CHƯƠNG 13
Họ vượt qua cầu George Washington trong im lặng, sự âm u của đường cầu thấp hợp với tâm trạng Swonger khi gã ủ ê trên ghế hành khách nghiền ngẫm xem ai phải chịu trách nhiệm cho vết lõm hằn dấu mặt người trên chiếc Scion quý giá của gã. Điều đó làm cho Gibson cứ vài phút lại phải ngoái lại để lay Birk, chắc chắn vẫn còn đang chấn động não, để anh ta không rơi vào hôn mê. Chiếc Scion là xe hai cửa, nên Birk phải nằm dọc theo băng ghế sau chật hẹp. Gibson tăng tốc vượt một chiếc bán tải nặng nề và cảm thấy chiếc xe chồm lên thật mạnh mẽ. Swonger cũng đã độ lại phần máy xe rất mạnh.
Sự im lặng kéo dài tới đường ra số 9 lên cao tốc Jersey.
“Trả cho tôi khẩu súng,” Swonger nói.
Gibson phớt lờ gã. Swonger khoanh tay lại và đợi tới đường ra số 6.
“Súng của tôi đâu?”
Sau đó cứ mỗi đường ra gã đều hỏi, giống như một đứa trẻ đòi biết xem đã tới nơi chưa. Ở Baltimore, Gibson mủi lòng và nói với gã là nó ở dưới ghế ngồi. Swonger mò mẫm giữa hai chân gã và chùi khẩu súng bằng vạt áo phông. Gã bật băng đạn ra và thấy nó đã trống rỗng.
“Đạn đâu?”
“Ở cửa hàng bán đạn.”
Swonger nghĩ về chuyện đó. “Vi phạm hiến pháp đấy. Chúng ta có quyền mà.”
“Ý tôi không phải chuyện đó.”
Gibson lại với tay ra sau và lay chân Birk và Birk nhổm dậy để xem họ đang ở đâu, không nhận ra gì cả và cố xoay sở để ngồi thoải mái hơn.
“Có điều này tôi chưa thể hiểu được tại sao…,” Gibson lên tiếng, chuẩn bị đưa ra một nghi vấn cứ ám ảnh anh từ ngày ở trang trại.
“Tại sao cái gì?” Birk nói.
“Tại sao Merrick lại nói chứ. Về những đồng xu lẻ. Về bất cứ chuyện gì. Ý tôi là, nghĩ thử xem. Hắn vào tù, thụ án, im thin thít trong tám năm, rồi tất cả những gì hắn cần làm là lặn mất một cách lặng lẽ. Nhưng giờ, không thể giải thích nổi, chỉ còn vài tháng nữa được thả và thoát đi luôn, hắn lại ra mặt và rêu rao mọi chuyện trên một tờ tạp chí phát hành toàn quốc. Chỉ là tôi không hiểu. Mục đích của hắn là gì?”
“Tôi không biết tại sao, nhưng hắn đã nói,” Birk nói. “Sự ngạo mạn,” Swonger nói, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. “Ngạo mạn?” Birk nói.
“Phải đấy anh bạn, là sự ngạo mạn. Bọn Hy Lạp luôn như thế. Chống lại các vị thần. Như người hùng của tôi, Prometheus, chỉ cho con người cách tạo ra lửa sau khi Zeus yêu cầu ông ta không được làm thế. Zeus đã nổi giận, xích gã khốn không tuân lệnh vào một hòn đá lạnh lẽo và để một con chim điên khổng lồ ăn gan gã. Nhưng Prometheus bất tử, hiểu không? Nên cứ mỗi đêm, biết lá gan đó ra sao không? Nó mọc lại. Tối hôm sau, con chim trở lại, cắn xé lá gan như thể đó là công việc của nó. Vĩnh viễn. Đó là hình phạt cho Prometheus: vĩnh viễn. Các vị thần không bỏ qua chuyện gì cả, còn Prometheus ư? Prometheus chẳng còn gì. Và cái hay là gì biết không? Prometheus biết điều đó. Biết Zeus sẽ đập ông ấy ra trò, nhưng Prometheus đằng nào cũng thích việc mà ông ấy làm. Không thể cưỡng lại được. Vì sự ngạo mạn. Đó là sự ngạo mạn thật sự rất, rất tồi tệ.”
“Anh đang nói cái quái gì thế?” Birk hỏi.
Gibson lắc đầu đầy kinh ngạc. Điều cuối cùng anh tin là một diễn văn về thần thoại Hy Lạp từ Gavin Swonger.
“Merrick, hắn cũng ngạo mạn lắm. Hãy đọc lại bài phỏng vấn đi. Hắn thèm khát được nói với ai đó. Nghĩ là hắn thông minh hơn các vị thần. Nghĩ rằng hắn lấp liếm được tất cả những ẩn ý vặt vãnh kiểu đó. Có lẽ hắn đã tự sướng kiểu ‘ta đây Merrick xuất chúng’ về việc mình khôn khéo thế nào. Nghĩ rằng gã thông minh còn chúng ta thì ngu. Nhưng gã chẳng hề thông minh. Gã chỉ giống thằng anh họ Cole của tôi thôi.”
“Cole đang ở tù ý hả?” Birk hỏi.
“Đúng, Cole đang ở tù đấy,” Swonger xác nhận và quay sang Gibson. “Vậy là thằng Cole anh họ tôi đang lãnh án mười năm ở nhà tù Keen Mountain vì cướp có vũ trang và tấn công một thu ngân. Lý do á? Vì thằng ngu đó đã cướp nơi đó, rồi sau đó nó uống xỉn. Ngay tối hôm đấy. Nói với mọi cô gái trong quán nhậu rằng nó là một thằng ngầu ra sao, như John Dillinger. Biết sao không? Có người báo nó với cảnh sát. Bị bắt tại trận khi nó đang trả tiền rượu bia với số tiền từ vụ cướp. Vẫn còn nguyên khẩu súng trên người. Có biết Cole nói gì với tôi không? Nó nói thoát ra khỏi vụ cướp là chuyện dễ. Còn chuyện gì mới khó? Là không nói với ai về điều đó.”
Dù ngạc nhiên, nhưng Gibson hiểu trí khôn trong những gì Swonger nói. Anh nhớ khi anh còn là một cậu nhóc, sau khi tấn công máy tính Benjamin Lombard và đưa các hồ sơ của ông thượng nghị sĩ cho báo chí, anh sẽ lên mạng và ngay lập tức khoe khoang về điều đó trên các diễn đàn. Thậm chí là không phải với những tay tin tặc mà anh biết rõ, chỉ là những kẻ ngẫu nhiên mà anh nói chuyện cùng. Anh thậm chí đã đi xa tới mức gõ ra, “các bạn có biết tay thượng nghị sĩ bị tấn công tin tặc không?” Ngón tay của anh sẽ lơ lửng trên phím gửi đi cho tới khi mồ hôi nhỏ giọt trên lông mày anh. Anh đã tỉnh táo không làm thế, nhưng chỉ suýt nữa mà thôi.
*Thật điên rồ, nhưng cái tôi thì không sợ ở tù. Cái tôi không sợ bất cứ thứ gì trừ việc bị phớt lờ. * Swonger có lý về chuyện đó. Gibson chỉ có thể hy vọng anh có thể khiến Merrick trả giá vì sự ngạo mạn của gã.
“Trừ việc Prometheus bị trừng phạt mãi mãi,” Swonger nói đầy tiếc nuối. “Merrick chỉ bị tám năm. Anh tin nổi không? Tám năm.”
“Nghe có vẻ không thấm vào đâu nhỉ?”
“Việc trừng phạt tội hình sự ở đất nước này sai hết cả rồi, chẳng đâu vào đâu cả.”
“Sao lại thế?”
Swonger ngồi lên. Gã rõ ràng đã nghĩ về chủ đề này được một thời gian. “Giả sử một thằng ngu cướp một cửa hàng rượu, giả sử hắn chỉ cướp vài đồng bạc lẻ, giả sử hắn có súng nhưng không bắn phát nào. Nếu họ bắt được hắn, hắn nhận mười năm ở một trong những nơi tồi tệ nhất trái đất.”
“Anh họ Cole hả?” Gibson hỏi.
“Phải, anh họ Cole. Giờ giả sử một thằng ngu khác.
Thằng này mới là thằng khôn. Đến Phố Wall và cướp của hàng nghìn người, nhưng hắn sử dụng một cây bút và dùng mọi giọt mực trong đó để hủy hoại những cuộc đời, ăn cắp hàng trăm triệu. Chà, thằng này lãnh án tám năm tù và nhà tù chẳng khác gì một trại hè.”
“Súng ống nguy hiểm,” Gibson nói.
“Tôi không nói là chúng không nguy hiểm, nhưng tại sao đó là cơ sở duy nhất cho hình phạt?”
“Anh có cơ sở nào thay thế không?”
“Có. Tổng tài sản.”
“Tổng tài sản?”
“Phải, nghe này. Cole trắng tay khi nó cướp cửa hàng rượu đó. Tôi không nói là nó đúng. Cole lấy thứ không phải của nó. Đó là tội ác, rõ rồi. Nhưng tôi hiểu lý do, anh hiểu ý tôi chứ? Tại sao nó làm thế. Tuyệt vọng. Ít ra, tôi hiểu được điều này. Giờ giả sử anh có một trăm triệu đô và anh ăn cắp thêm một trăm triệu nữa? Tôi không hiểu được điều này. Như tôi thấy, anh chỉ là một con quái vật không thể cứu vãn. Anh phải bị biệt giam lâu thật lâu, vì anh là một thằng khốn nạn độc ác.”
“Bản án tương ứng với tài khoản ngân hàng hả?”
“Phải. Anh có nhiều tiền hơn Chúa, tất cả quyền lực đi cùng với nó và anh vẫn cảm thấy phải hủy hoại cuộc sống của những người khác để có nhiều hơn nữa, khoản tiền mà anh không bao giờ có thể tiêu hết? Cần phải cách ly anh khỏi cộng đồng.”
“Lý thuyết hay đấy.”
“Tôi còn nhiều nữa.”
Gibson tin gã.
“Vậy anh thực sự nghĩ rằng anh có thể lấy lại tiền cho bọn tôi hả?” Birk hỏi.
“Phải nói cho rõ ràng - tôi không làm việc cho các anh và tôi chẳng nợ các anh gì cả.”
Birk định cãi.
“Để tôi nói xong đã.” Gibson ngắt lời anh ta. “Tôi quả có nợ ông chú anh thứ gì đó. Thật ra là tất cả mọi thứ. Nên tôi sẽ về nhà, lấy vài thứ và đi xuống Tây Virginia để xem xét tiền bạc của Merrick, xem xem liệu tôi có thể lấy lại công bằng cho chú anh và gia đình anh không. Không biết là tôi có làm được không, nhưng tôi có một ý tưởng về cách làm chuyện đó. Các anh có để tôi làm không?”
“Chắc chắn rồi,” Birk nói. “Tôi chỉ muốn biết ý tưởng đó là gì.”
Một câu hỏi khó chịu vì bản thân Gibson mới chỉ biết một nửa. Sự khai sáng với anh từ cuộc phỏng vấn thật đơn giản: Merrick đã không để tiền ở một ngân hàng nào cả. Không, bằng cách nào đó, tiền của Merrick vẫn được đầu tư.
Vẫn hoạt động. Vẫn sống. Đồng tiền nằm im là đồng tiền chết. Một trích dẫn trực tiếp từ cuộc phỏng vấn của Merrick hồi năm ’04. Gibson đã nhận ra âm hưởng tương tự qua suốt sự nghiệp diễn giả của hắn.
Một điều nữa mà Gibson biết: nếu Merrick đang đầu tư tiền của hắn, cái tôi của hắn sẽ không bao giờ cho phép người khác quản lý những khoản đầu tư đó, chắc chắn là không phải trong tám năm vừa rồi. Ở các thị trường biến động như thế này ư? Không thể nào. Cũng khó có khả năng đó là điều gã làm được từ một nhà tù liên bang. Điều đó có nghĩa là Merrick có một người cộng tác bên ngoài, một người “trông coi cửa hàng” cho hắn. Họ đã liên tục liên lạc với nhau bằng cách nào đó và đó, thưa quý vị, tạo thành một mạng lưới. Dù là họ liên lạc với nhau bằng cách đốt khói hay thư điện tử mã hóa… Nếu Gibson tìm ra được, anh sẽ tấn công được.
Nếu anh tìm ra được.
Và đó là vấn đề lớn của anh, anh thậm chí không thể bắt đầu hoạch định cuộc tấn công cho tới khi anh biết loại mạng lưới mà Merrick đang sử dụng. Và việc đó đòi hỏi thời gian, cộng với việc Merrick sắp ra tù, là điều anh không có.
Gibson nói rõ tình thế với Birk và Swonger. Trong sự ngạc nhiên của anh, họ bị thuyết phục.
“Anh cần gì từ chúng tôi?” Birk hỏi.
“Được rồi. Trước hết là các anh phải cố gom góp được một khoản tiền đã.”
“Tôi có bốn ngàn đô,” Birk nói, đưa ra một cuộn giấy bạc buộc giây chun.
“Thế thôi hả?”
Birk nhìn có vẻ tổn thương. “Trừ khi chúng tôi bán một số trang thiết bị ở nông trại. Sẽ mất thời gian, nhưng tôi có thể kiếm thêm.”
Thiếu tiền và gấp gáp về thời gian, mọi chuyện khởi đầu mới thật suôn sẻ làm sao. Dẫu vậy, Gibson bảo anh ta cứ giữ lấy số tiền; anh không thích ý tưởng tàn phá nông trại của Birk vì một linh tính. Anh chỉ cho Birk cách lập một tài khoản ngân hàng ở nước ngoài. Nếu họ may mắn và Merrick thực sự có số tiền mà họ có thể tìm được, họ sẽ cần chuyển nó đi đâu đó.
Swonger đã ngồi lặng im ngẫm nghĩ, nhưng không thể im được nữa. “Tôi không thể nào ngồi yên trong khi anh lấy tiền của bọn tôi.”
Điều đó không làm Gibson ngạc nhiên. Một ý tưởng nảy ra với anh. Một ý tưởng kinh khủng, nhưng có thể là một giải pháp. Đưa Swonger cùng anh tới Tây Virginia. Chúa ơi, không còn cách nào khác thật sao? Anh liếc qua Swonger, người đang nhìn anh đầy ngờ vực. Ít ra thì anh sẽ để mắt được tới gã bằng cách đó. Không phải là ta phải luôn giữ kẻ thù của ta ở gần đó sao?
“Nếu chúng ta đi cùng nhau… Anh có thể cư xử cho phải phép không? Để tôi xử lý mọi chuyện?”
“Chừng nào anh làm đúng như lời anh nói. Tôi sẽ để anh làm việc của mình.”
“Vậy được rồi,” Gibson nói.
“Còn tôi thì sao?” Birk hỏi.
“Tôi sẽ đưa anh tới nhà ga Union là hết. Sau đó, anh sẽ bắt xe lửa.”
Birk bắt đầu phản đối một cách yếu ớt.
“Hoặc xe buýt, tôi không quan tâm. Coi nào, đây không phải là một thỏa thuận cả gói. Một người có thể đi theo. Người kia trở về nông trại và chăm sóc cho ông thẩm phán.”
“Sao? Tôi phải làm vú em cho ông già đó hả?” Birk nói.
“Phải. Cho tới khi tôi tìm thấy khoản tiền đó, Hammond Birk phải được sống như một ông vua. Anh hiểu ý tôi chứ?”
“Gì cơ?”
“Có nghĩa là ngày nào ông ấy cũng được tắm.”