← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 19

Tình hình tối nay ở Toproll đang trở nên xấu xí. Một nguồn năng lượng luẩn quẩn, đầy thù hận lơ lửng trong không gian ngập trong khói thuốc. Lea đã chứng kiến hai trận ẩu đả rồi và còn chưa tới chín giờ. Reggie Weir và Cece James, những kẻ si tình của thị trấn này, đã cãi nhau chẳng vì gì cả; Reggie đã lao ra ngoài, để lại Cece trong nước mắt. Không hẳn là người hay nhậu nhẹt, Cece ngồi ở trong góc, dằn dỗi với ly trà đá Long Island thứ ba của cô.

Tối hôm nay, ai cũng uống nhiều và đều có lý do của của riêng mình. Lea cố gắng bắt kịp. Cô đẩy bốn vại bia dọc theo quầy bar, lấy tờ hai mươi đô và trả lại tiền trong khi nhìn khắp quán tìm vị khách tiếp theo. Vị khách hàng bỏ túi những tờ tiền giấy và làm rơi những đồng xu, khiến chúng vương vãi khắp quán bar. Là hình phạt cho Tommy Hillwicky. Những vị khách quen đã nghĩ kỹ và thấy rằng Tommy không được đối xử công bằng. Họ đã thay phiên nhau mời gã đồ uống để chào đón gã trở lại sau một tuần bị đình chỉ như thể gã là một người hùng trở về từ chiến trường. Tommy đã không được nhìn thấy nhiều yêu thương thế này kể từ khi ra tù và đã say mèm. Gã đứng ở cuối quầy bar, nói chuyện lớn tiếng về nỗi nhớ bóng bầu dục thời phổ thông và việc môn thể thao đó cho phép làm đau người khác thế nào.

“Ai cũng biết là không được chạy nhiều ở hàng tiền vệ,” gã nói, mắt lướt về phía Lea. Gã vỗ tay để cho thấy mức độ dữ dội của những va chạm và gọi thêm một lượt nữa.

Lea đã ở những nơi này đủ lâu để biết rằng mỗi quán đều có cá tính riêng, nhất là những quán phụ thuộc vào các khách quen. Tâm trạng có thể cắm rễ và lan đi từ ghế này sang ghế khác như một cú vỗ lưng mà không xin lỗi. Không ai tránh được. Những khách quen vẫn còn lo chuyện Tommy, nhưng tâm trạng đó là thường trong các buổi tối khác. Tommy là triệu chứng hơn là nguyên nhân.

Nguyên nhân đang ngồi ở căn phòng phía sau tại chiếc bàn quen thuộc của Al Reynolds. Al Reynolds đã tổ chức đánh bài poker ở chiếc bàn đó được tám năm. Không phải là chính thức, nhưng mọi người trong thị trấn đều biết khi tới chín giờ tối, chiếc bàn đó thuộc về Al Reynolds. Bốn kẻ lạ mặt sống ở tầng năm Wolstenholme thì không biết. Họ tới vào lúc khoảng bảy giờ ba mươi để ăn tối và ngồi ở bàn của Al. Bốn người gọi món lịch sự và không làm phiền ai, trừ việc họ làm phiền tất cả mọi người. Có lẽ bởi vóc dáng khỏe khoắn, gọn gàng của họ. Có lẽ vì việc họ không uống bất kỳ thứ gì mạnh hơn Coca-Cola ăn kiêng. Có thể là vì tới lúc này, đã qua chín giờ lâu rồi, mà họ vẫn chưa tính tiền.

Lea có thể cảm thấy căn phòng căng lên vì áp lực và bình thường cô sẽ lo lắng cho bốn người lạ ở một quán bar đầy những khách quen hiếu chiến, nhưng có điều gì đó ở bốn người kia khiến cô nghĩ rằng chính những người khách quen mới phải hối tiếc nếu họ định bắt đầu cuộc ẩu đả. Những khách quen cũng cảm thấy điều đó và cứ ngồi quanh đầy lo lắng, không biết phải làm gì với tình thế đó. Nhịp điệu quen thuộc của Toproll bị xáo trộn. Thứ bậc đã được xác lập, là một điều tối quan trọng đối với việc cùng nhau tồn tại trong yên bình của một quán bar đầy những kẻ say xỉn, giờ đang bị đe dọa. Chẳng có thứ gì ở đúng vị trí của nó cả.

Trước đó, Già Charlie chỉ thò đầu vào trong cánh cửa đủ để thấy chiếc ghế đẩu của mình đã bị chiếm mất, ông cúp đuôi và biến mất trong đêm. Đây có lẽ là điều khôn ngoan duy nhất mà cô từng thấy ông làm. Những người ngồi chỗ của Già Charlie thật ra đang mặc đồ vét, hai người mặc vét đầu tiên mà cô từng thấy ở Toproll. Một người đã gọi đồ và thực ra là đang uống một ly rượu trắng. Bạn đi cùng của anh ta cứ chơi mãi những bài hát trong chiếc hộp nhạc mà Lea chưa bao giờ nghe ở đây, một điều thật đáng kinh ngạc vì Margo đã không thay một đĩa CD mới vào suốt thời gian Lea làm việc ở đó. Gã đã dùng khoảng hai mươi đô-la để chơi nhạc cho tới giờ và không có nhạc của ai được bật nữa cả. Chuyện nhỏ, nhưng trong bầu không khí mong manh, ngập đồ uống có cồn của một quán bar, điều đó vượt xa giới hạn cho phép.

Hai nữ bồi bàn đứng ở quầy phục vụ và chuyện vãn trong khi Lea làm đồ uống cho bàn mà họ phục vụ. Một người đã phục vụ một nhóm ba người đàn ông gọi món bằng giọng Nga nhẹ, rồi chờ đợi trong sự im lặng kì quái. Người nữ bồi bàn rất sợ. “Họ không nói gì cả. Họ chỉ nhìn nhau trừng trừng như thần giao cách cảm, chị biết không? Lạ lùng thật.”

Phía dưới quầy bar, Margo đang theo dõi quán bar đông đúc của chị với một nụ cười mượn của Jimmy Temple. Một năm qua mới thấy nơi này đông đúc như thế và họ sắp có một đêm đạt doanh thu tốt nhất trong một thời gian dài. Sự giận dữ đã khiến người ta khát rượu.

“Tôi quên mất là chúng ta trở thành một nơi bẫy khách du lịch rồi cơ đấy?” Lea hỏi khi họ đụng vào nhau ở chỗ máy tính tiền.

“Này, họ trả tiền đấy.”

“Một bia nữa, em yêu,” Tommy Hillwicky lè nhè trong tiếng ồn ào, thích thú gọi Lea mang đồ cho gã.

Margo nháy mắt với cô. “Vui vẻ lên nào. Tiền là tiền.” Lea mang bia cho Hillwicky thì cánh cửa mở ra và thêm những gương mặt mới bước vào. Đó là hai người đàn ông đã tới khách sạn sáng nay. Họ là một cặp lạ lùng và cô không thể nào hình dung họ lại đi cùng nhau. Một người nhỏ bé - với túi đựng rác thay hành lý - nhìn như thể gã đã uống ở Toproll từ khi ra đời. Gã nghiên cứu đám đông như thể gã đang cân nhắc trận đánh nhau đầu tiên tối nay. Những hình xăm tràn ra khỏi cổ áo và cánh tay áo của gã và cô đặt cược là mọi thứ gã mặc là từ Walmart. Trong khi đó, người đi cùng gã trông không hề hợp, nhưng cô không nói được tại sao. Gã không hợp với nơi này và cô khó có thể xác định gã thuộc về nơi nào. Gã là một người nhìn tử tế với bộ râu cắt gọn gàng, đôi mắt buồn và những dấu vết của một nụ cười kiêu căng, kiểu vừa-đọc-nhật-ký-của-cô-đấy. Gã thấy cô nhìn trừng trừng và nhìn lại. Có điều gì đó lóe lên trên khuôn mặt gã khiến cô cảm thấy rất khó chịu. Thôi bỏ đi, cô tự nhủ. Cô không để ý là mình đã nắm chặt lấy sợi dây chuyền của cô và tự quạt cho mình. Cô cúi đầu xuống và trở lại làm việc. Khi cô liếc nhìn lên, hai người đó đã biến mất vào căn phòng phía sau, tìm một cái bàn.

Trong vài giờ tiếp theo, quán bar lại nâng lên một nấc nữa. Lea và Margo rót bia đều đặn và không ai còn thời gian để lo nghĩ về Tommy Hillwicky hay bất cứ khuôn mặt không quen nào trong quán nữa.

“Anh uống gì?” Lea hỏi, cứ bước đi mà không nhìn sang khách hàng kế tiếp.

“Gì cũng được. Bia.”

Lea nhìn lên, nhận ra giọng đó. Parker đứng đấy trong bộ đồng phục. Cô rót nhanh cho anh ta một ly bia và ngửa đầu về phía sau. Hôm nay không phải ngày hẹn gặp của họ và Parker không có thói quen làm quá phận sự của mình, nên bất cứ điều gì lôi anh ta ra khỏi những bộ phim của anh ta hẳn phải là quan trọng.

Lea đợi mười phút trước khi nói với Margo rằng cô sẽ nghỉ một chút. Cô đặt một bát đồ ăn hỗn hợp của quán bar trước mặt Parker và ngồi vào ghế đối diện anh ta. Ván bài poker cuối cùng đã diễn ra và sự căng thẳng giảm bớt một chút. Bên kia phòng, những gã đàn ông không hợp nhau đang trao đổi sôi nổi. Lea rất muốn biết chuyện đó là gì. Nhưng thay vì thế, cô quay sang Parker.

“Mạng truyền hình nhà anh đứt hả?”

“Slaski.”

Lea ngưng thở trong chốc lát. “Anh chắc chứ?”

Parker gật đầu. “Tôi đang ở đây rồi, không phải sao?”

Anh kể cho cô về việc Slaski quan sát thư viện cho Merrick để gã có thể sử dụng điện thoại của Slaski. Lý do duy nhất một tù nhân cần thư viện, anh ta giải thích, là vì nơi đó có sóng điện thoại di động tốt nhất trong nhà tù. Lea mở cờ trong bụng, nhưng che giấu điều đó bằng cách nắm chặt tay dưới gầm bàn. Đầu óc cô hoạt động thật nhanh. Làm sao để cô có được chiếc điện thoại đó, để xem hắn gọi ai. Có thể đủ để cô lại có lợi thế. Cô cần hành động thật nhanh, nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy lạc quan kể từ khi đọc được cuộc phỏng vấn.

“Sao?” Parker hỏi.

“Không có gì. Chỉ ngạc nhiên là hắn lại bất cẩn như thế.”

“Chắc liên quan tới chuyến thăm hắn hôm qua.”

“Không phải luật sư của hắn nữa chứ? Henry Susman?”

Parker lắc đầu. “Gã nào đấy tên là Lee Wulff. Không gặp gã đó, nhưng hắn làm chàng trai của cô lo sốt vó.”

“Được rồi,” cô nói. “Nói với tôi tất cả những gì anh biết về Slaski đi.”