← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 25

Swonger và Gibson lên đường sớm, hy vọng tới trước Truck và đánh giá được nơi gặp gỡ. Hóa ra đó là một nhà ga trong rừng bị bỏ hoang, một địa điểm lý tưởng để làm ăn. Đủ hẻo lánh để không ai tìm ra thi thể chúng ta trong nhiều tuần nếu mọi chuyện trở nên tồi tệ, Gibson nghĩ một cách thích thú. Swonger, có vẻ ít lo lắng hơn nhiều, lôi một thùng lạnh từ cốp xe ra và mở một lon bia Natty Light. Gã mời Gibson một lon.

“Mới mười giờ sáng, Swonger.”

Swonger không thấy chuyện đó liên quan gì và ngồi lên ca-pô với lon bia của gã và chờ đợi.

Gibson hỏi gã làm sao lại quen Truck Noble.

“Chúng tôi ngồi tù với nhau ở Buckingham.”

“Vì sao anh phải vào đó?”

“Ăn cắp tội nặng. Tôi ăn cắp xe ở Charlottesville và đưa xe tới cho một nhóm ở Richmond. Tiền dễ kiếm.”

“Họ đưa anh tới Buckingham vì tội đó sao? Anh có cướp xe của họ không?”

“Không, trời, đâu cần làm thế. Tất cả bọn nó chẳng phải đều là lũ học đại học vô dụng đó sao? Sẽ dễ hơn nếu bám đuôi bọn nó về nhà và lấy xe khi chúng đang ngủ. Rất nhiều chiếc xe đắt tiền của họ ở bãi đậu xe của trường. Xếp hàng như Giáng sinh. Không cướp bóc gì cả.”

“Vậy thì sao anh bị bắt?”

“Vì chuyện vớ vẩn. Đó là một chiếc Porsche Cayenne rất đẹp. Mọi chuyện suôn sẻ - chỉ trong hai phút, chắc chắn là thế. Nhưng một thằng ngu thích chõ mũi vào chuyện người khác đang đè một em trong đội cổ vũ ở ghế sau một chiếc Tahoe cuối đường. Nó thấy tôi phá cửa và gọi 911 báo.”

“Chuyện gì xảy ra sau đó?”

“Chưởng lý bang đề nghị với tôi một thỏa thuận - ở St. Brides, nếu tôi khai ra nhóm tiêu thụ.” Swonger mở một lon bia khác. “Nhưng tôi không chỉ điểm, nên tay chưởng lý tống tôi tới Buckingham. Nhóm tiêu thụ ở Richmond giới thiệu tôi với Truck trong tù. Vì biết ơn, anh thấy không, vì họ biết tôi không chỉ điểm. Truck là trợ thủ của tôi.”

“Trợ thủ?”

Swonger nghĩ xem nên giải thích thế nào. “Truck yểm trợ tôi. Tôi chỉ là một thằng gầy gò, chó chết. Mười bảy tuổi. Không có băng đảng. Không tiền án. Không tiền sự. Tôi chắc chắn sẽ trở thành cu li trong chưa đầy hai phút. Truck chỉ cho tôi nhiều thứ. Bảo đảm là cặp mông trắng gầy gò của tôi không bị đụng đến. Đám Aryan không thích tôi qua lại với một người anh em da đen, nhưng tôi chẳng ưa gì lũ da trắng quyền lực đó. Và không ai dám giỡn mặt Truck.”

Swonger nói ra cái tên đó với sự tôn sùng. Không hề giống với Swonger mà Gibson biết. Điều đó khiến anh tự hỏi Truck Noble có gì đặc biệt không.

Swonger đã giúp anh không phải nêu câu hỏi.

“Vậy là về Truck… Anh ấy không có chất triết học. Anh ấy như một con bò mộng. Anh ấy mà thấy có người vẫy thứ gì với anh ấy, anh ấy sẽ không hỏi tại sao. Anh ấy sẽ đập anh chỉ vì anh nghĩ tới việc thiếu tôn trọng anh ấy, hiểu ý tôi không? Vì vậy hãy đàng hoàng và đừng chọc ngoáy anh ấy như kiểu anh thường làm.”

“Tôi tổn thương đấy.”

“Phải, chính kiểu đó đó. Tôi nói với anh rồi, anh ấy không ưa kiểu bày tỏ thái độ đó. Nhất là với những gã da trắng. Nên có lẽ cứ để tôi đảm trách phần ăn nói.” Swonger nhìn lại Gibson lần nữa để đánh giá xem anh có nghe gã nghiêm túc không. “Anh không phải đồ phân biệt chủng tộc chứ hả?”

“Vốn dĩ là tôi không có ý như vậy.”

“Vậy thì có lẽ chúng ta sẽ ổn. Nhưng nếu anh cảm thấy muốn nói điều gì đó phân biệt chủng tộc thì cứ tự chĩa súng vào mồm. Không đáng đâu.”

“Tôi sẽ cố gắng hết sức.”

“Biệt danh của anh ấy là Truck. Là xe tải.”

“Tức là anh ta to lớn.”

“Ban đầu là thế. Nhưng anh biết là khi anh gặp một gã to lớn, anh sẽ nghĩ, à, ít ra mình có thể chạy nhanh hơn nó? Điều đó thật đáng khích lệ. Vấn đề là không ai chạy nhanh hơn Truck.”

“Chơi bóng bầu dục hả?”

“Họ muốn anh ta chơi, nhưng mẹ anh ta không cho.”

“Sao lại thế?”

“Chấn thương đầu. Bà Noble là y tá, nên mới như thế. Các huấn luyện viên năm nào cũng xin xỏ, nhưng bà không chịu. Không ai chạy nhanh hơn Truck và không ai lay chuyển được bà Noble, bà không muốn bị lay chuyển.” Gã ném lon bia rỗng xuống bãi cỏ. “Họ đang ở nơi quái quỷ nào rồi?”

Gibson kiểm tra thời gian. Noble đến muộn. Swonger lại đi đái trong các bụi cây, trở lại, rồi mở một lon bia nữa. Tới lúc điện thoại của Swonger rung lên báo tin nhắn, một đống lon bia rỗng đã vương vãi khắp nơi quanh chân gã. Cuộc gặp vẫn diễn ra, nhưng ở một địa điểm mới cách đó khoảng mười lăm phút. Tin nhắn cho họ mười phút. Swonger tới đó trong bảy phút.

“Anh nghĩ tại sao họ lại đổi chỗ?” Swonger hỏi.

“Noble không tin chúng ta. Điểm ban đầu là để xem liệu chúng ta có bẫy họ không. Họ có lẽ đã theo dõi chúng ta.”

“Mẹ, gớm thật.”

Đó là một trò thông minh của Noble. Địa điểm mới là một đường mòn công viên hai bên đầy cỏ dại mở ra một khoảng đất trống. Gibson cũng không thấy ai ở đó. Cảm giác tồi tệ lại xuất hiện nơi sống lưng anh.

“Coi nào,” Swonger hét lên, lao tới trước. “Tôi phải làm gì để được tin tưởng đây?”

Như thể để trả lời, một chiếc Panel van màu xám đậu lại ở bãi đất trống đằng sau họ và dừng lại ngay trước xe họ. Nếu cuộc gặp không như ý, họ sẽ mắc kẹt. Một người phụ nữ da ngăm đen ra khỏi chiếc xe tải, có lẽ cao khoảng hơn mét rưỡi và nặng khoảng bốn lăm, bốn sáu cân. Cô ả không thể hơn hai mươi mốt tuổi. Sau tất cả những quảng cáo của Swonger về Truck, sự xuất hiện của cô ả gần như là một nỗi thất vọng. Ả chỉnh lại chiếc quần soóc jean quá khổ, ống quần dài tới tận bắp chân, mấp mé chạm vào đôi ủng nhà binh đã sờn rách. Bộ đồ của ả hoàn tất với chiếc áo thun không tay màu cam, lỗ tay áo dài tới tận eo, để lộ chiếc áo lót màu tím lập dị. Hai bên đầu ả cạo trọc, để lại một chỏm tóc dựng đứng kiểu Mohawk ở đỉnh đầu.

“Ôi, không hay rồi,” Swonger nói.

“Trông không giống một cái Xe Tải lắm.”

“Đó là em gái Truck, Deja.” Swonger đã nói về Truck đầy kính trọng; giờ thì gã nghe hoảng hốt thật sự. “Cô ấy làm gì ở đây chứ? Còn nhớ những gì tôi nói về Truck không? Cô ấy còn tệ hơn. Tệ hơn nhiều. Đừng làm gì ngu ngốc đấy.”

“Nào, nói đi. Tôi không ở đây cả ngày được đâu,” Deja nói như thể họ là người bắt ả phải đợi.

Cả hai người họ ra khỏi xe.

“Chào, Deja. Truck và Terry đâu?” Swonger hỏi. “Tưởng là chúng tôi sẽ gặp họ chứ.”

Deja Noble chỉnh lại cặp kính râm quá khổ. “Không tới được. Nhưng khi tôi nghe người bạn đã thất lạc từ lâu của gia đình, Gavin Swonger, muốn gặp anh hai tôi ư? Chà, chuyện đó sưởi ấm trái tim tôi đấy. Không thể bỏ qua cơ hội đoàn tụ, nhỉ? Khỏe không, Swong?”

“Được rồi, tôi tưởng…”

“Câm miệng,” Deja quát. “Mẹ kiếp, anh quá ngu ngốc với thế giới này. Giờ… Tôi biết anh có mang súng. Giờ bỏ nó ra và ném nó xuống đất.”

Swonger định phản đối.

“Anh bạn, tôi không nhắc lại đâu.” Deja kéo áo phông lên để lộ bao súng ngắn. “Tôi là một người đầy yêu thương, nhưng súng đạn vô tình, hiểu ý tôi không?”

Swonger ném khẩu súng của gã xuống chân Deja.

“Tới lượt anh,” ả nói với Gibson.

“Tôi không mang súng.”

“Thật sao?”

Gibson nhấc áo phông của anh lên và chậm rãi quay một vòng tròn.

Deja nhìn anh cảm thương. “Tới một cuộc gặp mà không mang súng sao? Tưởng tôi là loại bỏ đi sao? Anh không tôn trọng tôi hả?”

Gibson cảm thấy bản thân đang bị thổi phồng. Ả nhìn từ anh sang Swonger rồi lại nhìn lại, cố gắng cân nhắc điều gì đó.

“Anh tính cài bẫy anh tôi hả, Swonger?” Ả nói. “Phải vậy không?”

“Cái gì? Không!”

Ngay cả Gibson cũng không tin gã. Deja bước lên một bước và rút súng ra.

“Không cần phải làm thế,” Swonger nói.

“Ồ, cần đấy, nhất là khi mấy gã ăn trộm xe da trắng bẩn thỉu nhỏ con chỉ biết anh tôi có một lần trong tù bỗng nhiên lại gọi điện, muốn dàn xếp để có một thiết bị lớn. Và bảo tôi không cần phải đoán chuyện đó là gì sao? Tự hỏi liệu bản chất tin người của anh tôi không bị lợi dụng đấy chứ?”

“Mọi chuyện thậm chí không phải thế. Chuyện này là sòng phẳng. Anh ta cần chiếc máy đó.” Swonger chỉ Gibson.

“Ồ và tôi phải tin rằng hai người là bạn hả?”

“Tại sao không?”

“Một chuyện thôi, anh ta còn đủ răng.”

“Chúng tôi không phải bạn bè gì cả. Cô phải tin tôi,” Gibson phân trần.

“Tôi còn gần đủ răng mà,” Swonger nói, lái câu chuyện sang hướng chẳng liên quan gì.

“Vậy thì sao…? Các anh là đối tác làm ăn hả?” Ả hỏi. “Tôi phải tin điều đó hả? Làm ơn đi. Kể chuyện đêm khuya hả. Kể với tôi rằng các anh lại đi ăn cắp xe nữa và muốn dàn xếp với nhà Noble để cứu mạng chó các anh hả. Và sau tất cả những gì anh trai tôi đã làm cho anh…” Có một sự giận dữ lạnh lùng trong giọng nói của cô ả khi cô tiến về phía trước và chĩa họng súng vào trán Swonger như ngón tay lạnh lùng của Chúa, buộc gã phải quỳ xuống.

Ả sẽ giết anh ta và tiếp theo là mình. Gibson tin chắc điều đó cho tới khi anh thấy ả nhìn anh trừng trừng, với những tính toán và ý đồ lộ ra trong mắt.

“Anh là cảnh sát hả?”

“Không.”

“Vậy thì sao anh biết thằng ngu này?”

“Hammond Birk.”

“Ông thẩm phán mất trí hả?”

“Phải. Tôi nợ ông ấy.”

“Sao mà nợ?”

“Đó là chuyện cá nhân giữa tôi và ông ấy.”

“Thật không? Và chuyện đó liên quan gì tới Swonger đây?”

Gibson nhún vai. “Tin tôi đi, tôi đã tự hỏi mình cùng câu hỏi đó. Ý tôi là cô đã bao giờ thử tìm cách thoát khỏi anh ta chưa? Không thể làm được.”

“Này!” Swonger nói.

Đôi mắt đen dữ tợn của Deja nheo lại trong chốc lát rồi ả cười phá lên. “Chà, đúng mẹ nó luôn.”

“Này!”

Deja hạ khẩu súng xuống và lùi lại. “Ồ, đừng khó chịu, Swong. Phải chắc chắn là các anh nói thật. Đứng lên đi.”

“Tôi còn răng mà,” Swonger lầm bầm. Gã đứng lên và phủi bụi, nhợt nhạt và run rẩy.

Deja đập vào thành xe tải ba lần và một người mặc đồ rằn ri bước ra từ trong rừng với một khẩu súng trường đi săn có gắn ống nhắm. Nòng chĩa xuống đất. Gibson coi đó là một dấu hiệu tốt. Người đàn ông rảo bước đi tới và dựa vào chiếc xe tải như thể gã chỉ tình cờ ghé qua và nghỉ một chút trước khi tiếp tục chuyến cuốc bộ của mình.

“Terry,” Swonger nói.

Terry gật đầu nhưng không đáp.

“Vậy chúng ta có hợp tác không đây?” Gibson hỏi. “Hay quý vị định dọa cho Swonger sợ vãi ra chút nữa?”

“Anh ta nói thật không?” Deja hỏi Swonger.

Swonger nhún vai. “Không thể làm gì mà không có anh ta.”

Cô lại nhìn Gibson. “Thật ra bình thường chúng tôi không có thời gian cho những chuyện kiểu như thế này, anh hiểu chứ.”

“Swonger nói nhà Noble là những người cần phải nói chuyện.”

“Tôi đánh giá cao những lời lẽ tốt đẹp, nhưng kiểu làm ăn của chúng tôi khá rõ ràng. Chúng tôi thích thế. Và những nhu cầu của các anh khá là chuyên môn hóa. Một thiết bị chặn tín hiệu điện thoại ư? Các anh có biết một cái Stingray tốn bao nhiêu không?”

“Ba trăm nghìn đô-la,” anh nói. “Khoảng đấy.”

“Khoảng đấy nếu anh là cảnh sát, mà chúng tôi vừa xác nhận là anh không phải. Giá chợ đen sẽ là nửa triệu.”

“Tôi cũng đoán thế. Chúng tôi không có từng ấy tiền.”

“Không sao. Tôi không có máy để bán cho anh.”

“Vậy mà cô vẫn tới đây.”

“Đây là điều anh có thể gọi là tình thế đặc biệt.”

“Đặc biệt thế nào?”

“Một cơ hội đã tới với gia đình tôi. Có lẽ thế, chúng ta có thể giúp nhau. Anh ở trong quân đội đúng không? Chuyên gia máy tính đúng không?”

“Kiểu thế.” Gibson nhìn Swonger trừng trừng, người đang lảng ánh mắt đi đầy tội lỗi.

“Tôi không có máy Stingray, nhưng tôi biết người có. Những người chủ máy sẽ không bán nó cho anh, nhưng anh có thể dùng. Nếu anh sẵn sàng vượt qua lằn ranh.”

“Lằn ranh gì?”

“Tôi cần một thứ; anh cần một thứ. Hôm nay anh may mắn vì tình cờ chúng ở cùng chỗ. Chỉ là chuyện nhỏ nếu anh giỏi như Swong nói.”

“Lằn ranh gì?”

Deja đập tay vào thành xe tải ba lần nữa. Một lát sau, một người đàn ông thứ hai bước ra từ phía xa của bãi đất trống, cũng mang theo súng trường. Gã thong thả bước về phía họ. Gibson tự hỏi Deja Noble còn chĩa bao nhiêu khẩu súng vào họ nữa.

“Bắt đầu nóng rồi,” ả nói. “Hãy tới nơi nào mát mẻ hơn và dàn xếp chuyện này.”

“Lằn ranh gì?” Gibson hỏi lần thứ ba.

Anh sẽ không thích câu trả lời.