← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 9

Charles Merrick ngồi trên băng ghế, tắm trong ánh nắng tháng Tư. Gã thích cái góc nhỏ này của gã trên sân gần vườn rau, được một nhóm nhỏ những người hoài cổ cần cù chăm sóc. Những người mang án chung thân, không còn là mối đe dọa với ai, giết thời gian bằng cách đào đất cho tới khi tới lượt họ trở thành phân bón đất. Merrick thấy dễ chịu khi biết rằng gã không phải là một người trong họ. Gã đã sắp mãn án tù.

Gã đã đọc xong bài phỏng vấn mình. Tới lúc này, gã có thể nhớ nó như in. Thật khôn ngoan, tờ tạp chí đã không cho vào mục hồ sơ ba cột mà đưa gã ra bìa, đấy mới là chỗ của gã. Họ đã quá đúng, đó là màn trình diễn ngoạn mục, đúng chất Merrick. Và kết quả là những đề nghị phỏng vấn tới tấp đổ về nhà tù kể từ đó. Điều này vượt quá sự chịu đựng của giám đốc Meeks và ông đã ra lệnh cấm truyền thông.

Thất vọng nhưng dễ đoán

Nếu Merrick còn có gì lấn cấn về tất cả chuyện này, thì đó là gã không hoàn toàn hài lòng với bức ảnh. Ánh sáng thật tồi tệ, nhưng cũng có ý đồ, gã nghĩ thế. Cũng phải nói thật, gã thích cách nó khiến gã nhìn có hơi nguy hiểm.

“Merrick! Khách thăm!” Một lính gác hét lên qua sân.

Merrick nhìn lên. “Ai vậy?”

Phải chăng giám đốc Meeks đã đổi ý?

“Luật sư của mày. Lê mông ra đây đi. Tao có phải thư ký của mày đâu.”

Câu trả lời khiến Merrick ngạc nhiên. Tám năm qua, luật sư của gã mới chỉ hai lần chịu vượt quãng đường không mấy dễ chịu từ Manhattan tới Niobe, Tây Virginia, để gặp mặt trực tiếp. Cả hai lần đều là những buổi bàn mưu tính kế sau nhiều tháng trời liên lạc qua điện thoại và thư tín. Vì thế, việc Henry Susman đến đây mà không báo trước khiến Merrick bất an. Lẽ nào có tin xấu. Còn có thể là gì khác? Và cũng gần đến ngày ra tù? Rất, rất khó chịu.

Merrick đi theo tay lính gác tới phòng tư vấn pháp lý. Gã lính gác đi thong thả, ngón cái giắt vào thắt lưng, huýt sáo không thành giai điệu gì cả. Bước sau một bước, Merrick giận dữ nhìn gã để gã bước nhanh hơn, trong đầu nghĩ đến những kịch bản tồi tệ nhất cho chuyến thăm của vị luật sư và tới lúc họ đến nơi, gã đổ mồ hôi như tắm. Tay lính gác mở khóa cửa và dẫn gã vào trong. Henry Susman đứng lên khỏi bàn và cài cúc áo vét của anh ta. Có điều, đây không phải là Henry Susman. Trước hết, Henry Susman da trắng, sắp sang tuổi sáu mươi, béo ị và chỉ cao hơn mét sáu vào những ngày ông ta thon thả nhất. Không phải một Henry Susman da đen, ngoài ba mươi, người gọn gàng và cao hơn mét tám.

“Charles, anh nhìn ổn quá,” kẻ Không phải Henry Susman nói.

Merrick phụ họa theo lời khen đó. “Gặp anh hay quá… Henry. Lâu quá rồi.”

Hai người bắt tay như bạn cũ. Kẻ không phải Henry Susman cười lấy lòng tay lính gác, hiểu ý và rút lui. Họ chờ đợi trong im lặng tới khi nghe cánh cửa khóa sau lưng họ. Merrick quay sang Không Phải Henry Susman, người mà nụ cười ấm áp nhanh chóng biến mất khỏi khuôn mặt. Merrick không quan tâm tới biểu cảm tiếp theo là gì.

“Tôi nghĩ là chúng ta sẽ không gặp nhau nữa chứ.”

“Và bọn tôi nghĩ là anh sẽ ngậm miệng lại chứ,” Damon Ogden nói.

“A. Vậy ra anh tới đây không phải để chúc mừng việc tôi sắp tự do sao? Damon, tôi thất vọng đấy.”

“Gọi tôi là đặc vụ Ogden. Giờ thì ngồi xuống và câm miệng lại.”

“Đừng như thế. Mọi chuyện ở CIA thế nào?”

“Ngồi xuống.”

Lời yêu cầu thì thầm nhưng uy lực như sấm nổ bên tai. Ogden bước lên một bước về phía Merrick, lúc này nhanh chóng ngồi bệt xuống ghế, tim đập mạnh, miệng khô rang. Tay đặc vụ đang cố kềm chế, bàn tay nắm vào rồi mở ra. Merrick cảm thấy nếu gã lại lên tiếng, Ogden sẽ làm gã đau. Rất đau. Dù đã ngồi tù tám năm, Merrick vẫn chưa bao giờ đánh nhau và chuyện đó làm gã sợ. Gã cố nhưng không thể không tỏ ra sợ hãi. Ogden ngồi ở góc bàn, một chân giơ lên, cười khẩy trước sự hèn nhát của gã. Anh ta đặt một tờ Finance lên mặt bàn.

“Mày đã gây chuyện rất lớn, Merrick.”

“Chỉ là một cuộc phỏng vấn.”

“Mày đã gây chuyện và giờ thì chúng tao dính bẩn khắp nơi.”

“Một cuộc phỏng vấn.”

“Chỉ một cuộc phỏng vấn,” Ogden sửa lại. Anh ta mở tập hồ sơ và đẩy một tờ hợp đồng trên mặt bàn, quay ngược để nó theo chiều đọc của Merrick. Anh mở nó ra sẵn tới trang cuối cùng.

“Chữ ký của mày đúng không?”

“Đúng,” Merrick lắp bắp.

“Mày nói gì? Đừng chơi trò ngoan hiền với tao thế chứ.”

“ĐÚNG.”

“Chúng tao có giữ cam kết không?”

Merrick gật đầu.

“Chính thế. Chúng tao đã giữ cam kết. Chúng tao có để mày bị đẩy tới một nhà tù an ninh - trung bình với mức án mạt kiếp như thằng bạn Bernie Madoff của mày không?”

“Không.”

“Không, chúng tao đã không làm thế. Chúng tao có ngăn Bộ Tư pháp quét sạch tài khoản ngân hàng cuối cùng đó không? Tài khoản lớn đó?”

“Có.”

“Có, chúng tao đã làm thế. Và đổi lại, mày có làm đúng cam kết không? Mày có ngậm cái mõm thối của mày lại như lời đã hứa không?”

“Đó chỉ là một cuộc phỏng vấn và thực ra, tôi có nói gì đâu.”

Đặc vụ Ogden lắc đầu. “Không, mày không nói gì cả.”

“Vậy thì…”

“Và đó là lý do duy nhất mày còn có cuộc nói chuyện thân thiện này, chứ không phải ngồi xe bọc thép lên đường đến Leavenworth. Vì mày thực tế là không nói gì cả. Nhưng. Nhưng,” đặc vụ Ogden nói lại như thể anh không tin nổi chuyện này. “Nhưng mày lại bóng gió như một con đàn bà, đúng không? Những thứ vớ vẩn về những bí ẩn ở Trung Quốc? Mày nghĩ gì vậy?”

Merrick thấy le lói cơ hội để chủ động lại. “Anh có hơi suy diễn quá đấy, Damon. Luật sư của tôi - luật sư thật của tôi - sẽ tách bạch chuyện này. Không có cách nào chứng minh rằng tôi nói điều gì đó gây hại cả.”

Đặc vụ Ogden ngồi lại và cười lớn.

“Luật sư hả? Mày đang mơ đấy, gã da trắng ạ. Hãy nghĩ cho thông chuyện này với cái đầu bé bằng quả nho của mày đi nhé, không có luật sư nào hết. Làm gì còn ai nữa. Không phải là cho mày. Đây là vấn đề an ninh quốc gia, có nghĩa là từ giờ việc của mày là làm đặc vụ Ogden hài lòng. Đó là công việc của mày. Làm tao hài lòng. Vì nếu tao không vui, chỉ cần tao có chút cảm giác mơ hồ nào về việc mày lại sắp sửa nói điều gì đó ngu xuẩn, tao sẽ đình chỉ các quyền dân sự của mày trên cơ sở an ninh quốc gia, tao sẽ đích thân áp giải mày tới nhà giam biệt lập hai mươi ba tiếng một ngày và tao sẽ đảm bảo mày phải sống hết phần đời còn lại của mày trong đó.”

“Anh không thể làm thế.”

“Thấy không… Ngay đó đó?” Đặc vụ Ogden chỉ một ngón tay vào mặt Merrick. “Như thế là làm tao không vui đấy. Và mày sai rồi: Tao thực sự có thể làm thế. Có thể và sẽ làm. Điều tao không thể làm là trở lại Langley cùng với mày cân nhắc xem tao có thể và không thể làm gì. Mày đã ký một thỏa thuận với chính phủ Hợp chủng quốc Hoa Kỳ và quan trọng hơn là với Cục Tình báo Trung ương. Thỏa thuận đó là hết sức rõ ràng. Và nếu mày làm hỏng chiến dịch của tao lần nữa, nếu mày can thiệp vào các lợi ích an ninh của đất nước vĩ đại này, bằng lời nói hay hành động hay thậm chí là ngụ ý thôi, thì tao sẽ làm mày biến mất khỏi bề mặt trái đất.”

Hai người ngồi trong im lặng, nhưng đôi tai Merrick rung lên…

Chiến dịch của Ogden ?

CIA chỉ có được chiến dịch đó nhờ Charles Merrick. Gã đã trao cho họ những chiếc chìa khóa của kho báu. Và thực tế là họ nợ gã. Nợ gã nhiều hơn là việc ngồi trong một nhà tù an ninh tối thiểu và quyền giữ lại tiền của chính gã. Họ lẽ ra nên xây cho gã một tượng đài vì những gì gã đã làm cho họ.

“Vậy bây giờ thì sao?” Merrick hỏi, hạ giọng. Gã muốn Ogden nghĩ rằng gã sợ anh ta và gã nhận ra rằng anh ta nghĩ thế, bất chiến tự nhiên thành.

“Còn lại hai mươi bảy ngày là mày được tha. Tới khi đó, mày sẽ tuân thủ từng lời trong thỏa thuận hết sức rộng lượng này và rồi tao muốn mày biến khỏi lãnh thổ nước Mỹ. Chúng tao đều nghĩ đó là điều tốt nhất.”

“Tôi hiểu rồi.”

“Tao cho rằng mày đã thu xếp việc mình ra tù rồi?”

“Tôi đã.”

“Tốt. Nói tao nghe.”

Merrick kể cho anh ta biết.

Gần hết mọi chuyện.