← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 12

Swonger quay một chiếc ghế ra và ngồi xuống, đặt cánh tay lên tựa lưng ghế. Gã cười ngờ nghệch với Gibson rồi Lydia như thể đó là trường cấp hai và gã vừa bắt gặp họ nắm tay nhau. Birk đi vòng quanh và ngồi xuống cái ghế cuối cùng ở chiếc bàn.

“Bọn tôi tham gia nhé?” Birk hỏi.

“Lydia, cô nên đi đi,” Gibson nói.

“Lydia nên ở lại,” Swonger nói. “Có vấn đề gì với mày không?” Gã đặt bàn tay nhớp dầu lên cổ tay cô.

Nếu Swonger định dọa cô, gã sẽ cần một kế hoạch mới.

“Bỏ tay khỏi người tôi,” cô nói như thể hỏi lối tới nhà vệ sinh. Cô không làm gì để hất tay gã ra.

“Cô sẽ làm gì nếu tôi không bỏ?”

“Tôi nghĩ tôi sẽ hét lên.”

“Có thể tôi thích điều đó.” Swonger nắm chặt hơn.

“Có thể anh thích, nhưng anh họ tôi? Không chắc đâu.”

“Ai?”

“Người cao lớn đằng sau quầy bar ấy.”

Mắt Swonger nhấp nháy và gã liếc trở lại quầy bar. Người pha chế nhìn gã trừng trừng.

“Anh ấy ghét nghe tiếng hét. Mẹ anh ấy, tức cô của tôi, đã từng la hét rất nhiều. Lúc anh ấy mười bốn tuổi, anh ấy khiến cha mình nhập viện vì đã làm bà ấy hét lên. Còn anh ư? Anh ấy có thể giết anh đấy.”

Cô nói dối, nhưng là một lời nói dối rất hay. Như thể đó là một câu chuyện cũ cô đã kể nhiều năm rồi. Cảm giác rất thật và chỉ khi đôi mắt giật lên rất nhẹ mới tố cáo cô. Gibson không chắc là anh bắt được biểu cảm đó nếu không phải anh vào quầy bar với cô trước đó. Cô rất, rất giỏi. Anh không biết nên cúi xuống hay nên vỗ tay.

Swonger liếm cặp môi khô và buông cổ tay cô ra. “Tôi chỉ muốn tỏ ra thân thiện.”

“Chúng tôi đi đây,” Gibson nói.

“Từ từ đã.” Swonger ngả lưng ra ghế và lật áo lên làm lộ ra cái báng đen của một khẩu súng ngắn ở thắt lưng quần jean. “Cô ấy có thể đi, nhưng anh và chúng tôi có chuyện cần nói. Trừ khi anh ta cũng là anh họ của anh.”

Gibson chần chừ nhìn Lydia, nhưng cô không nhúc nhích. Anh không biết tại sao anh lại mong Lydia lao ra cửa; anh biết cô chưa được bao lâu, nhưng anh đã biết ngay cô không phải là kiểu người sẽ bỏ chạy. Cô uống một ngụm nữa từ ly rượu và ngả người về phía trước ra vẻ đầy âm mưu.

“Vậy,” cô hỏi, “chúng ta đang nói chuyện gì đây?”

“Chúng ta đang nói chuyện gì thế, Gibson?” Birk hỏi. Lydia bắt gặp ánh mắt Gibson và anh nhìn thấy điều gì đó bật lên đằng sau mắt cô như một tay bắn tỉa chỉnh ống nhắm vào đầu anh.

“Gibson,” cô nhắc lại. “Tên hay đấy, Ben.”

“Ben là đứa quái nào?” Birk hỏi.

“Anh nói với quý cô đáng mến này rằng tên anh là Ben hả?” Swonger hỏi.

“Bỏ đi, được không?”

“Thưa quý cô, đây là Gibson Vaughn. Tay tin tặc nổi tiếng và một gã khốn nạn điển hình.”

Gibson thở hắt ra chán ngán. Anh liếc qua Lydia, đợi một màn tra khảo. Thay vì thế, cô cắm chặt một cái nhìn sốc, bối rối, kiểu giải-thích-cho-tôi-xem-thế-giới-vận-hành- ra-sao-đi-anh-chàng-thông-minh-to-lớn với Swonger. Biểu cảm đó thật đẹp; mắt cô không hiểu sao lớn gấp ba lần cho tới khi cô trông giống như là một cô bé vô tư lạc lối trong cánh rừng nguy hiểm nhất. Đó là một màn kịch tài tình, màn kịch sẽ khiến một gã khoái sự chú ý như Swonger lải nhải tới mê mệt.

“Ai cơ?” Cô hỏi thật nhu mì.

“Gibson Vaughn hả? Này, người nổi tiếng, có vẻ cô ấy chưa từng nghe danh mày. Hãy tìm vụ tấn công tin tặc Benjamin Lombard, cô sẽ có thêm thông tin.” Swonger nháy mắt với Gibson.

“Đó là anh hả?” Cô hỏi Gibson. Anh gật đầu. Giờ nói dối là vô ích.

“Tôi còn nhớ lúc chuyện đó xảy ra. Anh là đồ ngốc.”

“Giờ vẫn thế,” Swonger nói.

Gibson cảm thấy không muốn tranh cãi với cả hai người bọn họ.

“Vậy thì, rất vui được gặp anh, Gibson Vaughn,” cô nói và mỉm cười với anh. Nhưng sau đôi mắt cô, anh có thể thấy cô đang tính toán tất cả những gì mà anh sẽ phải trả giá vì đã không thành thật với cô.

“Hai người các anh làm gì ở đây?” Điều anh thực sự muốn biết là bằng cách nào họ đã theo anh tới New York. Hay thậm chí là biết được việc anh đi New York để mà theo dõi anh. Anh không nói với ai anh đi đâu và khi anh rời nông trại, anh đã tỏ ra rất cương quyết là anh không tham gia vụ Merrick. Phải chăng họ đã đột nhập điện thoại của anh? Liệu có thể nào hai gã ngốc này đã tấn công tin tặc anh?

Sự hoang tưởng bản năng của anh từ một đốm lửa lan thành ngọn lửa.

“Mày nghĩ sao? Rằng tao sẽ không tóm được mày hả?” Swonger khịt mũi. “Nhóc con, mày không trốn được tao đâu.”

“Không, ý anh ta là tại sao chúng ta lại ở đây?” Birk nói.

“Ý tôi là cả hai.”

“Ồ, tại sao ư? Tại sao thì dễ thôi. Vì mày là thằng chó đâm sau lưng,” Swonger nói. “Tao tự hỏi tại sao mày lại cứ ngồi đó nói chuyện với ông già lẩm cẩm. Nhưng rồi tao không thể tìm thấy tờ tạp chí sau khi mày bỏ đi. Nên tao tự hỏi, tại sao Gibson Vaughn lại cầm theo tờ tạp chí, trừ khi anh ta có tính toán gì đó?” Swonger chỉ cả hai tay về phía Gibson và Lydia. “Và giờ bọn tao ở đây rồi. Mày đang bán đứng bọn tao cho con điếm này hả?”

Birk giơ tay lên. “Anh đã chơi chúng tôi. Thật đáng thất vọng. Đây là vụ của tôi. Tôi đã đưa anh vào.”

Họ ngồi lại ngay ngắn và chờ đợi. Chờ điều gì? Chờ Gibson gục xuống và thú nhận là anh đã phản bội ư? Lydia chăm chú quan sát; anh có thể nghe thấy máy ghi âm chạy trong đầu cô. Thật khó chịu và anh đang mất kiên nhẫn với tất cả bọn họ.

“Vậy bây giờ thì sao?” Gibson hỏi.

“Vậy giờ thì sao?” Birk lặp lại đầy ngờ vực.

“Vậy giờ mày làm việc cho chúng tao. Thế đó.”

“Còn lâu tôi mới làm việc cho anh, Swonger.”

“Tôi đưa anh vào vụ này,” Birk kêu ca.

“Không, ông thẩm phán đưa tôi vào vụ này và ông thẩm phán là người duy nhất khiến tôi tham gia. Các anh chẳng là quái gì với tôi.”

“Tôi sẽ chia phần cho anh.”

“Ồ, anh sẽ chia phần cho tôi. Khi mà tôi là người phải làm mọi thứ. Tại sao tôi lại chia phần cho anh nhỉ? Anh đóng góp được gì hả?”

“Ý anh là sao, tôi mang cái gì ư? Đây là vụ của tôi. Chúng tôi tìm ra nó,” Birk nói.

“Phải, các anh thật thông minh. Nhưng anh đã nói với tôi mọi chuyện anh biết rồi. Vì vậy, tôi hỏi lại lần nữa, anh đóng góp được gì đây?”

“Ồ, vậy là mày qua mặt bọn tao,” Swonger nói.

“Chúa ơi. Tôi chỉ có thể qua mặt các anh nếu như chúng ta có thoả thuận, đồ ngu. Anh yêu cầu tôi tới gặp ông thẩm phán; tôi đã gặp ông ấy. Đừng có hét lên với tôi vì các anh nói quá nhiều. Một lời khuyên nhé: nếu tất cả những gì các anh có là thông tin, thì đừng cung cấp nó miễn phí.”

“Chúng tôi đã tin tưởng anh.”

“À, chuyện đó không có đi có lại,” Gibson độp.

Tay của Swonger chạm vào khẩu súng, mặt gã tím bầm như bị đánh. Lydia đẩy ghế của cô lại, cảm thấy bầu không khí đang trở nên tồi tệ hơn.

“Tôi nghĩ tôi sẽ đi đây,” Lydia nói.

Cô đứng lên rồi dừng lại, quay người nhìn vào Gibson.

“Đưa tôi ra nhé?” cô hỏi.

Swonger đẩy ghế của gã ra vài khoảng chục phân, chân ghế kêu ken két trên sàn nhà lót bằng vải nhựa.

Gibson lắc đầu. “Cảm ơn sự giúp đỡ của cô.”

“Không có gì. Ben.”

Cô từ từ lùi lại, quay người và nhanh chóng rời quán bar. Cô hẳn là có thể đi rất nhanh khi vội. Gibson hy vọng đó là lần cuối cùng anh gặp Lydia Malkin. Khi cô đã đi rồi, anh lần lượt nhìn Birk, rồi Swonger.

“Vậy bây giờ thì sao?” Anh hỏi. “Các anh định bắn tôi trong quán bar đầy nhân chứng này hả?”

“Nếu tao phải làm thế. Tao đã bị người đời hắt hủi đủ rồi,” Swonger nói và nâng khẩu súng lên khỏi thắt lưng.

“Nghe này,” Birk nói, cố nói lý lẽ. “Mọi chuyện không cần phải thế này. Tôi chỉ lo lắng với ý định của anh. Cách mà anh bỏ đi.”

Swonger nhìn cộng sự của gã đầy thương hại.

“Cách tôi bỏ đi là tôi nói chuyện xong với ông thẩm phán và rồi trở về xe của mình. Không có gì mờ ám trong chuyện đó cả. Các anh đã thấy tôi đi ra. Và ý định của tôi là bắt xe lửa trở lại DC.”

“Còn lâu mới thế,” Swonger nói.

“Xe của chúng tôi ở ngoài. Chúng tôi sẽ chở anh đi,” Birk nói.

Gibson bật cười không nghĩ ngợi. “Còn lâu mới thế.”

“Chúng ta có thể nói chuyện trên đường. Dàn xếp chuyện này…”

Swonger xen ngang, không hề nói lý lẽ. “Cười lần nữa coi.” Khẩu súng giờ đã rút ra, ngang hông nơi người pha chế không thể thấy.

Gã bật chốt an toàn lên mà không cần nhìn xuống. “Cười lần nữa coi, một lần thôi. Thề có Chúa, tao đã quá đủ với việc mày nghĩ bọn tao chỉ doạ suông rồi.”

Swonger từng dọa rồ trước kia; lần này thì không. Gã bước qua ranh giới đó chỉ trong chớp mắt.

“Gavin,” Birk nói. “Từ từ đã nào.”

“Im đi.”

“Chúng ta không đồng ý…”

“Im đi. Đi thôi,” Swonger nói với Gibson. “Ra ngoài bằng đường cửa sau.”

Birk dẫn đường và liên tục liếc lại về phía sau với mỗi bước chân của Gibson. Swonger đi sau cùng, khẩu súng ở bên hông, nhưng đủ thông minh khi chừa một khoảng trống để gã có thể rút súng ra nếu Gibson định giở trò gì với gã. Gibson đã không làm gì cả.

Cửa hậu ở cuối một dãy hành lang dài cạnh nhà vệ sinh. Gibson đeo cặp kính râm lên và hy vọng trời chưa âm u. Anh chậm lại một chút để Birk cách anh thêm vài bước chân. Birk liếc nhìn phía sau lần nữa rồi mở cánh cửa xe. Tay gã khum lại che mắt vì ánh nắng mặt trời.

Gibson lấy đà và lao chân vào lưng Birk, xô gã về phía cánh cửa. Birk loạng choạng hai bước, cố giữ thăng bằng trước khi ngã vào chiếc Scion màu xám bê-tông đậu trong con ngõ. Mặt gã hạ cánh trước, đập vào rìa nắp ca-pô. Birk đã bất tỉnh trước khi tiếp đất.

Gibson để đà của anh đưa anh lao về phía trước ra khỏi cánh cửa. Cánh cửa đập vào thanh chắn và đóng sầm lại phía sau anh. Anh có tối đa là một giây im lặng, nhưng một giây đó bình yên lạ lùng. Cảm giác gần như anh đang chứng kiến cả thế giới trong thước phim quay chậm vậy.

Võ thuật học được trong thủy quân lục chiến được gọi thân thương là Semper Fu. Nó không duyên dáng hay tinh tế. Nó không phải dạy tôn trọng đối thủ hay tìm kiếm sự nhất thể với vũ trụ mang tính thiền định. Semper Fu gọn ghẽ, tàn bạo và hiệu quả chết người. Là thứ võ thuật do quân đội tạo ra, phần lớn các thế đều giả định một hoặc cả hai người cận chiến đều có vũ trang. Nên dao Ka-Bar, vũ khí đeo cạnh sườn và súng trường đều được đưa vào các tình huống cận chiến, đánh tay đôi.

Gibson là một tay đánh đấm tự nhiên. Dù chuyên môn của anh thuộc ngạch tình báo (một điều phù hợp, dù mỉa mai, nếu ta biết lý do khiến anh phải vào thủy quân lục chiến), nhưng khẩu hiệu của Thuỷ quân lục chiến là “mỗi người lính là một chiến binh.” Năng lực hơn cấp bậc. Anh rất tự hào đấu tay đôi với những tay lính vốn vẫn gọi anh bỉ bai là POG - lính kiểng [^59]. Cảm giác đau khổ và bất công đi theo anh vào thủy quân lục chiến, dẫn anh tìm đến những tay lính to lớn nhất, khó nhằn nhất làm đối tác tập võ. Những gã nặng hơn anh mười lăm, hai mươi cân, những kẻ nghĩ rằng ý tưởng gia nhập thủy quân lục chiến để làm về máy tính là sự lãng phí một lý do hoàn hảo để giết người. Anh liên tục bị đánh đến nhừ tử nhưng không hiểu sao vẫn gượng dậy được, điều dần giúp anh được họ chấp nhận một cách miễn cưỡng. Chỉ tới khi anh bắt đầu đánh bại họ thì họ mới chấp nhận anh. Anh đã không dùng tới võ thuật vài năm rồi, nhưng bản năng vẫn còn đó, ngủ yên trong ký ức của cơ bắp anh.

Swonger giận dữ lao qua cánh cửa, khẩu súng giơ cao - nghĩ rằng Gibson đã bắt đầu chạy trốn theo hướng nào đó. Súng ống mang tới rất nhiều lợi thế, nhưng chúng cũng khiến bạn cảm thấy mình không thể bị tổn thương nếu tất cả những người khác không có vũ trang. Khiến bạn trở nên bất cẩn. Và Gibson đã không bỏ chạy. Anh ở ngay đó đợi gã.

Ánh nắng mặt trời chói lọi làm quáng mắt Swonger và cho Gibson thời gian rút ngắn khoảng cách giữa họ. Gibson đặt một tay lên khẩu súng và giật mạnh nó ra khỏi hông gã, đẩy khẩu súng ra xa khỏi tầm tay gã. Cùng với đà lao tới của Swonger khiến mặt gã hứng trọn một cú đấm gọn gàng, thần tốc vào hàm. Gibson duỗi tay hết cỡ, vặn đầu Swonger như một lá cờ trong gió.

Tuy nhiên, Swonger cũng cố phản công lại, nắm chặt lấy khẩu súng không chịu buông - cũng dễ hiểu nhưng lại là một ý tưởng rất tệ. Mất thăng bằng, cơ thể gã lao theo bàn tay đang nắm khẩu súng một cách ngu ngốc. Đà lao đó là tất cả những gì Gibson cần. Anh bước vào chỗ Swonger ngã xuống và tung cùi chỏ vào sống mũi gã. Một cú vặn cổ tay, một cú xoay hông và Swonger đã nằm đo ván, mở miệng hớp không khí. Gibson thực ra không cần phải đá vào đầu gã nữa, nhưng anh vẫn làm thế. Rồi anh lại làm lần nữa. Anh muốn Swonger phải nghĩ ngợi một chút khi lái xe về nhà.

Tất cả xong xuôi trong năm giây.

Gibson lôi hai gã qua một bên và ném họ vào trong xe. Trong khi anh đợi cho họ tỉnh lại, Gibson lấy hết đạn khỏi khẩu 0.45 của gã rồi ném vào miệng cống, lắng nghe tiếng những viên đạn lanh canh va vào đường ống nước thải bên dưới. Anh cân nhắc việc lấy luôn khẩu súng nhưng rồi nhanh chóng bác bỏ ý định đó. Ai mà biết được khẩu súng này từng ở đâu hay nó đã làm những gì? Swonger từng ngồi tù vì lý do gì đó. Thay vì thế, anh tháo khẩu 0,45 ra trên nắp ca-pô chiếc Scion, bỏ túi chốt nổ và chốt an toàn. Nếu có tình huống gì xảy ra, sẽ tốt hơn khi biết rằng Swonger không phải là một mối đe dọa. Trừ khi Swonger biết rõ vũ khí của gã và Gibson cược là gã không biết, thì gã sẽ không thể biết khẩu súng thiếu mất bộ phận gì cho tới khi gã bóp cò.

Lắp lại khẩu súng xong, Gibson lấy chìa khóa xe từ túi áo của Swonger và khởi động chiếc Scion. Anh không ngạc nhiên là anh nổ máy được - chiếc Scion, loang lổ dung dịch phục hồi nhựa Bondo, đã được đánh bóng và sơn lót để chuẩn bị cho việc sơn lại mà Swonger không trả tiền nổi, nhưng được trang trí với cánh gió và lốp xe đua phụ tùng rời. Chính xác là kiểu xe mà anh tưởng tượng một người như Swonger sẽ lái. Những tay lính thủy đánh bộ thu hút không ít dân mê kỹ thuật và chiếc Scion phổ biến với những kẻ độ xe thiếu tiền vì mẫu xe cơ sở rẻ tiền và các lựa chọn phụ tùng rời gần như là vô hạn.

Gibson nhét khẩu súng xuống dưới gầm ghế phụ. Một két sáu chai bia mời gọi anh từ chiếc thùng lạnh ở ghế sau và anh tự lấy một chai. Bia ngon hơn các loại bia rẻ tiền và giúp hạ adrenaline từ trận ẩu đả. Anh nghĩ tới việc bỏ mặc Birk và Swonger trong con hẻm để họ tự xoay xở, bắt xe lửa và cố thoát khỏi họ càng xa càng tốt. Nhưng điều đó thì ích gì không? Rồi họ sẽ lại lần theo anh. Lại xuất hiện vào những lúc bất tiện nhất. Anh đã thua họ hai lần và không nghĩ lần sau anh sẽ phát hiện ra họ. Anh uống thêm một chai nữa và tự hỏi phải làm gì với những kẻ bám đuôi. Trong khi anh vẫn đang mải nghĩ ngợi thì Swonger tỉnh lại. Gibson đưa cho gã một chai bia, mà Swonger hăng hái đưa lên cằm. Birk tỉnh lại chậm hơn. Anh ta thực sự bị một cú nặng ở đầu và có vẻ bị chấn động. Đến lúc anh ta nhúc nhích, anh ta động đậy như một người đã bị nhúng vào xi-măng ướt. Sẽ mất vài ngày mới hết cảm giác lâng lâng đó và Gibson thấy ổn với điều đó.

“Súng của tôi đâu?” Swonger hỏi.

“Súng nào?”

Miệng Swonger mở ra, rồi khép lại. Gã nhìn Gibson căm hận.

“Anh tỉnh chưa?” Gibson hỏi, chỉ ngón tay vào Birk, người gật đầu, lăn ra khỏi Swonger và nôn vào lốp xe. Mắt anh tỉnh hơn đôi chút sau khi ngồi thẳng lại.

“Được rồi, giờ thì tôi đã được tất cả mọi người chú ý, hãy làm rõ một số chuyện.”

Họ đợi Gibson nói tiếp, nhưng anh không biết nói gì với họ. Đằng nào thì cũng không gì có thể khiến họ làm việc anh muốn. Birk có thể nói lý lẽ được và nếu Birk thực sự điều khiển mọi chuyện thì Gibson có thể trông đợi gã để ý đến Swonger. Nhưng Swonger là một mối đe dọa thực sự. Gibson chưa thấy rõ điều đó ở sân bóng hay nông trại. Chắc chắn là anh đã thấy những hình xăm trong tù, những chiếc răng bị mất, đã nghe thứ tiếng Anh khốn khổ. Anh chỉ coi Swonger như một sản phẩm thất bại nữa của hệ thống hình sự Mỹ. Nhưng đằng sau sự trì độn, hùng hổ và dáng vẻ luộm nhuộm bẩn thỉu đó, có một trí thông minh chết người ẩn hiện trong Swonger. Birk nghĩ gã kiểm soát mọi chuyện chỉ vì Swonger để gã nghĩ thế. Dù Gibson nói gì, Swonger vẫn sẽ không tin anh, không chịu quay về trang trại để Gibson có thể tập trung săn đuổi Merrick mà không phải cứ mãi đề phòng. Một cú đá vào đầu không hề làm suy chuyển chút nào lòng quyết tâm của Swonger. Dù cho ta có nói gì về Gavin Swonger, thì bỏ cuộc chắc chắn không nằm trong đó. Swonger là một cơn thủy triều miệt mài, phẫn nộ tràn bờ.

Anh không thích những lựa chọn còn lại cho mình.

“Tôi sẽ lái xe,” anh nói.