← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 22

Họ lái xe như điên tới nhà Slaski, chiếc Scion lắc giật liên tục qua những làn xe trên các con đường không có đèn, đèn pha hắt bóng ngoằn ngoèo lên con đường họ đã đi qua. Swonger cầm lái trong khi Gibson tìm đường trên tấm bản đồ nguệch ngoạc mà Parker đã vẽ cho họ. Đã lâu rồi Gibson mới ở một chỗ không có GPS và nó khiến họ rẽ nhầm mất ba bận. Anh cần một chiếc kính lục phân để định vị nơi này và khả năng lái xe của Swonger khiến mọi chuyện tệ hơn. Căng thẳng tăng lên mỗi lần họ phải quay đầu xe, càng làm mất thêm thời gian. Ở đâu đó, Dan Hendricks đang cười nhạo anh vì sự phụ thuộc thái quá của anh vào công nghệ. Bộ não chứa bản đồ của Hendricks sẽ hết sức hữu ích ngay lúc này.

“Tôi nói rẽ thì hãy rẽ.”

“Phải báo trước chứ.”

“Dừng lại. Dừng lại đi. Tấm biển đó mới báo gì hả?” Gibson ngửa đầu ra sau khi Swonger đạp mạnh chân phanh, quay đầu, khoảng vài trăm mét trở lại chỗ tấm biển. Thực ra là… , Gibson nghĩ. Tại sao chúng ta lại ở đây chứ ?

“Quay lại. Chúng ta đã đi quá xa.”

Swonger lại quay đầu xe, tăng tốc lên gần một trăm ba mươi, rồi đạp phanh để rẽ ở nơi mà họ lẽ ra phải rẽ lúc đầu. Gibson nắm chặt tay để không đập đầu Swonger. Lượt phục vụ đồ uống cuối cùng ở Toproll là ba giờ sáng. Nếu vậy thì Lea sẽ có mặt ở chỗ của Slaski lúc mấy giờ? Anh kiểm tra đồng hồ. Có thể là bất cứ lúc nào. Nếu họ tới quá trễ, thì mọi chuyện sẽ vô ích.

Swonger dừng xe ở nhà Slaski như con Gà Lôi Đuôi Dài dừng lại ngay trước một vực sâu, làm Gibson văng về phía trước vướng vào dây an toàn của anh. Slaski sống trong một căn nhà nhỏ kiểu Cape Cod thuộc một mảnh đất trơ trọi cỏ được xén sạch sẽ chỉ còn cao khoảng một hơn hai phân. Bên cạnh ngôi nhà, một vườn rau được bảo vệ bằng lượng dây xích sắt còn nhiều hơn nhà tù Niobe, mọc hoang dại trên mảnh đất khép kín. Một con hươu, đang tìm cách len qua một kẽ hở nơi hàng rào, vừa đứng nhìn họ vừa nhai. Ăn tối và xem trình diễn.

Bên kia đường, Lea và Margo ngồi trong một chiếc bán tải màu đỏ. Swonger đã dừng ngay giữa chiếc bán tải và nhà của Slaski - một động thái mang đầy hàm ý không than thiện. Hai nhóm khách nhìn nhau trừng trừng. Không ai chuyển động. Gibson thực ra còn chưa có thời gian để vạch ra một chiến lược không dẫn tới đổ máu. Thế bế tắc kéo dài hơn một phút. Margo, trên ghế tài xế, quay sang và hỏi một câu, nhưng Lea không đáp.

“Ở yên đó,” Gibson nói, mở cửa ghế hành khách ra.

“Trời đất, không.” Swonger nở một nụ cười nhăn nhở ngập adrenaline với anh. “Tôi yểm hộ anh mà.”

Swonger lắp đạn vào khẩu súng, kiểm tra và để nó lại vào chỗ cũ. Làm như là bắn được vậy, bởi kim hỏa đã ở túi sau của Gibson rồi.

“Đừng vẫy thứ đó lung tung,” Gibson nói. “Súng không vẫy, là người vẫy.”

Gibson đã ấn tượng với cách Swonger tự kềm chế ở nhà Parker, nhưng việc lái xe đã khiến gã trở nên kích động và lúc này gã đang tự mình viết kịch bản cho bộ phim hành động của riêng gã.

“Cứ bình thường thôi.”

Anh đang băng qua đường giữa chừng thì Margo bước ra khỏi chiếc bán tải, chiếc gậy bóng chày trên vai chị, một chiếc mặt nạ trượt tuyết không hợp mùa chút nào đã được chụp lên đầu. Swonger dừng lại, giữ khoảng cách.

“Chơi bóng chày giờ này hơi muộn rồi, các quý cô,” Gibson nói.

“Bệnh viện mở cửa cả đêm,” Margo đốp chát.

“Chỉ muốn nói mấy câu thôi.”

“Nói?”

Lea nhìn không hài lòng và Gibson không trách cô. Bị những người lạ đột ngột phá đám màn xâm nhập của mình hẳn phải khó chịu. Nhưng cô không hoảng loạn; cô trầm tĩnh và tỏ vẻ không ngạc nhiên vì họ rơi vào tình thế này. Bản lĩnh đấy, bởi chính Gibson vẫn còn thấy hơi kinh ngạc.

“Xin chào, một lần nữa,” anh nói.

“Tôi có thể làm gì cho anh đây?”

“Tôi đã nói chuyện với Parker.”

“Ai?”

“Gã đã vẽ cho tôi bản đồ để tới đây.” Anh giơ bản đồ của Parker ra và nhìn thấy một cơn sấm sét lướt qua mặt cô.

“Anh có làm anh ta đau không?”

Gibson thấy được khích lệ vì câu hỏi đầu tiên của cô là về tình trạng của người của cô. Nó nói lên điều tốt đẹp trong cô. Một linh hồn đang sống và sống tốt dưới vẻ ngoài lãnh đạm bản lĩnh kia.

“Anh ta ổn. Tất cả những gì chúng tôi làm chỉ là xen ngang bộ phim của anh ta.”

“Vậy anh ta đơn giản là nói cho các anh biết tôi đang ở đâu…”

“Và tại sao.”

“…vì tử tế thôi hả?”

“À, tôi có thể đã khiến anh ta có ấn tượng là tôi làm việc cho cô.” Anh nhún vai. “Cô không chọn anh ta vì anh ta biết suy nghĩ độc lập. Coi nào, bỏ hết những chuyện phiền phức đi được không? Cô ở đây vì muốn có chiếc điện thoại Merrick đã dùng.”

“Thì sao? Anh và bạn thỏ xám này sẽ lấy nó từ chúng tôi hả?” Margo hỏi.

Đằng sau anh, anh có thể cảm thấy Swonger bước lên vài bước giận dữ. Gibson giơ tay lên. Những bước chân dừng lại, nhưng cái bóng của Swonger đổ trên mặt đường nhựa.

“Không,” Gibson nói. “Chúng tôi sẽ không lấy nó.”

“Đúng quá,” Margo nói.

“Nhưng các cô cũng vậy.”

“Tôi đã biết anh là đồ khốn nạn từ lúc ở khách sạn,” Lea nói.

“Có thể là thế, nhưng các cô vẫn không lấy được.”

“Và tại sao lại thế?”

Anh giải thích về những chiếc thẻ SIM và việc Merrick sẽ có thẻ SIM riêng của gã ra sao, theo kinh nghiệm trong tù của Swonger. Lea lắng nghe, cắn môi. Ít ra cô đang nghiêm túc lắng nghe.

“Chiếc điện thoại là vô giá trị,” anh nói nốt. “Nó chỉ là cái vỏ ngoài thôi.”

“Anh không biết được.”

“Nếu cô vào đó bây giờ, tất cả những gì cô làm chỉ là đánh động Merrick. Gã sẽ ngưng tất cả lại, đợi hết án và biến mất. Cô sẽ phá hỏng cơ hội duy nhất để chen vào việc liên lạc của gã.”

“Tại sao? Vì một tay cựu tù da trắng ngu ngốc nói như vậy hả?”

“Này,” Swonger nói, lại bước lên nữa. “Tôi không ngại đánh đàn bà đâu.”

“Anh nên sợ thì hơn.” Margo nắm chặt cây gậy bóng chày hơn.

Gibson có thể cảm thấy tình hình đang tuột khỏi tầm kiểm soát. Nếu chỉ có anh và Lea, có cơ hội anh sẽ thuyết phục được cô. Nhưng Margo và Swonger chỉ biết leo thang căng thẳng và họ sắp sửa đánh nhau.

“Tôi chỉ đang cố giúp thôi,” anh nói.

“Tôi không cần các anh giúp.”

“Đừng cứng đầu. Cô không đủ sức đâu.”

Margo dùng cây gậy bóng chày chỉ vào ngực Gibson. “Hai người các anh phải cút khỏi đây.”

Gibson đẩy cây gậy sang một bên. Có một khoảnh khắc im lặng, trước khi bốn người bọn họ sắp sửa nghiền nát nhau trên đường. Trong sự căng thẳng đó, họ đều quên mất mình đang ở đâu và sự tức giận của họ tăng lên cùng với giọng nói. Tất cả họ đều đã kiệt sức. Có lẽ điều đó giải thích sự ngu ngốc tập thể thế này của họ.

“Tất cả bọn mày câm đi!”

Họ đều đông cứng và từ từ quay về phía giọng nói đấy. Tim Slaski đang đứng ở hiên trước nhà gã mặc một chiếc áo choàng tắm đã cũ rích, liếc nhìn về hướng họ.

Họ im lặng và nhìn gã trừng trừng, mồm há hốc.

“Ý tao là, đang bốn giờ sáng đấy. Bọn mày bị sao vậy?” Gibson và Lea nhìn nhau. Anh nhún vai như thể hỏi, Giờ sao đây? Cô thậm chí không cần lẻn vào đó nữa rồi, con cừu đã tới chỗ con sư tử. Anh theo dõi cô tính toán những lựa chọn của mình.

“Xin lỗi,” cô nói với sang phía Slaski. “Tôi tưởng lối này có tiệc tùng gì đó chứ.”

“Chẳng có tiệc tùng gì sất. Bốn giờ sáng rồi. Biến đi trước khi tao gọi cảnh sát.”

“Nói xin lỗi đi,” Lea rít lên với tất cả họ.

Ngoan ngoãn, họ đều giơ tay lên và nói xin lỗi như một nhóm nhóc tì vừa gây náo loạn.

“Thôi không sao, biến đi,” Slaski nói.

“Chúng ta phải nói chuyện,” Lea nói với Gibson. “Ngay bây giờ.”

“Chúng tôi sẽ đi theo cô,” Gibson nói.

Thật nhẹ nhõm khi cô đồng ý. Anh không thích việc phải tự tìm đường quay lại Niobe vào buổi đêm.

Đó là một cảnh tượng căng thẳng ở Toproll. Màn đêm đen đã qua và Lea có thể nhìn thấy khách sạn Wolstenholme hiện ra trên nền trời. Cô đợi hai người đàn ông trên đường trong khi Margo mở cửa quán bar. Đó là một buổi tối dài và họ đều đã suy nghĩ rõ ràng hơn vào buổi sáng. Đó sẽ là một bước đi khôn ngoan, nhưng những bước đi khôn ngoan có vẻ không nhiều vào tối hôm nay. Cô lắc đầu vì cuộc thi la hét bên ngoài nhà Slaski. Họ đã cư xử như những gã hề. Cô cần phải thông minh hơn nếu cô hy vọng làm được chuyện này. Tốt nhất là bắt đầu tìm hiểu ý định của những gã này trước khi cô để họ biến mất khỏi tầm mắt. Họ vẫn đang ngồi trong xe của họ, nhìn cô trừng trừng, nói chuyện. Hiệp lực. Nhìn cho kỹ vào, mấy thằng nhóc.

“Các anh có vào không?”

Bên trong Toproll, Margo chuyển sang trạng thái người pha chế và pha một bình cà phê. Quán bar sẽ chưa được dọn dẹp cho tới sáng rõ và mùi của bia và thuốc lá còn vương vất khắp nơi. Lea có thể thấy Margo vẫn đang thích ứng với sự thay đổi trong bản chất mối quan hệ của họ. Sếp giờ đã trở thành nhân viên và Lea tự hỏi liệu cô có sai không khi lôi Margo vào tất cả những chuyện này. Cô rất giỏi trong việc khiến những người xung quanh nhìn thấy quan điểm của mình và những khó khăn tài chính của Margo đã khiến việc lôi kéo chị thật dễ dàng. Nhưng có lẽ lần này nên để yên cho chị. Điều vốn là một bài toán phức tạp nhưng tương đối rõ ràng giờ đang phát sinh vấn đề vượt khỏi tầm kiểm soát của cô.

Cô chứng kiến hai sự phát sinh bước vào quán bar. Gã ốm xăm mình ngồi vào sau quầy bar và tự rót cho mình một ly bia, nhưng Margo xua gã ra. Gã rút chiếc ghế đẩu ra một cách cáu bẳn và ngồi đó nhìn trừng trừng vào hàng vòi rót bia. Kẻ đồng hành của gã ngồi im lặng ở cửa quan sát cô, như thể cô là một con vi khuẩn trước một kính hiển vi. Cô không quan tâm.

“Anh thật sự đã làm hỏng hết mọi chuyện của chúng tôi ở đó rồi.”

“Tôi đã cứu cô đấy.”

Cô đã trông đợi gã la hét, cố gắng bắt nạt cô, nhưng giọng gã trầm tĩnh và có cân nhắc; điều đó làm cô ngạc nhiên và càng làm cô tức giận hơn nữa.

“Cứu gì hả. Slaski đã phát điên. Gã đã nhìn thấy mặt chúng tôi.”

Anh lắc đầu. “Slaski đeo kính áp tròng.”

“Kính áp tròng? Sao anh biết?”

“Gã hấp háy mắt. Khi gã bước ra mái hiên, gã hấp háy mắt vì gã không thể nhìn rõ chúng ta. Với gã, chúng ta chỉ là những hình bóng mờ nhạt.”

“Tào lao.”

“Này,” anh nói với vào quầy bar. “Đây là một thị trấn nhỏ. Slaski có biết đấy là chị không nếu gã nhìn thấy chị?”

“Có, gã sẽ biết,” Margo xác nhận.

“Nhưng gã đã không biết. Các vị vẫn không sao,” anh nói, quay lại với Lea. “Vậy nếu cô muốn quay lại đó thì đấy là việc của cô. Giờ chúng ta nói chuyện được chưa?” Anh nhìn gã bạn đường của anh, rồi nhìn Margo. “Tạm thời chỉ tôi và cô thôi.”

Lea dẫn anh đi vào căn phòng sau tới bàn của Parker. Hy vọng giờ Margo chưa đập đầu gã bạn nhỏ của anh ta.

Họ ngồi đối diện nhau. Ở gần, mắt anh ta đẹp và nhiều trực cảm. Giữa một trận cãi vã, trên đường phố buổi đêm, cặp mắt đó đã thấy Slaski hấp háy và biết tại sao. Không nên đánh giá thấp anh ta. Cô đoán anh ta không ngoài ba mươi, nhưng cô cảm thấy anh ta già đời hơn thế. Cô không chắc lý do. Có lẽ là tại bộ râu, hay những đường hằn dưới mắt anh ta mà có ngủ bao nhiêu cũng không thể xóa được. Đó là một khuôn mặt tử tế, biết thông cảm. Nhưng có một điều cuộc đời đã dạy cô theo cách đau khổ là không thể trông mặt mà bắt hình dong. Anh ta có thể là một vị thánh hay một kẻ giết người hàng loạt: mặt anh ta vẫn thế.

Anh ta mỉm cười với cô.

“Giờ thì sao?” Cô hỏi.

“Khi lái xe về đây, tôi đã nghĩ xem nên nói gì với cô. Để thuyết phục cô tin tưởng tôi.”

“Và chuyện đó có gì đáng cười?”

“Khoảng một năm trước, tôi ở chính xác vào vị trí của cô. Ngồi ở bàn với một người đàn ông mà tôi không tin tưởng. Và anh ta biết tôi không tin anh ta nhưng rồi vẫn trình bày điều anh ta cần nói.”

“Anh thì sao? Quyết định tin tưởng anh ta hả?”

“Không, lúc đầu thì không.”

“Nhưng rốt cuộc?”

“Rốt cuộc thì có.”

“Vậy anh ta thuyết phục anh bằng cách nào?”

“Tung ra mồi câu bằng thứ tôi không thể bỏ đi.”

“Anh có thứ gì đó như thế với tôi không?” Lea hỏi.

“Chưa nghĩ ra.”

“Vậy khó rồi. Giờ anh định làm gì?”

“À, bản năng đầu tiên nói tôi nên tìm cách đánh lừa cô. Thao túng cô. Đó là những gì tôi giỏi.”

“Nhưng…”

“Nhưng chuyện đó sẽ không có tác dụng với cô.”

“Vậy có lẽ là khích tướng tôi chăng? Nói với tôi là tôi thông minh thế nào. Nói ra là anh định lừa tôi, nhưng rồi thấy rằng tôi quá thông minh hả? Thứ gì đó như thế?”

“Như tôi đã nói, điều đó không có tác dụng với cô.”

“Vậy khó rồi.”

“Khó thật,” anh đồng ý.

“Giờ anh định làm gì…” Cô nghiên cứu anh qua làn khói tách cà phê của mình. Anh không sai khi nói cô không tin anh - anh ta là một kẻ dụ rắn với đôi mắt lấp lánh. Nhưng vấn đề là anh ta cũng không sai khi nói có thể cô cần tin anh ta. Giờ cô đã thấy rằng quyết định hành động với Slaski là bởi sự thất vọng và sợ hãi, sợ rằng với tất cả những kẻ mới tới Niobe, Charles Merrick đang tuột khỏi tay cô. Cô đã phản ứng lại với tin tức về Slaski một cách bốc đồng, cố gắng giành lại thế thượng phong. Thay vì vậy, tối hôm nay đã xác nhận rõ ràng một chuyện: đây không phải là thế giới của cô. Mọi chuyện cô đã làm cho tới giờ dựa trên ý tưởng là không ai khác biết về khoản tiền. Một khởi đầu trước là lợi thế duy nhất của cô và giờ nó đã biến mất. Cô đã mất một năm để gây dựng Parker thành nguồn tin và để anh ta xác định được Slaski. Trong khi ngài Mắt Lấp Lánh đây đã tìm ra Parker và Slaski chỉ trong một đêm. Một đêm.

“Làm sao anh thậm chí biết là phải theo Parker?” Cô quan sát anh cân nhắc sẽ trả lời câu hỏi thế nào.

Cuối cùng, anh đội chiếc mũ bóng chày lên và nói, “Vì cô là Chelsea Merrick.”

Cô đã không nghe tên thật của mình năm năm rồi. Tim cô đập thình thịch trong ngực. “Tên tôi là Lea Regan.”

Anh phớt lờ lời cô vừa nói. “Tôi phải thừa nhận đấy, lúc đầu tôi đã nghĩ rằng cô đang làm việc cho cha cô, nhưng sự thật thì không phải thế. Đúng thế không?”

“Anh là ai?”

“Coi nào, tôi hiểu việc cô đang tức giận. Cô biết về số tiền đó trước cuộc phỏng vấn, đúng không?”

Cô không nói gì cả, nhưng anh nói tiếp như thể cô đã trả lời.

“Âm thầm tới Niobe. Bao lâu nhỉ? Hai năm trước?”

Làm sao gã biết chuyện đó?

“Đào xới, lập căn cứ. Mua Parker, ông ta là món hời đấy, công nhận. Có lẽ vạch ra một kế hoạch đơn giản, gọn ghẽ để hạ cha cô. Nhưng bởi tất cả những người mới tới, giản dị và gọn ghẽ trở nên xa vời. Hẳn phải đau lắm.”

“Đó là tiền của gia đình tôi.”

“Vậy càng tiện; gia đình cô có số tiền đó.”

“Ông ta không phải là gia đình tôi.”

“Đó là tiền ăn cắp, Chelsea.”

“Lea.”

“Vấn đề với tiền ăn cắp, Lea, là nếu nó bị ăn cắp, sẽ không ai đi báo cảnh sát. Điều đó khiến cha cô là một mục tiêu rất hấp dẫn.”

Cô gật đầu u ám. “Anh đề nghị gì?”

“Cô nghĩ cha cô sẽ làm gì vào ngày ông ta ra tù?”

“Bay tới một nước không bị dẫn độ.”

“Tôi cũng nghĩ thế. Có muốn ngăn ông ta lại không?”

Muốn hơn tất cả mọi thứ trên thế giới này. Sự thật là cô không quan tâm gì tới tiền cả. Cô chỉ muốn Charles Merrick phải trắng tay. Trắng tay thật sự. Trở nên cơ cực. Đó là một từ thật đẹp. Và cô muốn Charles Merrick biết ai đã làm chuyện đó. Cô muốn hắn biết đó chính là con gái hắn. Cô muốn điều ấy hơn bất cứ điều gì. Vậy nếu gã này giúp cô có cơ hội đó, thì cứ thế đi.

“Tên tôi là gì?” Cô hỏi.

“Lea Regan, như tôi biết.”

“Còn tên anh?”

Anh rút ví ra và đưa cho cô bằng lái xe. Nó ghi là “Robert Quine.”

“Tên tôi là Gibson Vaughn,” anh nói.

“Rất vui được biết anh, Robert.”

Họ bắt tay qua chiếc bàn.

“Mừng vì chúng ta đã dàn xếp xong,” anh nói.

“Vậy nếu điện thoại của Slaski vô giá trị, làm sao chúng ta tìm ra được Merrick đang gọi ai?”

“Tôi đang lập một kế hoạch.”

“Chúng ta không có nhiều thời gian.”

“Cho tôi tới sáng ngày mai.”

Cô nhìn điện thoại của mình. “Giờ là sáng mai rồi.”

“Đón tôi ở khách sạn lúc chín giờ.”

“Tức là ba tiếng nữa.”

“Như cô nói đấy, chúng ta không có nhiều thời gian.”

Sau câu đó, anh ta đứng lên khỏi bàn và đánh thức người đi cùng. Khi họ đã đi, Margo vào và ngồi xuống ghế của anh ta. Chị nhìn trầm ngâm, không phải là một biểu cảm mà Lea thường thấy ở sếp mình.

“Chúng ta cần nói chuyện.”

Lea đã chờ sẵn, trông đợi Margo vặn vẹo cô để đòi phần chia lớn hơn. “Chuyện gì?”

“Vậy là tôi đã đứng trước nhà một người đàn ông vào bốn giờ sáng với một cây gậy bóng chày và mặt nạ trượt tuyết. Nếu hai gã đó không ngăn chúng ta lại, tôi hẳn đã đột nhập vào căn nhà đó với cô. Ơn Chúa là họ đã làm thế, cô biết chứ? Xin lỗi, Gilmore, nhưng tôi rút lui. Không thể làm chuyện này được. Có thể tôi sẽ giữ được quán bar, có thể không, nhưng tôi sẽ chấp nhận rủi ro đó. Cô biết chứ?”

Lea gật đầu. “Được.”

“Cô cũng nên rút đi.”

“Sao cơ?”

“Tôi không biết tất cả những chuyện gì đang diễn ra. Không muốn biết. Nhưng chuyện này sẽ không có kết cục tốt đâu. Cô phải biết điều đó.”

Lea nhún vai, quá mệt mỏi với cuộc nói chuyện này bởi cô đã tự nói với mình như thế suốt hai năm qua.

“Làm việc cho tôi không tệ tới mức cô phải tự lao vào chỗ chết đấy chứ?”

Lea mỉm cười với câu đó. “Cảm ơn, Margo. Thật đấy.”

Margo ngồi lại và thở dài. “Nhớ khóa cửa trước khi cô đi.”