lặng lẽ, trá hình, không báo trước và thu xếp chuyện này đi. Anh đã làm trung gian cho thỏa thuận của gã. Gã biết anh đã dời non chuyển núi vì gã trước kia; tốt nhất thì anh là người nhắc gã rằng những núi non đó có thể chuyển lại chỗ cũ. Được mất ở đây là quá lớn nếu Merrick phá hỏng Echo. Hãy khiến gã hiểu những hậu quả của việc mở miệng ra lần nữa.”

“Và nếu gã không hiểu?”

“Thì gã sẽ tới nơi mà không ai nghe thấy gã nói nữa,” Ambrose nói. “Chúng ta đang ở một thời điểm quan trọng, Damon. Phía Trung Quốc đã nghi ngờ là họ bị rò rỉ thông tin. Để mất Echo sẽ là một tổn thất tình báo tai hại. MSS gọi cuộc săn lùng gián điệp của họ là gì? Họ đặt tên cho Echo là gì?”

“ Zhenniao. ”

“Tiếng Anh, Ogden.”

“Trậm Điểu.”

“Chúa ơi, tôi mới nhớ những người Nga làm sao. Nghe này, chuyện này cần phải được kiểm soát. Người Trung Quốc không được phép kết nối Merrick với Trậm Điểu. Vì thế cho tới khi gã an toàn rời đất nước này, tôi tạm rút anh khỏi vụ Echo.”

Ogden bật lại đúng như Ambrose dự đoán. Echo đã là đầu mối của Ogden từ ngày Merrick rơi vào tầm ngắm của Cục Tình báo. Sự nghiệp và uy tín của Ogden được xây dựng trên thành công phi thường đó. Tước quyền kiểm soát của anh ta sẽ là một đòn đau giáng vào sự nghiệp của anh ta. Ngay cả nếu Merrick được giải quyết ổn thỏa mà không có thêm sự cố gì, việc phục hồi vị trí này cho Ogden cũng rất khó khăn. Chắc chắn là Ambrose sẽ cố gắng không để điều đó xảy ra. Ogden sẽ ổn. Anh ta có một tương lai tươi sáng, nhưng cần phải học được bài học về trật tự và vị trí của mình. Ambrose không còn nhiều mũi tên như trước đây, nên ông sẽ nhắm giết tất cả những con chim có thể với những mũi tên còn lại.

Cũng phải nói là Ogden đã không phản kháng lại. Anh ta đủ khôn ngoan để nhận ra đây sẽ là một cuộc tranh cãi mà anh không thể chiến thắng.

“Và một khi Merrick lên máy bay, tôi sẽ trở lại nắm quyền kiểm soát?”

“Tất nhiên rồi, Damon, nhất định là thế.” Ambrose mỉm cười, giờ thì ông đã thắng. “Chúng ta đơn giản không thể để lại đầu mối. Phải khống chế Merrick. Anh phải là người giúp tôi làm việc đó.”

Ambrose ra hiệu cho bồi bàn là ông đã sẵn sàng gọi món. Ogden với tay lấy thực đơn.

“Thế nhé. Làm cho xong việc đấy.”

Ogden đặt lại bảng thực đơn xuống bàn rồi đứng lên và không nói một lời.

“Và Ogden này. Anh hiểu hậu quả của chuyện này đúng không? Với tất cả chúng ta.”

“Tôi hiểu, thưa sếp.”

“Tôi hoàn toàn tin điều đó. Lái xe an toàn nhé.”