← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 23

Phải mất vài giờ, Gibson và Lea mới đi hết chu vi nhà tù. Họ đi trong rừng và không để bị nhìn thấy; đây là đất công, nên họ không phạm pháp, nhưng họ ăn mặc như những người đi bộ đường dài phòng khi bị chặn lại. Anh dùng cột sóng trên điện thoại để vẽ ra đại khái một bản đồ độ phủ sóng xung quanh nhà tù. Một máy đo sóng sẽ cung cấp bức tranh chính xác hơn, nhưng thứ đó tốn ba trăm đô-la và họ cần tiết kiệm khoản ngân quỹ còm cõi bốn nghìn đô-la của Birk.

Có lẽ đã lần thứ hai mươi kể từ hôm qua, anh nhìn vào tin nhắn thoại của Nicole. Anh vẫn chưa đủ tự tin để nghe tin nhắn đó. Thay vì thế, anh chỉnh lại chiếc mũ bóng chày trên đầu và hướng lên đỉnh đồi cùng Lea. Họ đều đã có một đêm dài và suốt một nửa hành trình leo núi, họ ở trong trạng thái mụ mẫm, không nói gì nếu không cần thiết. Gibson biết ơn vì Swonger đã không đi theo; gã đã không có năng lượng để lèm bèm sáng nay.

Ở trên đỉnh đồi, Lea đứng nhìn chằm chằm vào nhà tù qua những hàng cây.

“Lần cuối cùng cô gặp ông ta là khi nào?”

Cô không cảm thấy anh đứng ở đó và chùn lại khi nghe tiếng anh. Cô nhìn anh như thể anh bắt gặp cô đang khỏa thân.

“Tôi đói rồi,” cô nói. “Đưa tôi bản đồ.”

Cô tiếp quản bản đồ và ghi nhanh những ghi chú của anh khi anh giải thích chúng cho cô. Cô cũng bắt đầu hỏi về kế hoạch của anh, mà tới giờ anh chủ yếu là né tránh vì lý do đơn giản là anh không có kế hoạch nào cả. Không, điều đó không hoàn toàn đúng; anh có rất nhiều ý tưởng, nhưng tất cả những ý tưởng đó đều tốn kém hơn rất nhiều so với khoản tiền mặt hạn hẹp họ có trong tay. Tuy nhiên, không chóng thì chầy, Lea sẽ muốn những câu trả lời mà anh không có và rồi cô sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thử vận may với Slaski với hy vọng Swonger sai về vụ thẻ SIM.

Đã quá trưa khi họ trở lại xe của cô. Gibson trải bản đồ ra trên nắp ca-pô và nghiên cứu nó. Nó xác nhận những gì Parker đã nói với họ: sóng điện thoại trong nhà tù rất chập chờn. Tháp phát sóng gần nhất ở xa về phía Tây Nam, hướng Niobe và nguyên góc phần tư phía Bắc là góc chết. Họ đi ngang một khoảng trống giữa tháp phát sóng và nhà tù, nơi anh có thể dựng thiết bị lên và có lý do hợp lý là họ đang cắm trại nếu bị phát hiện. Đó là nơi hoàn hảo cho những trù tính của anh. Thật không may, những trù tính đó đòi hỏi một phần cứng hết sức đắt đỏ không dành cho những nhu cầu dân sự, ngay cả nếu anh có đủ tiền. Lea hỏi anh về kế hoạch lần nữa, nhưng anh trì hoãn bằng một câu trả lời mơ hồ rằng anh phải suy xét kỹ hơn.

“Vậy là anh chẳng có quái gì hết. Đúng không?”

Anh liếc nhìn cô qua nắp ca-pô chiếc xe và cười khúc khích. “Không, trừ khi cô có nửa triệu đô đang cất giấu ở đâu đó.”

“Chúng ta có phải là đối tác không, hay chuyện xảy ra tối qua chỉ là một cú lừa?”

“Là đối tác,” anh xác nhận.

“Vậy đừng lừa tôi nữa.”

Anh thực sự thích cô.

Họ đã đi được nửa đường trở về thị trấn thì Lea lại lên tiếng. “Anh biết ông nội tôi là một bác sĩ phẫu thuật không? Giám đốc một bệnh viện ở Connecticut. Bà nội tôi đã thành lập bốn cơ sở từ thiện khác nhau. Họ qua đời cách nhau một năm.”

“Có, tôi có đọc về họ.”

“Tất nhiên, không có tiền của cha mẹ tôi, nhưng họ giàu. Để dành tiền trong một quỹ tín thác để trả cho việc học hành của tôi. Chúng tôi không cần, nhưng tôi là đứa cháu duy nhất trong nhà và cử chỉ đó là quan trọng với họ. Tôi chưa bao giờ thực sự cảm ơn họ vì điều đó. Tôi chưa bao giờ cảm ơn bất cứ ai vì bất cứ chuyện gì khi đó. Trời, tôi ước gì mình đã làm thế.”

“Cô chỉ là một đứa trẻ.”

“Phải, đằng nào đi nữa, họ muốn cha tôi là người điều hành quỹ tín thác và sau khi nhà chức trách phong toả tất cả, đó là khoản tiền hợp pháp duy nhất còn lại. Ông ta đã van nài đầy nước mắt, thề rằng ông ta là nạn nhân của một cuộc săn phù thủy, rằng ông ta sẽ được miễn tội và mọi chuyện sẽ trở lại như trước. Nhưng ông ta cần khoản tiền đó. Tôi yêu ông ấy, tôi đã chúc phúc cho ông ấy, cảm thấy tự hào vì có thể giúp. Sau này mới biết, ông ấy đã rút hết quỹ tín thác vài tuần trước khi ông ta hỏi. Tất cả là một lời dối trá.” Cô chạy vào chỗ đậu xe của khách sạn và đậu xe lại. “Vì vậy, không, tôi không có nửa triệu đô ở đâu cả.”

Swonger, ngồi trên thùng rác với một lon Red Bull, nhảy xuống và gặp họ ở chỗ chiếc xe.

“Có chuyện,” Swonger nói.

“Chuyện tốt hay chuyện xấu?”

“À, không phải chuyện tốt. Nhớ mấy thằng ở trên tầng năm không? Phong toả toàn bộ tầng đó. Không cho ai lên đó. Giờ không chỉ có bốn tên. Hai tên nữa bên ngoài thang máy. Một tên ngồi ở sảnh. Có thiết bị đeo tai để nói chuyện với nhau.”

“Họ có vũ khí không?”

“Ồ, chúng có dây đeo súng. Canh gác ai đó.”

“Ai?” Lea hỏi.

“Không biết. Vào qua chỗ đưa hàng. Chưa bao giờ thấy bọn nó. Nhưng nó vũ trang nặng. Chiếc Sherman của bọn nó đấy.” Gã chỉ vào một chiếc SUV đen khổng lồ với biển số vùng Texas.

Nhạy đấy

“Chúng ta sẽ làm gì đây?” Swonger hỏi.

“Tắm trước đã.”

“Hai người chín mềm ra rồi,” Swonger nhất trí.

Họ nhất trí gặp nhau trong phòng của Gibson sau một tiếng nữa.

Jimmy Temple đứng đằng sau bàn tiếp tân và chào đón Gibson trở lại khách sạn, nhưng nụ cười của ông gượng gạo và mỏng manh. Đã không còn ánh lấp lánh trong mắt ông nữa, đôi mắt đang liếc về bên trái Gibson. Gibson nhìn theo và thấy một người đàn ông có vẻ là dân Latin với chiếc cằm bạnh khiến gã lúc nào cũng có vẻ giận dữ. Tóc gã dài ở trên, ngắn ở hai bên và chải ngược bóng mượt về phía sau. Nếp quần bộ vét của gã vừa mới là và giày bóng lộn với sự chú ý tỉ mỉ vào chi tiết. Gibson nhận ra gã đã ở Toproll tối qua. Gã đàn ông ngồi đó đọc một tờ báo. Gã sột soạt khép tờ báo lại và nghiên cứu Gibson, người đang lấy làm mừng vì đã ăn mặc như một khách du lịch vừa trở về sau chuyến đi bộ đường dài - ngay cả anh cũng tự thấy bản thân không có gì đáng chú ý. Ở thang máy, Gibson liếc nhìn lại. Người đàn ông đã di chuyển tới bàn phía trước, nơi gã lướt qua danh sách phòng trong khi Jimmy Temple đứng đó lặng lẽ và bối rối. Gibson thấy có vẻ như khách sạn Wolstenholme đã có ban quản lý mới.

Trên phòng mình, Gibson mở máy tính xách tay ra và dùng bộ thu phát không dây để đăng nhập vào Marco Polo, một trong hàng chục trang chợ đen đã mọc lên lấp đầy khoảng trống mà Silk Road bỏ lại. Xài tiền Bitcoin và được bảo vệ bởi mã hóa Tor, nó bán bất kỳ thứ gì và tất cả mọi thứ: ma túy, vũ khí, thẻ tín dụng ăn cắp. Chính ở đây anh đã mua nhân thân của Robert Quine, nhưng công nghệ mà anh tìm kiếm ở một tầm mức hoàn toàn khác. Nhưng anh còn lựa chọn nào nữa chứ? Cho tới giờ, cảm hứng vẫn chưa hồi đáp anh. Anh đã để lại những tin nhắn mã hóa với một vài chỗ bán lẻ có thể có thứ thiết bị cực cao cấp đó và đăng xuất, cảm thấy thật nản lòng.

Anh tắm một lúc lâu và suy nghĩ về mức độ cạnh tranh mà họ phải đối mặt vì số tiền của Merrick. Với hầu hết các tay chơi, kế hoạch chung sẽ là bắt Merrick sau khi gã ra tù, khiến việc Gibson tìm thấy số tiền trước và bỏ mặc họ đấu đá tranh giành Merrick càng quan trọng. Điều đó đưa anh trở lại với chiếc máy theo dõi tín hiệu điện thoại Stingray. Anh không thể nghĩ được cách gì khác để chặn cuộc gọi của Merrick cho đối tác của gã bên ngoài.

Có tiếng gõ cửa. Gibson quấn khăn tắm quanh người, để Swonger vào, rồi trở lại phòng tắm. Trong gương, Gibson tỉa râu và cạo sạch những chỗ mọc lởm chởm. Khi đã xong, anh lấy ngón tay vạch bộ râu ra và kiểm tra vết sẹo ở cổ. Anh hy vọng theo thời gian nó sẽ mờ dần, nhưng dưới những ngón tay của anh nó vẫn nổi rõ: một lời nhắc xấu xí về việc anh suýt đã đi theo cha mình ra sao. Anh không quan tâm tới râu, nhưng anh cần phải quen với nó, vì anh vẫn chưa sẵn sàng mang theo những vết sẹo đó như một thứ khiến anh tự hào.

Anh nghe tiếng ti-vi ở phòng bên cạnh. Anh mặc quần áo và thấy Swonger đang nằm ườn ra trên giường, đầu gối lên mấy chiếc gối, lướt nhanh qua các kênh để xem có gì.

“Ra khỏi giường tôi.”

“Có sao đâu? Người ta đằng nào trả thay ga giường.”

“Ra khỏi đó ngay.”

Swonger nghĩ một chút, rồi với sự chậm chạp đầy chất kịch, đứng lên và ngồi xuống ghế. Mọi thứ với gã là một cuộc thử thách ý chí. Đó là cách duy nhất Swonger biết khi đối phó với thế giới. Gibson hiểu điều đó tới từ đâu - việc gã không thể lùi bước trước bất kỳ thách thức nào, dù là chuyện vụn vặt - nhưng nó có nghĩa là Gibson phải để mắt tới gã. Nếu anh để Swonger nằm trên giường của anh lúc này, tay cựu tù sẽ khó kiểm soát hơn nhiều khi có chuyện quan trọng. Đó là những chi tiết vụn vặt trong trật tự của việc làm người.

Gibson vạch ra một bộ quy định mới cho họ. “Từ giờ trở đi, chúng ta không biết nhau. Điều đó có nghĩa là chúng ta ăn riêng. Chúng ta người đến kẻ đi, không bao giờ cùng lúc. Đừng nói chuyện với tôi ở nơi công cộng. Chúng ta chỉ liên lạc bằng tin nhắn, trừ khi chúng ta chắc chắn là chúng ta ở chỗ riêng tư. Chúng ta gặp nhau ở đây mọi buổi sáng. Điểm lại mọi chuyện.”

“Ngầu đấy. Rất Tôn Tử.”

“Tôn Tử?”

“Sao chứ? Tôi biết đọc mà. Cuốn Binh pháp Tôn Tử có khoảng sáu mươi trang thôi, chó chết. Có một ông già trong tù cho tôi cuốn sách của lão chỉ với một bao Marlboros. ‘Giả vờ yếu, kẻ thù sẽ trở nên kiêu ngạo.’ Tôn Tử ngầu lắm.”

Đây không phải là lần đầu tiên Gibson bất ngờ với những khoảnh khắc đầy tri kiến của Swonger. Lại có tiếng gõ cửa và Gibson để Lea vào phòng. Tóc cô vẫn còn ướt, cột vội thành đuôi gà.

“Vậy anh có gì rồi?” Cô hỏi.

Gibson vạch ra kế hoạch của anh. Lea và Swonger lắng nghe trong sự im lặng say mê cho tới khi Gibson đi tới điểm tối quan trọng.

“Stingray là cái quái gì vậy?” Swonger hỏi.

Gibson giải thích cách hoạt động của nó.

“Chà, thứ đó hợp pháp sao?”

“Không phải cho dân sự. Chỉ dành cho chính quyền.”

“Và chúng ta cần thứ đó hả?” Lea nói.

Gibson gật đầu. “Đó là cách duy nhất, nhưng chúng ta khó lòng kiếm được một cái.” Anh nói giá với họ.

Swonger huýt sáo. “Chó chết, anh không nghĩ chuyện vụn vặt nhỉ.”

“Lý tưởng là thế, nhưng sự thật là không còn cách nào. Chúng ta sẽ phải quay lại với kế hoạch của Lea. Tìm được cách để lấy thẻ SIM từ người Merrick mà ông ta không biết. Có lẽ Parker có thể…”

“Tôi nói với anh rồi, không làm được đâu,” Swonger ngắt lời. “Merrick sẽ giữ rịt lấy nó. Có lẽ khâu nó vào gấu áo tù của hắn để nếu hắn bị lục soát, hắn có thể bẻ nó làm đôi phòng ngừa. Tìm cách có một cái khác sau này dễ hơn. Toàn bộ khoảng thời gian đó Merrick chưa bao giờ bị bắt với nó đúng không? Vậy thì hắn thật sự rất cẩn trọng đấy.”

“Tôi đồng ý với Gavin,” Lea nói. “Phải có cách khác.”

Gavin? Gibson đang đợi cơn cuồng nộ không tránh khỏi từ Swonger về tên gã, nhưng chẳng có chuyện gì. Thay vì thế, Swonger có vẻ hài lòng vì ý kiến của gã được coi trọng.

“Cách duy nhất còn lại là Stingray,” Gibson nói.

Swonger hỏi liệu anh có tuyệt đối chắc chắn là Stingray sẽ có tác dụng.

“Có đấy. Tôi sẽ cần phải điều chỉnh một chút, nhưng nó sẽ có tác dụng.”

“Để tôi gọi một cuộc điện thoại,” Swonger nói. “Có thể tôi biết một gã đấy.”

“Là ai?”

“Bạn tôi - Truck.”

“Truck nào cơ?”

“Truck Noble.”