← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 21

Chỗ ở của Jerome Parker thực sự thuộc về một khu dân cư tồi tàn. Một tay tài phiệt bất động sản nhiều tham vọng đã dọn dẹp vài acre đất và dựng lên những dãy nhà liền vách thẳng đứng luân phiên hai màu kem sữa và màu nâu đất. Đó là một khu dân cư đủ mới để những cái cây dọc theo con đường nhà Parker chỉ vừa nhú chồi, đã úa mất một nửa và đang chết. Gần một phần ba khu bất động sản bỏ hoang và những bãi cỏ dại mọc um tùm tạo cho khu dân cư một cảm giác cô lập, hoang vu. Swonger chỉ vào một căn nhà màu kem sữa ở cuối dãy.

“Có vài căn còn trống dưới đường này,” Swonger nói. “Nếu anh muốn chuyển tới đây.”

Gibson chấp nhận lời sỉ nhục đó bằng ánh mắt và kiểm tra điện thoại của anh. Một vạch sóng. Anh cố gọi, nhưng không được. Hài lòng, anh tạo một liên lạc mới trong điện thoại, để trống tên.

“Có tin nhắn đang gửi nào trong hộp thư thoại của anh không?” Anh hỏi.

“Chỉ có một tin của công ty điện thoại.”

“Tốt. Để chế độ im lặng đi.” Anh lưu số của Swonger trong đầu mục liên lạc mới và lưu lại dưới tên “Lea Regan”.

Gibson tự hỏi Swonger sẽ phản ứng ra sao nếu gã biết con gái của Merrick đang làm việc ở quán bar trong thị trấn. Có thể trông đợi gã hành xử bình thường không? Gibson không nghĩ anh có thể mạo hiểm chuyện đó, nhưng dưới tất cả vẻ ngoài ngu xuẩn, Swonger khá là thông minh. Gibson sẽ chỉ có thể che giấu sự thật với Swonger chừng nào còn có thể. Một khi Swonger tự nhận ra mọi thứ, hiệp ước mong manh của họ sẽ chấm dứt.

“Hãy vào trò chuyện với ông bạn của chúng ta nào.”

“Được. Anh muốn tôi làm gì?”

“Đi sau tôi. Hỗ trợ tôi. Đừng nói gì cả.”

“Tại sao anh khốn nạn thế hả?”

Ánh lấp lánh màu xám xanh của màn hình ti-vi le lói bên ngoài những màn cửa ở chỗ cửa sổ tầng trệt nhà Jerome Parker. Gibson gõ dồn dập vào cửa, chờ đợi, rồi lại gõ và khi anh nghe tiếng ti-vi tắt, liền lùi lại một bước. Cửa mở hé ra, có dây xích ở trong và Jerome Parker nhìn họ qua khe hở.

“Các anh làm quái gì mà đập cửa nhà tôi vậy?”

“Lea cử chúng tôi tới.”

“Tôi không biết anh.”

“Không cần biết. Tôi là Quine. Đây là Swonger.”

“Và tôi là Danny Glover 52 . Sao tôi chưa bao giờ nghe nói tới anh?”

“Điều gì khiến anh nghĩ rằng cô ấy nói với anh nhiều hơn những gì anh cần biết?”

Điều đó khiến Parker chậm lại. “Vậy cô ấy muốn gì?”

“Cô ấy bảo anh tối nay tới đúng không? Nói chuyện đúng không? Cô ấy phải nghĩ kỹ mọi việc. Muốn chúng tôi theo tiếp.” Gibson quyết định thử may rủi. Rất nhiều đàn ông không thích làm việc cho phụ nữ và những kẻ phân biệt đối xử với phụ nữ luôn thích có chiến hữu. “Anh biết cô ta mà. Khó chịu kinh khủng.”

Parker cười khúc khích nhưng không mở cửa.

Gibson dấn thêm một chút. “Theo ý tôi hả? Cô ta chỉ có thể tệ hơn khi gần ngày hắn ra tù. Hiểu ý tôi không?”

Parker không xác nhận hay bác bỏ, nhưng tiếp tục nghiên cứu anh qua khe cửa.

“Được rồi. Tự anh hỏi cô ấy đi,” Gibson nói, với tay ra sau túi. Tiếng kim hỏa một khẩu súng bật lên không thể nhầm lẫn khiến anh chậm lại như trong phim câm.

“Nào,” Parker nói. “Từ từ thôi.”

Gibson giơ một tay lên và thận trọng rút điện thoại của anh ra bằng tay kia. Khi Parker không bắn, anh gọi vào tên giả mà anh đã tạo cho số của Lea và đưa nó ra để Parker có thể nhìn thấy tên. Tay lính gác không giơ tay ra cầm điện thoại và trong màn đêm Tây Virginia, cả hai người lắng nghe điện thoại reo. Nó reo ba lần trước khi mất sóng. Gibson chửi thề và bấm nút gọi lại.

“Anh sẽ không gọi được ở đây đâu,” Parker nói.

Gibson cố tình để nó reo tới khi nó lại chết lần nữa. “Anh gọi cho cô ấy được không?”

Parker lắc đầu. “Cũng vậy thôi. Ở đây không có sóng. Đó là lý do tại sao cô ta cử các anh tới thay vì gọi điện.” Parker đang điền vào chỗ trống với câu chuyện của riêng gã. Một dấu hiệu tốt cho thấy lời nói dối đang dần được tin. “Tôi không biết tôi còn có thể nói với các anh những gì mà tôi chưa nói với cô ta.”

Gibson gật đầu đồng ý nhưng không đáp. Parker cằn nhằn và mở xích cửa ra. Gã dẫn họ vào hang ổ, mời Gibson ngồi và tự mình ngồi trên một chiếc ghế nằm bọc da màu đỏ. Swonger đứng ở chỗ cửa. Căn phòng chỉ có ánh sáng từ một chiếc ti-vi Sony màn hình phẳng khổng lồ, nhưng Parker không thèm di chuyển để bật đèn lên. Trên màn hình, Humphrey Bogart cao ngạo đang vác một bức tượng màu đen. Một bộ sưu tập lớn đĩa DVD và Blu-ray bày khắp các giá sách.

“Vậy cô ấy muốn gì đây?”

Gibson nhún vai. “Chỉ cảm thấy là có thể cô ấy bỏ lỡ điều gì đấy, muốn tôi hỏi xem liệu anh có quên gì không.”

“Không quên gì cả.”

“Hắn có nói gì nữa không?”

“Ai?”

“Merrick.”

“Hắn không nói gì cả. Hắn chỉ hành xử lạ lùng sau khi gặp tay luật sư đó, nếu gã đấy là luật sư. Rồi khi vị khách kia tới thăm hôm qua, gã thực sự hoảng hốt.”

Điều đó thật thú vị, nhưng Gibson gật đầu như thể anh biết chuyện đó rồi. Anh muốn biết thêm về tay luật sư không phải luật sư, nhưng mẹo ở đây là không hỏi những câu hỏi mà lẽ ra anh cũng biết câu trả lời rồi.

“Anh nói cụ thể hơn đi, hoảng hốt thế nào cơ?”

“Ý anh là ngoài cuộc điện thoại chó chết ấy hả?”

“Hắn gọi ai?”

“Làm sao tôi biết được chứ? Coi nào, mẹ nó, tôi đã nói tên Slaski cho cô ta. Tôi xong phần việc của mình rồi.”

Nói tên Slaski? Gibson im lặng. Có phải anh đã hiểu sai về tình hình hiện tại và suýt thì làm hỏng chuyện chăng?

“Tôi biết. Tốt rồi. Nói với tôi mọi chuyện anh biết về Slaski đi.”

Tay Parker cắm cảu này không biết nhiều về gã lính gác đồng nghiệp, chỉ biết là Slaski đã để trống thư viện, giúp Merrick có thể gọi điện bằng điện thoại của Slaski.

Gibson nhận ra anh đã tính toán sai nghiêm trọng. Chelsea Merrick, hay Lea Regan, không phải là đối tác bên ngoài tù của cha cô. Đó là người mà Merrick đã gọi điện và Chelsea Merrick muốn biết người đó là ai, giống như Gibson vậy. Điều đó đẩy quả bóng đi một hướng rất khác. Nếu cô ấy không cộng tác với cha, thì cô đang toan tính chuyện gì? Phải chăng chính cô cũng đang chạy theo số tiền? Nếu cô tiếp cận được với điện thoại của Slaski đầu tiên, thì anh không thể nào tìm được người liên lạc của Merrick. Chelsea Merrick sẽ kiểm soát bàn cờ.

“Cô ấy định tìm đến Slaski hả?” Gibson hỏi.

Parker gật đầu.

“Khi nào?”

“Tối nay, anh bạn.” Parker kiểm tra đồng hồ của gã. “Ngay lúc này. Chắc tôi không phải người duy nhất cô ta không kể cho mọi chuyện. Cô ta muốn chiếc điện thoại đó.”

“Chẳng ích gì đâu,” Swonger lên tiếng.

“Tại sao không?”

“Vì sẽ không có thẻ SIM trong đó.”

“Thẻ SIM là cái quái gì?” Parker hỏi.

Gibson quay sang hỏi Swonger. “Sao anh biết là sẽ không có thẻ SIM nào?”

“Sẽ có. Chỉ là không phải cái thẻ đó. Ở Buckingham là vậy đó. Những tay lính gác đóng vai công ty điện thoại có một chiếc điện thoại cho tất cả khách hàng của họ. Họ đưa anh một chiếc điện thoại không có gì trong đó, anh trả tiền; các tù nhân tự dùng thẻ SIM của họ. Rất chặt chẽ. Giữ trong người, hai mươi bốn trên bảy, để khi có lục soát, họ có thể bẻ gẫy thẻ và giật nước thật nhanh. Lính gác cũng không thể bán đứng tù nhân. Họ không biết gì về những số điện thoại gọi đi.”

“Thẻ SIM là gì?” Parker lại hỏi.

“Mô-đun định danh thuê bao,” Gibson nói để gã câm miệng lại. “Một chiếc điện thoại di động không có số nếu không có thẻ đó. Thẻ SIM có thông tin cá nhân của người dùng.”

Nếu Swonger nói đúng và Gibson tin là gã đúng, thì chiếc điện thoại của Slaski vô giá trị. Tay lính gác chỉ là kẻ giao hàng và không biết gì cả. Gây chuyện với gã chỉ báo động cho Merrick mà thôi và gã sẽ hoàn toàn ngưng mọi liên lạc, còn nếu không sẽ chuyển qua một hệ thống khác trong vài tuần cuối cùng trong tù của gã. Dẫu thế nào, trừ khi anh ngăn được Lea, Gibson sẽ đánh mất cơ hội duy nhất của anh để tìm được người liên lạc của Merrick ở ngoài.