← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 15

Bạn biết rằng Toproll đã vượt qua điểm bùng phát từ sự hỗn loạn có kiểm soát sang tình trạng vô chính phủ hoàn toàn khi có nhiều ly cốc bẩn hơn là sạch. Không điều gì đe dọa thế cân bằng mong manh ở một quán bar như việc không còn ly sạch để uống bia. Đó không phải là ca của cô, nhưng Lea đã đứng lên nhiều lần để gom ly không và sử dụng cái máy rửa chén cũ hiệu Lamber khi Margo và các nhân viên của chị đang mải phê cần sa. Có vẻ đây sẽ là một đêm dài.

Bất cứ khách quen nào đang mừng sinh nhật đều được mời hết ly này tới ly khác. Ly đầu tiên là từ Margo, rồi trách nhiệm thuộc về một vòng tròn những kẻ dự cuộc vui cứ ngày càng mở rộng. Đó là một phép lịch sự quen thuộc. Sinh nhật là sinh nhật và điều đó có nghĩa là phải ăn mừng đúng ngày. Không ai lại đợi tới cuối tuần. Đợi tới cuối tuần là trò của bọn hippie yếu ớt. Ai cũng phải đi làm hết và giờ thì cạn ly này đi. Lea đã chứng kiến nhiều hơn một cuộc ẩu đả bởi có kẻ tìm cách bỏ về trước khi tàn tiệc.

Lea lắc hông vào chiếc máy Lamber để đóng cửa lại, chiếc máy rửa chén bát giật lên đùng đùng. Có người đưa cho cô một ly qua quầy bar. Cô đặt nó lên quầy bar rồi trả nó lại và làm cho xong việc trước khi có ai khác đưa cho cô một ly nữa. Cô phải thoát khỏi đây trước khi bị cuốn vào đống hỗn loạn này. Parker quái quỷ đâu rồi? Nhà tù Niobe cách nơi này chỉ một cây rưỡi phía trên con đường. Nếu không có bạo động ở nhà tù thì anh ta sẽ không xong với cô vì đến trễ thế này.

“Nhắc tôi ghi lại các ngày sinh nhật trên lịch,” Margo thở hổn hển khi chị đi vội qua quầy bar. Chị đã nói chuyện đó từ khi Lea bắt đầu làm việc ở đây, nhưng chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra. Kiểu lên kế hoạch đó là hoàn toàn trái ngược với sự hỗn loạn kinh khủng vốn chính là đặc sản Toproll.

Lea bổ sung chỗ ly cốc xong và quay sang thì thấy Parker đang đứng ngay quầy bar. Anh ta vẫn mặc đồng phục; cô chưa bao giờ thấy anh ta không mặc đồng phục. Giống như hầu hết lính gác tù, anh ta thích mặc đồng phục. Nhà tù là một trong ít ỏi những nơi còn có chỗ làm ổn định ở vùng này, nên bộ đồng phục là để thể hiện. Anh ta gật đầu với cô và đi vào phòng phía sau, nơi có các bàn bi-a. Anh ta không chơi, nhưng ở đó im ắng hơn đáng kể. Anh ta đi qua một bàn có bốn người lính gác nữa, cũng mặc đồng phục. Rất nhiều lính gác của nhà tù uống tại Toproll, tán gẫu và kể chuyện đời xưa. Đó là lý do chính Lea làm công việc này.

Parker đang ngồi ở bàn, lấy bánh mì vòng từ một bát đồ ăn hỗn hợp của quán bar, thì cô tới chỗ anh ta.

“Parker,” cô nói thay lời chào.

Parker không đáp; anh ta không phải người nói nhiều, điều cô nghĩ thật trớ trêu với một kẻ cung cấp tin tức.

Parker năm mươi mốt tuổi và đã ly dị, sống một mình. Vợ cũ và cậu con trai thiếu niên của anh ta sống ở Nam Carolina. Đã nhiều năm rồi anh không gặp họ. Anh ta tự coi mình là một con mọt phim và xem ti-vi hơn bốn tiếng mỗi tối, nhiều hơn nữa vào các cuối tuần, là một trong số những người có thể nói ngay những bộ phim nào mà Quentin Tarantino đã tham gia viết lại kịch bản nhưng không ghi tên. Tham vọng duy nhất của anh ta là làm việc ít hơn và xem phim nhiều hơn. Chính xác là lý do cô chọn anh ta. Anh ta sẽ muốn kiếm tiền dễ dàng và sẽ hài lòng. Phản bội cô sẽ làm thời gian lười nhác xem phim của anh ta ít đi. Thêm nữa, đàn ông ở tuổi anh ta có xu hướng không coi trọng phụ nữ ở tuổi cô và cô nhận ra rằng bị đánh giá thấp là điều hữu ích.

“Công việc thế nào?”

Parker nhún vai như thể chính anh ta cũng phát chán khi nói về công việc của chính mình. Chắc không có bạo động.

Cô đưa cho anh ta ly bia và đặt một chồng khăn giấy trên bàn. Anh ta lấy tấm khăn giấy có tiền trong đó và luôn đếm tiền ngay trước mặt cô. Cô có thể hiểu chuyện cả ngày tiếp xúc với phạm nhân có thể làm lòng tin vào con người suy giảm thế nào. Môi anh ta di chuyển khi anh ta cộng nhẩm và khi đã hài lòng, anh ta nhét tiền vào túi áo khoác và đẩy vài tờ giấy gấp lại qua cho cô.

Cô đọc qua các ghi chú của Parker, bao gồm một danh sách các tạp chí và báo mà Merrick đã tiếp. Cô lướt qua xem có gì khác thường không, nhưng nội dung các bài báo gần như đều giống nhau. Gần như tất cả là liên quan tới kinh doanh: Wall Street Journal , Financial Times , Economist . China Economic Review và Journal of Asian Economics đứng đầu một danh sách dài các ấn bản kinh doanh của Trung Quốc. Chúng làm cô hơi khó hiểu. Merrick Capital chuyên đầu tư vào các thị trường mới nổi, nhưng chưa bao giờ đầu tư vào Trung Quốc. Tại sao lại có sự quan tâm này? Phải chăng Trung Quốc là điểm đến của ông ta sau khi ra tù?

Thôi, đằng nào cô cũng không quan tâm. “Tuần này ông ta thế nào?”

“Rất ngạo mạn. Cứ tưởng tượng như James Cameron giành Oscar cho phim Titanic ,” Parker nói. “Rồi lấy cô-ca-in nhân lên.”

Cô nhún vai khi tưởng tượng cảnh đó. “Có gì khác biệt trong thói quen hằng ngày của ông ta không?”

Parker lắc đầu và chiêu một ngụm bia. “Vẫn như mọi khi. Làm việc vặt. Tập thể dục. Đọc trong thư viện hay ở ngoài sân. Xem ti-vi một tiếng. Ăn tối. Chơi bài với vài gã. Đọc sách tới khi đèn tắt. Cô có thể chỉnh đồng hồ theo sinh hoạt của gã này.”

“Vậy tại sao anh chưa xác định được người của ông ta trong đó?”

Merrick có một tay lính gác bị gã mua chuộc. Lea tin điều đó. Người đó đóng vai trò đưa tin giữa Merrick và người của ông ta ở ngoài. Cô cần xác định người liên lạc đó ngay lúc này, hơn bao giờ hết.

Đó là chìa khóa cho mọi chuyện, nhưng cho tới giờ Parker vẫn chưa mò ra được người đó là ai.

“Hắn cẩn thận, tôi biết nói gì với cô đây? Tôi đã khoanh vùng còn một trong hai người. Tôi sẽ biết trong tuần tới.”

“Tôi sắp hết thời gian rồi. Ông ta sẽ ra tù trong không tới một tháng nữa. Và với cuộc phỏng vấn trên tạp chí này… Tôi cần một cái tên, Parker. Từ hôm qua cơ.”

“Tuần tới.”

“Chứ không phải là anh đang bằng mọi cách moi tiền tôi đấy chứ?”

Mặt Parker sầm lại. “Là Slaski hoặc Leonard. Nhưng tôi không biết phân thân. Tôi sẽ có kết quả vào tuần tới.”

“Tốt, vì nếu tôi không có những gì tôi cần, thì cũng không có tiền cho anh nữa. Hiểu không?”

Parker gật đầu. “Hiểu rồi.”

“Tốt.”

“Tại sao cô lại ghét hắn thế?”

“Gia đình tôi.”

“Một trong các gia đình đó,” Parker nói.

“Một trong số đó.”

Parker gật đầu và nhặt vài cái bánh mì vòng trong bát và nhai chúng thật kỹ. Chuẩn bị để thực sự nói điều quan trọng.

“Luật sư đã tới gặp hắn.”

“Luật sư nào? Henry Susman?”

“Đúng rồi.”

“Henry Susman vào nhà tù hả?” Lea ngồi ngửa ra, thất vọng. “Khi nào?”

“Vài ngày trước. Gã và Merrick đã ngồi với nhau. Chàng trai của cô bước ra như thể vừa được cho xem ảnh mẹ hắn bị tuột quần.”

Nếu Susman mà thấy cô… Cô không nghĩ hết. Giờ cô thấy mình đã trở nên tự mãn và tự tin thái quá ra sao kể từ khi cô tới Niobe. Cô cảm thấy an toàn ở Niobe và điều đó làm cô lười nhác. Giờ thì không nữa. Đây là giai đoạn nước rút và với cuộc phỏng vấn khốn khiếp đó khắp nơi, tình hình đã trở nên bất ổn đáng báo động. Đã tới lúc cương quyết và điện thoại của Merrick là bước đầu tiên. Cô tự hỏi điều gì khẩn cấp tới mức đưa Susman xuống đây từ văn phòng xa hoa của ông ở khu Upper East Side. Hai người họ đã có thể thảo luận những gì?

“Có biết họ nói gì không?”

“Những căn phòng đó là biệt lập. Tất cả những gì tôi nói được là tay luật sư cũng chẳng hề hài lòng. Tôi nghĩ gã sẽ bẻ cổ Merrick.”

Bẻ cổ hắn? Susman biết nhiều trò, nhưng bẻ cổ thì chắc chắn không.

“Gã luật sư nhìn thế nào?”

“À, to cao. Khoảng mét chín, một trăm cân. Trông bộ vét của gã chật ních.”

“Susman da đen hả?”

“Còn có Susman nào khác hả?”

“Và anh chắc chắn tên gã là Susman?”

“Giấy tờ của gã nói vậy.”

Giờ thì cô thực sự lo lắng. Ai đó đã giả làm Henry Susman tới thăm Charles Merrick trong tù. Là động thái khá trâng tráo và một sự xác nhận, như cô đã sợ, rằng cuộc phỏng vấn đã thu hút lũ ruồi bâu đến. Nhưng vậy thì tại sao Merrick lại không lên tiếng về kẻ giả mạo mà lại hùa theo? Có thể nào đó là đối tác của Merrick mà lâu nay cô nghi ngờ? Cô chưa bao giờ nghĩ rằng họ lại bất cẩn tới mức gặp nhau trong nhà tù. Có thể tay đối tác này đã nhận thấy cuộc phỏng vấn ngu ngốc ra sao ngay cả khi Merrick không nhận ra.

Thật không may, tất cả vẫn chỉ là phỏng đoán. Cô không biết chuyện khỉ gió gì ngoại trừ việc cô thực sự cần chiếc điện thoại của Merrick.