CHƯƠNG 24
Có vẻ Truck Noble điều hành một đội nhỏ ngoài khu vực bờ biển Virginia và nếu không có lý do tốt thì sẽ không vượt qua đường biên giới bang - và lý do tốt nhất là những xấp giấy màu xanh lục. Thật không may, họ đang thiếu tiền mặt và Truck Noble không quan tâm tới một kế hoạch trả tiền sau. Những lời kêu gọi từ tình bằng hữu của Swonger cũng không giúp ích gì nhiều. Dẫu vậy, Swonger thề gã có thể thuyết phục Noble gặp họ.
“Tôi chỉ cần thêm chút thời gian. Tôi và Truck, chúng tôi chơi với nhau lâu rồi.”
“Chưa đủ lâu,” Gibson nhận xét. “Này, sao anh không đi chết đi?”
Gibson trở lại với việc lướt các trang chợ đen mà không gặp may chút nào.
Lịch mới của họ là gặp nhau ở căn hộ của Lea phía trên Toproll mỗi tối sau ca của cô để điểm lại tiến triển của họ. Họ không nói gì nhiều. Họ chẳng có tiến triển gì ngoài buồn chán. Lea và Gibson đều mất dần tin tưởng vào tay Truck Noble huyền thoại. Thay vì thế, họ dành ngày càng nhiều thời gian cố gắng tìm cách lấy được thẻ SIM của Merrick, vốn chủ yếu bao gồm việc Lea và Gibson vạch ra kế hoạch lấy nó từ Merrick ở trong tù và Swonger thì chỉ ra những lỗ hổng của kế hoạch đó. Thêm một trận cãi cọ khác.
Nhưng nguồn cơn sự căng thẳng thật sự phủ bóng xuống họ là vị khách bí ẩn ở tầng năm khách sạn. Không ai trong thị trấn biết những kẻ nào đang ở trên đó. Jimmy Temple biết, nhưng ông đã bán mình cho quỷ dữ và không nói gì. Tuy nhiên, thái độ của ông vẽ ra một bức tranh ảm đạm, ông trở nên hoảng hốt bồn chồn, mắt đầy vằn đỏ, một đường râu bạc lởm chởm chạy ngang cằm, như thể ông không ngủ được mấy ngày qua - vẻ ngoài của một người tử tế biết nhiều hơn ông muốn biết. Ngay cả việc dọn phòng cũng bị cấm trên tầng năm. Đồ ăn được một binh đoàn vệ sĩ đưa lên, cũng là những người thu dọn ra giường và khăn mỗi sáng.
Trong một thị trấn thiếu những tin đồn thổi hấp dẫn, tầng năm khách sạn đã trở thành câu chuyện hàng đầu. Có cảm giác như một sự lăng nhục cá nhân khi nguyên một tầng khách sạn được đặt cho một vị khách. Đó là kiểu thái quá chỉ gợi lại Niobe về tình trạng nợ nần đời đời của thị trấn, khuấy lên sự căm ghét. Sự căm ghét và tò mò về nhân thân vị khách ở tầng năm mưng mủ trong trí tưởng tượng của Niobe. Và như mọi người hâm mộ phim kinh dị đều biết, trí tưởng tượng của con người là kẻ thù tồi tệ nhất của họ.
Hầu hết buổi tối ở Toproll đều có những câu chuyện khi say xỉn về việc đối mặt với đám vệ sĩ và đòi giải thích, nhưng bất cứ khi nào các tay vệ sĩ tới, những kẻ ăn to nói lớn biến đâu mất hết. Những tay vệ sĩ thích bàn ở cạnh cửa ra vào và bất kỳ ai ngồi ở đó sẽ dọn chỗ ngay lập tức khi họ tới, quán bar im ắng và sưng sỉa cho tới khi họ đi. Một điều nữa mà các vị khách của Niobe mắc nợ thị trấn.
Gibson không ngạc nhiên trước phản ứng của thị trấn: những tay vệ sĩ tỏa ra sự chuyên nghiệp, không-được-lộn-xộn và chắc chắn không lắm lời. Gibson cũng cảm thấy những ánh mắt hiếu chiến nhắm vào anh và đã thôi ghé Toproll trừ lúc đóng cửa. Anh có thể không thuộc về tầng năm, nhưng anh cũng không phải dân ở đây và giống như các tế bào bạch cầu, dân địa phương cảm thấy một nhu cầu không phân biệt loại trừ bất kỳ và mọi vật thể ngoại lai khỏi người họ. Rốt cuộc, sự căng thẳng tích tụ ở Niobe cần nơi giải tỏa. Những vụ ẩu đả trong quán bar tăng lên, rồi trộm vặt và những cuộc gọi báo bạo hành gia đình nữa và phòng giam những kẻ say xỉn chật kín gần như mỗi đêm.
Cảnh sát trưởng Niobe Fred Blake là một người đàn ông da trắng gầy gò cuối tuổi sáu mươi mà đặc điểm điển hình là sự mệt mỏi chán chường với thế giới này. Biểu cảm thường trực của ông là cái lắc đầu gần như không thể nhận ra của một người đàn ông không thể tin nổi sự bất lực xung quanh mình. Bất chấp là cảnh sát trưởng của đồn cảnh sát chỉ có một người, Fred di chuyển với tốc độ và theo ý muốn của riêng ông. Nếu thị trấn không thích, thì họ phải chi thêm tiền và thuê cho ông vài người phó. Cho tới giờ thị trấn cũng không phản hồi thách thức của ông. Ba mươi năm trong quân đội làm điều phối viên vận tải - quản lý rõ ràng đã hình thành triết lý của ông về chấp pháp. Công việc của ông là duy trì hoạt động của thị trấn. Một số cảnh sát trưởng ghét sự can thiệp từ bên ngoài, nhưng theo Margo, Fred Blake sẽ là người đầu tiên gọi cho cảnh sát liên bang trong những dịp hiếm hoi có chuyện gì đó xảy ra vượt thẩm quyền của ông. Thật không may, một phòng giam đầy những kẻ say xỉn không thể giải thích cho việc gọi điện cho cảnh sát bang. Vậy thì phải làm gì đây? Tay cảnh sát trưởng đã đi xa tới mức suy xét việc đóng cửa Toproll trong một tuần tới khi mọi người đã ổn định lại. Nhưng chuyện đó không ổn lắm.
“Thay vì đe dọa chúng tôi, những người sống ở đây, ông cần tới khách sạn kia và…” Già Charlie lên tiếng.
“Và sao?” Viên cảnh sát trưởng đốp lại. “Bắt giữ bọn họ vì làm các người nổi giận à? Vì thuê phòng nhiều hơn họ cần à? Tiêu xài quá tay không phải là tội phạm, theo tôi biết.”
“Còn những phụ nữ thì sao?”
Gibson không phải là người duy nhất để ý tới những cô gái trẻ đã được đều đặn đưa lên tầng năm khách sạn, cứ hai người mỗi lần.
Viên cảnh sát nhún vai trước cả chuyện đó nữa. “Cũng không phạm pháp.”
“Bọn chúng là gái điếm. Ai cũng biết.”
“Ai cũng biết hả? Chà, nếu ai cũng biết, thì tôi có lẽ nên tới đó bắt họ,” viên cảnh sát trưởng nói kèm theo một cái lắc đầu thương hiệu.
Sự căng thẳng trong thị trấn sẽ tiếp tục tăng lên.
Vào ngày thứ hai, Swonger mất liên lạc với Truck Noble. Một tá tin nhắn điện thoại không được trả lời. Gibson không ngạc nhiên. Noble hoặc đã chán hoặc nghi ngờ sự cương quyết của Swonger. Có lẽ gã coi đó là hành động tuyệt vọng, mà đúng như vậy. Tại sao Noble lại mạo hiểm với thỏa thuận một lần mà không giúp gã được nghỉ hưu trên một hòn đảo? Gibson nói đúng như thế và để mặc Swonger cãi nhau với Lea.
Đã quá hai giờ sáng và Gibson không cảm thấy muốn ngủ, nên anh tản bộ dọc theo đường Tarte, hy vọng rằng không khí ban đêm sẽ giúp anh nhìn sáng tỏ hơn. Anh không thấy ai trên đường và thích có cả thị trấn cho riêng mình. Tuy nhiên, cuộc tản bộ ban đêm của anh không kéo dài lâu, chiếc xe tuần tra của cảnh sát trưởng Blake tấp vào bên cạnh.
“Xin chào, cảnh sát trưởng. Tôi giúp được gì ông?”
“Vào xe đi. Tôi sẽ rất cảm kích nếu anh không làm khó tôi chuyện này.”
Chiếc xe tuần tra dừng hẳn lại và Gibson nghe tiếng cửa xe mở ra.
“Vậy là đừng hỏi ông xem chuyện này là gì hoặc liệu tôi có vấn đề gì không? Chỉ đơn giản ngồi vào ghế sau thôi đúng không?”
“Như đã nói, tôi sẽ rất cảm kích.” Bàn tay của Blake sờ nhẹ lên khẩu súng của ông.
Gibson nhìn dọc đường Tarte, bỗng nhiên ước gì có người ở đâu đó. Dù cho Blake có muốn gì, chuyện này là không chính thức. Gibson tò mò muốn biết những nghi ngờ của anh có đúng không. Anh mở cửa ghế hành khách.
“Ngồi sau được rồi,” viên cảnh sát trưởng nói.
Gibson làm như yêu cầu và cánh cửa khóa lại sau lưng anh. Chiếc xe tuần tra quay đầu và lái ngược lại đường Tarte. Họ dừng lại trước khách sạn. Anh ở trong chiếc xe tuần tra trong không tới một phút. Đủ lâu để khiến anh lo lắng, điều anh đoán là mục đích của việc này.
“Vào trong đi,” Blake nói khi cửa xe mở ra.
Trong sảnh, hai người đàn ông ở tầng năm lục soát người anh và dẫn anh tới khu phòng khách hình bầu dục của sảnh. Gibson nhận ra gã đàn ông ở bàn cờ vua là người đang đọc báo trong sảnh vào ngày anh nhận phòng. Gibson ngồi đối diện, bàn cờ trống không - không có nghĩa là họ không đang chơi một ván cờ.
“Tôi tự hỏi… Liệu chúng ta có khởi đầu thuận lợi không?” Người đàn ông thì thầm với giọng Mexico nhẹ. “Tên tôi là Emerson Soto Flores.”
“Robert Quine,” Gibson nói.
“Rất vui được gặp anh, anh Quine. Bởi tính chất chuyến thăm của chúng tôi tới Niobe, tôi đã dành thời gian làm quen với tất cả những vị khách khác thường của khách sạn. Quá nhiều người bọn họ… Không khỏi giả thuyết rằng Niobe phải rất đặc biệt mới thu hút nhiều du khách cùng lúc như thế. Một triển lãm hay lễ hội gì đó. Hay có lẽ là một người nổi tiếng. Một người đáng để ta đi thật xa để được gặp.”
“Có lẽ.”
“Nhưng một người nổi tiếng như thế sẽ không có thời gian để gặp tất cả mọi người. Nên rốt cuộc những ai xứng đáng nhất sẽ được gặp. Một câu hỏi khó trả lời, bởi thế tôi mới quan tâm tới những vị khách ở khách sạn này. Và nếu tôi thành thật, hầu hết họ không xứng đáng, những mối quan tâm của họ quá tầm thường. Đó là lý do tại sao anh ở đây, anh Quine ạ. Bởi vì không hề có anh Quine nào cả và điều đó khiến tôi lo lắng.”
Vẫy tay ra vẻ thất vọng, người đàn ông đặt một chiếc đĩa bạc có kích thước của quả bóng khúc côn cầu lên bàn. “Anh có biết nam châm đất hiếm làm được gì không?”
Trái tim Gibson trùng xuống. “Có. Tôi biết.”
Anh cất giấu bằng lái thật của anh trong két sắt khách sạn. Nam châm đất hiếm là những thiết bị cực kỳ mạnh mẽ có thể phá vỡ két sắt bình thường ở khách sạn trong khoảng mười giây. Để minh họa cho chuyện đó, Emerson Soto Flores đẩy bằng lái xe của Gibson ngang bàn cờ.
“Anh có một lịch sử rất thú vị, anh Vaughn. Tôi thích thú khi đọc những vụ tấn công của anh trên Internet. Nhất là Atlanta. Tuy nhiên, tôi không thể thấy mối liên hệ nào giữa anh và Charles Merrick.”
“Anh là tầng năm hả?” Gibson hỏi.
“Không, nhưng tôi phát ngôn cho bà ấy.”
“Và bà ấy nói gì?”
“Bà ấy nói không có ai đi xa hơn để gặp Charles Merrick. Bất kỳ ai cố gắng can thiệp vào cuộc gặp của bà ấy sẽ phải hối tiếc.”
“Ở quê anh nói thế có phải là đe dọa không?”
“Ở quê tôi, chúng tôi không dọa dẫm, nhưng bản chất phụ nữ là thế, đúng không anh?”
“Chúng ta hẳn đã quen những phụ nữ khác nhau,” Gibson nói.
“Không. Phụ nữ không tin gì ngoài lời nói. Bà ấy hy vọng anh coi trọng lời đe dọa của bà ấy.”
“Còn anh tin chuyện gì?”
“Tôi tin tôi sẽ phải giết tất cả bọn anh,” Emerson nói với sự quả quyết bình thường tới mức Gibson thấy miệng mình khô đi.
“Vậy sao anh còn chuyển thông điệp của bà ấy?”
Emerson cân nhắc câu hỏi. “Cha mẹ anh đều chết rồi, phải không? Mẹ anh chết khi anh còn rất nhỏ.”
“Có vấn đề gì không?”
“Chỉ là một người như anh thì không thể hiểu được phận sự của tôi. Tôi chuyển lời cảnh báo của bà ấy vì tôi phải làm thế.”
Họ nhìn chằm chằm vào mắt nhau như hai con sói gặp nhau trong một khu rừng xa xưa. Gibson không nói gì, nhưng nhận ra rằng đây là cuộc thi đấu mắt anh không nên thắng, anh đã hạ ánh mắt xuống. Anh đếm tới năm và liếc lên trở lại; Emerson đang mỉm cười. Cứ việc cười đi, Gibson nghĩ.
“Tôi vui vì chúng ta đã hiểu nhau.”
“Chúng ta đã xong việc chưa?”
“Tôi thành thật mong là chưa, nhưng tôi nghĩ là… rồi.” Gibson đứng lên để rời đi.
“Thang máy không hoạt động, nên anh sẽ phải đi cầu thang bộ.”
“Có chuyện gì với thang máy vậy?”
“Khách sạn này cũ rồi.” Emerson nhún vai. “Chuyện gì cũng có thể xảy ra, vậy thôi.”
Vào sáng ngày thứ sáu, Lea thức dậy vì một tin nhắn từ Swonger gọi đến gặp gã ở khách sạn. Họ đều đã trao đổi số cho nhau, nhưng tới giờ cô chỉ liên lạc với mỗi Gibson. Tò mò, cô mặc quần áo vào và rót cà phê mang theo.
Dù khách sạn đông khách, khu sảnh có cảm giác hoang vắng kỳ lạ. Bản nhạc nhà thờ Good King Wenceslas vang vọng ghê rợn trong không trung. Hai trong số những người đàn ông của tầng năm ở trong phòng khách ngừng chơi cờ để nhìn qua cô. Một người nói gì đó với người kia mà Lea không nghe được, nhưng cô có thể đoán được từ nụ cười tự mãn trên mặt người đồng sự của gã.
Jimmy Temple hiện ra từ văn phòng với một cái cờ-lê trên tay. “Tìm bạn cô hả?”
“À, phải?”
“Anh ta ở phía sau. Vào đi.”
Lấy làm khó hiểu, Lea đi theo Jimmy dọc hành lang, qua tấm biển “Hỏng” treo cong queo trên cửa thang máy và vào trong bếp. Cô nhìn Jimmy dò hỏi. Kể từ khi đóng cửa nhà ăn năm năm trước, ông đã dùng bếp chủ yếu làm kho và chỉ những người làm phòng mới đi ra phía sau này để dùng cầu thang dành cho họ. Jimmy từng dẫn cô đi xem khách sạn một lần và cho cô xem cầu thang bộ đó, là một phần lịch sử của khách sạn từ thời trước khi có thang máy. Cầu thang có lối ra được giấu kín ở mỗi tầng mà những người dọn phòng một thời dùng để làm việc của họ mà không để khách trông thấy.
Họ luồn lách qua những chồng hộp và quanh một chiếc bàn chuẩn bị đồ ăn ở giữa. Hai chân Swonger thò ra từ dưới chiếc lò nướng đôi, vốn đã bị kéo ra khỏi bức tường. Khi gã nghe tiếng họ, gã ngồi lên và cười nhăn nhở với Lea.
“Anh làm gì đó?” Cô hỏi.
“Đang thử giúp ông Temple sửa bếp lò.”
“Tôi không biết là hai người quen nhau.”
“Chúng tôi không quen,” Jimmy nói, đưa cho Swonger chiếc cờ-lê. “Nhưng bạn cô đã tự giới thiệu hôm nọ và anh ấy đúng là món quà trời ban.”
“Chỉ là phải làm việc gì đó,” Swonger nói và biến mất đằng sau bếp lò.
“Có đúng không?” Cô nói và nhìn chân Swonger, thấy thật buồn cười. “Chuyện đó?”
“Chuyện gì?”
“Anh đã nhắn tin cho tôi.”
“Ồ, phải.” Swonger ngồi thẳng lên. “Có tin từ Truck. Chúng ta sẽ có máy.”
“Chúng ta sẽ có máy? Chỉ vậy thôi sao?”
“Tôi nói với cô rồi. Tôi và Truck đã quen từ lâu.”
Sau đó họ gặp nhau ở căn hộ của Lea để thảo luận về những lựa chọn tiếp theo. Truck Noble đang tới chỗ họ, cuộc gặp dự kiến vào ngày hôm sau ở một công viên bang tại biên giới Virginia-Tây Virginia. Lea tỏ ý nghi ngờ sự thay đổi đột ngột của Truck và Gibson sợ rằng họ rơi vào bẫy. Tuy nhiên, Swonger rõ ràng cảm thấy đã được minh oan và khăng khăng rằng mọi chuyện sẽ ổn, miễn là họ cư xử đàng hoàng và chỉ đi hai người thôi.
“Ít là tốt. Ít thì không có vẻ đe dọa.”
Swonger biết Truck và Gibson biết về công nghệ, nên sẽ là hợp lý nếu hai người họ đi. Lea đồng ý ở lại Niobe và theo dõi tầng năm. Đã quyết định xong, Gibson mang ra mấy chai bia và đề nghị uống mừng. Swonger mở nắp bia đầy háo hức và Lea uống chai của cô, cảm thấy lạc quan hơn bao giờ hết từ khi đọc cuộc phỏng vấn của cha cô.