CHƯƠNG 14
Chiếc Scion dừng ở bãi đỗ xe thuộc tòa nhà của Gibson vào cuối giờ chiều. Gibson không định ở lại lâu; anh cần phải thu xếp chuẩn bị cho chuyến đi khoảng vài tuần. Anh muốn đi xuống Niobe, Tây Virginia và tìm hiểu thực địa. Merrick còn lại hai mươi ba ngày chịu án và Gibson sẽ cần tận dụng từng phút giây một nếu anh muốn có cơ hội làm được chuyện này.
“Cứ tự nhiên,” Gibson nói, bật đèn lên.
Swonger nhìn quanh. “Mẹ. Anh sống thế này hả?”
Gibson nhún vai, nhận ra rằng Swonger là người đầu tiên nhìn thấy nơi ở của mình. Bản thân suy nghĩ đó đã thật buồn rồi. Anh biết căn hộ của mình thật trơ trọi. Anh đã chuyển vào đây sau khi ly dị và chưa từng nghĩ sẽ ở đây lâu, mua lại các đồ đạc đã dùng rồi hoặc đã hỏng trên Craigslist và sửa lại. Không có gì treo trên tường. Không trang trí hay cây cỏ gì cả. Nó giúp anh tránh mưa tránh nắng. Đó là điều tốt nhất ta có thể nói về căn hộ này.
“Bên Goodwill có thu tiền anh mấy thứ này không?” Swonger lắc đầu. “Ghế ở trong tù còn thoải mái hơn thế này.”
“Có gì đâu.”
“Không, anh bạn. Nể anh đấy. Một người đặc biệt mới sống như một kẻ lang thang nhưng lúc nào cũng tỏ vẻ là một thằng khốn cao ngạo.” Swonger mở cái tủ lạnh gần như trống không. “Tôi nghĩ có người đột nhập vào nhà và cướp khay đá của anh rồi.”
Gibson đưa cho gã một bộ chìa khóa dự phòng.
“Có một cửa hàng tiện lợi cách vài khối nhà về phía Bắc nếu anh đói. Tôi sẽ trở lại sau vài giờ nữa.”
“Anh đi đâu?”
“Gặp con tôi. Có vấn đề gì không?”
“À, cái đó ổn thôi. Đợi đã…” Swonger nhìn quanh với một sự hoảng hốt dần tăng. “Anh không có ti-vi.”
“Anh có muốn một cuốn sách không?”
“Giết tôi đi, anh bạn.”
“Nếu chán, anh có thể đi theo tôi.”
“Thôi bỏ qua đi, tôi sẽ cho anh tự do tối hôm nay. Thể hiện thiện chí mà, phải không?”
Phải.
Gibson đón Ellie từ lớp ngoại khóa sau giờ học và đưa cô bé đi xem phim. Một rạp chuyên phim kinh điển ở Ashburn đang chiếu Đi tìm Nemo . Đó là phim ưa thích nhất của Ellie. Một tuyên bố can đảm của một đứa bé mới bảy tuổi, nhưng cô bé đã xem nó cho tới khi làm thủng một lỗ trên đĩa DVD. Thời nó được chiếu trên màn ảnh rộng thì cô bé còn chưa chào đời và Gibson nghĩ đó là một canh bạc an toàn sau thảm họa trận bóng chày. Dory là nhân vật cô bé thích nhất - một hình mẫu phù hợp cho cô con gái dễ phân tâm của anh. “Con sẽ gọi nó là Squishy và nó sẽ là của con, nó sẽ là Squishy của con!” Cô bé hét lên sung sướng với màn ảnh. Ellie vẫn chưa thực sự hiểu là ta phải ngồi im lặng khi xem phim. Thật may mắn, buổi chiếu phim là dạng khán giả có thể đọc thoại cùng. Rất nhanh sau đó Gibson cười lớn và nhại theo các dòng thoại cùng cô bé.
Sau bộ phim, anh lái xe tới Nighthawk, nơi họ chia nhau một phần kem chuối đặc biệt - kem sô-cô-la, va-ni và dâu, mỗi thứ một viên, chuối, kem tươi, si-rô sô-cô-la, các loại hạt, dứa, dâu và ba quả anh đào. Toby Kalpar đích thân mang kiệt tác cao chót vót đó ra. Ellie sẽ lâng lâng vì đường suốt một tuần. Gibson ra hiệu cho Toby ngồi xuống và dõi theo bạn anh cố gom vóc dáng cao, gầy của ông vào chỗ ngồi cạnh Ellie. Toby và Sana đối xử với Ellie như thể cô bé là cháu gái họ vậy và cô bé bắt đầu nghĩ rằng cô sở hữu nơi đó. Ellie nhấp nhổm ở chỗ ngồi của cô bé đầy mong đợi.
“Ellie đâu?” Toby hỏi, nhìn tới nhìn lui ra vẻ không nhìn thấy gì. “Tôi mang kem tới đây.”
Ellie cười khúc khích và làm điệu làm bộ, cố nói to lên cho Gibson nghe thấy. “Con ở đây mà!”
“Chán quá nhỉ. Ta nghĩ chúng ta đành phải ăn hết chỗ này với nhau rồi.” Toby kéo phần kem về phía ông và thò chiếc thìa về phía đó.
“Chắc vậy,” Gibson tán thành, với tay lấy chiếc thìa kia.
Ellie ré lên.
Toby ôm ngực ra vẻ sốc. “Con ở đâu ra đấy?”
“Con ở ngay đây mà!” cô bé nói. “Bố! Nói với bác ấy đi.”
Toby cười và đưa cho Ellie một chiếc thìa, cô bé vồ lấy như thể vừa thương lượng chấm dứt một cuộc tuyệt thực. Chưa từng có ai nghĩ rằng con gái anh e thẹn.
“Con nói sao nào, El?” Gibson nói.
Ellie lúng búng một câu “Con cảm ơn” một phần triệu giây trước khi cô nhét một thìa kem bằng nắm tay vào miệng, nghiêng đầu để kem không chảy xuống cằm.
“El… Không ăn như kiểu cá mập Bruce nhé? Ăn từ từ thôi.”
“Vâng, bố,” cô bé lúng búng trong miệng.
Sau vài miếng, Ellie dừng lại và mời Toby cầm chiếc thìa của cô.
Ông mỉm cười và vuốt tóc cô bé. “Hôm nay bác ăn rồi.”
“Bác may ghê,” cô bé nói với ông. “Cháu muốn có một nhà hàng thế này khi cháu lớn.”
Toby cười rạng rỡ. “Thật đúng là con nhà tông không giống lông, cũng giống cánh rồi.”
Những quán ăn đã là thánh địa đối với cha Gibson và tới lượt Gibson, chúng cũng trở thành nơi thiêng liêng. Khi mà anh lớn tuổi hơn, anh nhận ra rằng chính anh cũng không khác cha mấy. Những điều mà cha anh trân quý, anh thấy ngày càng quan trọng trong cuộc đời anh. Không còn trăn trở về cái chết của cha anh nữa chỉ khiến quá trình đó nhanh hơn. Anh có thực sự yêu các tiệm ăn không, hay anh chỉ thích cảm giác chúng đem lại khi nhớ về cha mình? Liệu anh có rạch ròi được hai điều đó ở thời điểm này không? Anh tự hỏi liệu Ellie sau này sẽ thừa kế nét gì ở anh, mà một ngày nào đó lại lầm rằng đó là nét riêng của bản thân. Liệu anh có cho mình cơ hội tìm hiểu được điều đó?
Trong khi Ellie nhồi nhét hết phần còn lại của món kem, Gibson nói chuyện với Toby. Con gái ông, Maissa, một nhân viên thiết kế đồ họa ở Palo Alto đã bị cho thôi việc trong một cuộc tái cấu trúc công ty. Toby lo lắng về cô. Sana thì thận trọng hơn về chuyện đó, điều càng khiến Toby lo lắng hơn. Không có tin tức gì mới. Maissa đang tìm việc và Toby không ngủ được. Sana sắp sửa lưu đày ông lên chiếc trường kỷ vì ông cũng làm bà không ngủ được. Gibson từng thấy tác phẩm của Maissa; rất đẹp. Anh không thể tưởng tượng được là cô có thể thất nghiệp lâu, nhưng nói điều đó với Ngài Cả Lo đây là điều vô ích.
Gibson chuẩn bị tâm lý để nói điều cần phải nói. Anh muốn thử việc đó bằng cách nói lớn với Toby, xem xem bạn anh phản ứng ra sao. Anh nhấc chiếc mũ bóng chày khỏi đầu và luồn ngón tay vào tóc. “Tôi đã nhận một công việc.”
Toby đang mải đùa với Ellie, bắt đầu chúc mừng anh, nhưng có gì đó trong ngữ điệu của Gibson khiến ông ngừng lại. Toby nhìn anh chằm chằm. Dù đeo kính, nhưng thị lực của Toby không có vấn đề gì.
“Công việc kiểu gì? Như trước kia hả?” Toby không biết tới một nửa những gì Gibson đã làm để tìm Suzanne Lombard, nhưng ông biết đủ để lo lắng.
“Không, khác. Tôi chỉ tìm hiểu một việc cho mấy người,” Gibson nói, cố gắng để gạt bỏ giọng điệu có lỗi.
“Ôi, một việc nào đó cho một ai đó. Tôi phải đoán ra chứ. Khi nào thì anh mới bắt đầu làm gì đó cho mình?” Đôi mắt Toby nheo lại. “Vẫn những người đó hả?”
Gibson lắc đầu. “Không, chỉ là việc vặt. Có thể chẳng là gì cả. Tôi có lẽ sẽ trở lại sau vài ngày nữa.”
“Anh đã nói với Nicole chưa?”
“Tôi không còn là chồng cô ấy nữa.”
Ellie liếc lên nhìn cha. Anh nháy mắt và ôm vai cô bé trấn an, nhưng con gái anh đặt thìa xuống và nhìn đi chỗ khác.
“Gibson…” Toby mở lời, nhưng Gibson biết phần còn lại rồi. Anh đã tự quở trách mình vài ngày qua rồi - Mình đang nghĩ gì vậy? Cho tới giờ anh chưa tìm thấy câu trả lời nào quan trọng với anh hơn là làm điều đúng cho thẩm phán Birk.
“Tôi biết rồi,” anh nói sầu não và khi như thế là chưa đủ, “tôi biết rồi.”
Năm ngoái, khi săn tìm Suzanne Lombard, anh đã gọi cho Nicole lúc nửa đêm và nói cô đi trốn. Chỉ là để phòng xa, nhưng điều đó làm căng thẳng thêm mối quan hệ vốn đã mong manh với vợ cũ của anh. Khi anh trở lại, cô đợi một lời giải thích mà anh không thể đưa ra - không cách nào nói với cô mà không nói tất cả mọi chuyện và có những chuyện mà anh đã thề sẽ không kể với ai. Anh đã đặt cược quá nhiều. Nicole hiểu Suzanne quan trọng thế nào với anh và đã không hỏi dồn anh về việc đó. Nhưng cô đã nói hết sức rõ ràng là nếu anh lại gây nguy hiểm cho Ellie lần nữa, sẽ có những hậu quả.
Vậy mà giờ anh lại thế này.
Bên kia bàn, Toby xòe bàn tay ra như một cử chỉ muốn nói, tôi không thể giúp anh nếu anh không tự giúp mình.
“Tôi biết rồi,” anh lại nói.
“Vậy thì tại sao?”
“Vì tôi mang nợ.”
Nicole đứng ở cửa khi anh đưa Ellie về. Cô đưa Ellie vào trong và bảo con gái đi lên lầu. Điều đó lẽ ra phải gợi ý cho anh là có rắc rối rồi, nhưng anh bất ngờ vì sự thay đổi của vợ anh. Vợ cũ. Doanh nghiệp giao đồ ăn vừa ra mắt của cô đang bắt đầu cất cánh và tối nay là cuộc chào hàng một khách hàng mới. Đó là lần đầu tiên anh gặp cô lên đồ cho công việc. Gibson cố gắng nhưng không thể không nhìn cô chằm chằm. Vợ cũ của anh xinh đẹp tự nhiên, không bao giờ phải chăm lo quá nhiều cho vẻ ngoài. Giờ thì cô đang chăm lo cho nó.
Anh không thể nhớ nổi lần cuối anh thấy cô đi giày cao gót là khi nào. Cô mặc một chiếc váy bút chì giản dị, tinh tế, dài ngấp nghé đầu gối, cùng chiếc áo cánh trắng cắt may riêng. Cô luôn ghét vòng đeo cổ, nhưng một sợi dây chuyền bạc đang lấp lánh trên xương ức của cô. Cô có trang điểm, dù nhẹ, làm cho những đường nét trên mặt cô thật tươi mới, làm nổi bật gò má cao của cô. Kể từ lần gặp anh gần đây nhất, cô đã đổi kiểu tóc. Từ khi anh quen cô, cô luôn để tóc dài quá vai, giờ nó ngắn hơn ít nhất là ba mươi phân và ôm lấy khuôn mặt cô một cách điệu đà, phong cách. Nhìn cô thật gợi cảm, nhưng anh cảm thấy buồn bã lạ lùng với sự thay đổi đó. Anh thấy nhói lên một mong muốn sở hữu phi lý - mái tóc của cô nhìn thật tuyệt, nhưng có gì sai với mái tóc dài lúc họ cưới nhau chứ?
Anh cố nở một nụ cười với vợ cũ. “Tóc em đẹp lắm.”
Cô cảm ơn anh, giọng cô lãnh đạm một cách tuyệt vọng như mỗi lần cô nói chuyện với anh. Sự lãnh đạm có chủ đích mà cô đã ngày càng hoàn thiện kể từ khi công chuyện của anh đã khiến cuộc hôn nhân của họ phải chấm dứt.
“Công việc của anh có tin gì không?”
Anh lẽ ra nên nói với cô sự thật. Anh có thể che giấu và nói anh vẫn đang đợi tin từ họ. Nói dối Nicole luôn là sự lãng phí thời gian - họ đã biết nhau từ thời trung học và kết hôn khi anh ở trong thủy quân lục chiến. Cô là người duy nhất anh không bao giờ có thể qua mặt. Ấy vậy mà, anh bắt đầu một màn dối trá. Một lời nói dối ngu ngốc, lộ liễu. Spectrum rất thích anh, công việc suôn sẻ. Anh khởi đầu đầy hứng khởi, đó là một cơ hội tuyệt vời ra sao. Nói về việc anh nhiều khả năng sẽ bận rộn đến đâu khi công việc tăng tốc, nghĩ rằng điều đó có thể giúp che đậy cho anh khi anh ở Tây Virginia.
“Maggie gọi,” Nicole ngắt lời.
Câu đó khiến anh câm nín và anh im lặng như thể cô đã tước mất khả năng nói của anh. Maggie là vợ Nick Finelli. Cô và Nicole là bạn bè từ ngày anh và Nick còn trong quân ngũ. Từ ánh mắt của cô, Gibson có thể nói Maggie đã kể với cô mọi chuyện. Một giây mong manh trôi qua. Bị bắt gặp nói dối, điều khôn ngoan là nhận thôi. Nicole tức giận, nhưng vẫn còn cứu vãn được một khi mọi người đã bình tĩnh lại. Anh có thể thừa nhận sự sỉ nhục và hổ thẹn của việc bị ném ra khỏi buổi kiểm tra nói dối. Tất cả điều đó đều là sự thật. Thay vì thế, anh lại chọn cách khác, gây chuyện, điều vốn thường xảy ra từ cái logic sai ầm của những kẻ nói dối một khi họ bị bắt gặp: Nicole đã phụ họa theo những lời nói dối của anh, khuyến khích anh, nên nếu nghĩ kỹ, thì đó là lỗi của cô ấy. Cô ấy đã khiến anh nói dối cô, điều mà trong khoảnh khắc mù quáng này còn khốn nạn hơn cả việc nói dối thêm lần nữa.
“Chuyện quái quỷ gì vậy, Nicole?” Anh quát cô. “Cô biết rồi hả? Và vậy thì sao… Giờ cô bẫy tôi hả? Như vậy đó hả? Chuyện này thật nhảm nhí.”
Nicole không lao vào cuộc đó, giọng cô vẫn đều đều, không hứng thú. Giọng điệu luôn làm anh nổi giận và rồi khiến anh sụp đổ. “Vậy anh nói dối là lỗi của tôi sao?”
“Mẹ kiếp.”
“Anh có ở Atlanta mùa hè vừa rồi không?”
“Cái gì?” Anh cố gắng ngăn không cho câu hỏi vọt ra. Trước một câu hỏi khó, không có sự thừa nhận nào rõ ràng hơn là giả điếc. Đó là câu hỏi mà anh đã tự rèn mình kể từ cuộc điều tra Suzanne Lombard. Chỉ là anh không mong đợi nó lúc này, sau tất cả những gì đã xảy ra. Nicole lẽ ra phải là một tay đấm quyền anh.
“Anh đã làm gì rồi?” Cô hỏi.
“Cái gì?” Anh lại nghe thấy mình lặp lại.
“Chó chết. Anh có ở Atlanta không? Có phải vì thế mà tôi phải đi trốn không?”
“Tại sao cô hỏi tôi chuyện này?”
“Vì một người đàn ông tới nhà tôi tối nay và hỏi về Benjamin Lombard và Atlanta.”
Chắc chắn cũng là gã đã hỏi Toby ở nhà hàng. Nhưng tới nơi con gái anh sống ư? Gibson nghĩ anh muốn nói chuyện với gã này.
“Anh có thể nói cho tôi biết không?” Cô hỏi.
“Tôi không thể. Xin lỗi.”
Nicole đứng ở bậc cửa một lúc lâu, nhìn anh thật kỹ. “Anh không thể? Lúc nào anh cũng là con người thế này sao?” Cô hỏi mỉa mai. “Trời, sao mà tôi cứ nói những lời vô nghĩa như thế.”
“Nicole…” Giọng anh nghe như muốn khóc.
“Không. Tôi đã lãng phí cuộc đời mình với anh quá nhiều rồi. Có chuyện gì đó không ổn chút nào về anh.”
Trong chốc lát, trong khoảng thời gian lặng ngắt tiếp theo đó, âm thanh duy nhất Gibson nghe thấy là tiếng mạch máu đập ầm ầm trong tai anh. Anh cảm thấy một ngón tay bật lên cái công tắc không thể dung thứ và biểu cảm trên mặt anh lúc đó, hẳn đã làm vợ anh run rẩy. Tay cô với lấy nắm đấm cửa, một cơn hoảng sợ thất thần hiện lên trong mắt cô. Nó làm anh ngã quỵ. Giờ mình thế này sao? Anh lùi lại khỏi cánh cửa, đi về phía chiếc xe của anh. Anh không dám nhìn lại căn nhà đó.
Khi anh đã lái xe đi khỏi vài dãy nhà, anh tạt vào một khúc quanh và hét lên. Tay anh tê dại trên vô-lăng, định giật nó ra khỏi chiếc xe, nhưng không thể.
Gibson về đến căn hộ lúc khoảng hơn một giờ sáng. Anh đã lái vòng quanh tới khi cảm thấy tự kiểm soát được mình trở lại, tránh xa Nighthawk và ánh mắt không đồng tình của Toby. Ở góc phòng khách, Swonger đang ngáy khẽ trên sàn, một chiếc áo khoác jean phủ lên người thay chăn. Gibson nhấc một chiếc chăn khỏi giường và đắp lên người gã. Rồi anh lấy máy tính xách tay vào phòng ngủ và đóng cửa lại - anh cần kiểm tra một chuyện.
Việc lái xe đã giúp anh có thời gian nghĩ xem ai đang tọc mạch chuyện này và vài điều mà Birk đã nói ở nông trại khiến anh bận lòng. Điều gì đó về “chuyện khác” mà Gibson đã làm. Birk đã nháy mắt với anh khi nói điều đó. Lúc bấy giờ Gibson đang mải nghĩ chuyện khác, nhưng giờ lòng anh như lửa đốt. Anh mở máy tính xách tay ra và làm điều anh đã không làm nhiều năm rồi - anh gõ tên mình vào một máy tìm kiếm.
Các trang kết quả mở ra. Hầu hết thuộc hạng mục lịch sử cổ đại: những câu chuyện về vụ tấn công tin tặc Benjamin Lombard, vụ bắt giữ anh và phiên tòa sau đó. Vài bài báo từ thời sau cái chết của Lombard nhắc thoáng qua tới Gibson. Anh không quan tâm những điều đó. Anh kéo danh sách xuống để tìm một thứ khác… điều gì đấy khác thường.
Anh tìm thấy điều đó ở trang kết quả thứ ba.
Một trang web tên là AmericanJudas.com nêu tên Gibson. Gibson nhấp chuột vào đường dẫn. Trang đó, do một người tên là Tom Pain điều hành, chủ yếu là các thuyết âm mưu hiện đại về vụ 11 tháng 9, biến đổi khí hậu, văc-xin, bệnh tự kỷ, nguồn gốc bệnh AIDS và vân vân. Danh sách kéo dài mãi, nhưng chỉ một đề tài làm Gibson chú ý:
Vụ ám sát Phó Tổng thống Benjamin Lombard
Gibson hít một hơi sâu và nhấn vào mục đó. Bên trong, Gibson tìm thấy một bài luận lộn xộn dài dòng suy diễn rằng nguyên nhân cái chết của Lombard ở Atlanta không hề tự nhiên. Thật trớ trêu, Gibson có cùng cảm giác đó. Tuy nhiên, những giả thuyết của tác giả hoàn toàn sai sự thật một cách nực cười. Đáng lẽ ra là nực cười thật, nếu tên của Gibson không xuất hiện nhiều như thế.
Bằng chứng nổi bật là bức ảnh chụp một trang nhật ký của Đặc vụ Cảnh vệ. Như trang web rất cố gắng chỉ ra, nhật ký đó cũng là ngày Benjamin Lombard chết. Và ở giữa trang có chữ ký của Gibson, đăng ký gặp vợ phó tổng thống, Grace Lombard. Tại sao, Tom Pain cật vấn, người đàn ông đã tấn công tin tặc Benjamin Lombard lại có một cuộc gặp riêng với Grace Lombard? Tại sao có những báo cáo từ đội ngũ nhân viên rằng Benjamin Lombard đã tấn công Gibson Vaughn bên ngoài một phòng họp vài giờ trước khi phó tổng thống từ chối việc được đảng của ông đề cử vài giờ trước khi ông chết một cách bí ẩn một mình trong phòng hạng sang của khách sạn nơi ông ở?
Trang đó hỏi tất cả những câu hỏi đúng, dù cho nó không đưa ra câu trả lời đúng nào. Chưa đưa ra . Anh nghĩ tới việc liên lạc với Grace Lombard; cần cảnh báo với bà. Không. Anh đã hứa sẽ tránh xa và bà đã có người canh chừng cho bà. Nhiều khả năng họ đã biết nhiều về American Judas còn hơn Gibson. Anh đóng máy tính xách tay lại và đẩy nó sang một bên.
Cha anh đã đúng - có những lằn ranh mà ta không thể vượt qua.